Mua xong bữa tối, Đan Cư cực kỳ vui vẻ lấy chiến lợi phẩm – móc chìa khóa Snoopy ra gắn chùm chìa khóa vào, vẫn cứ meo meo cười một mình. Ân Chẩn nhìn thấy người yêu vui vẻ, đương nhiên tâm tình cực kỳ tốt. 「 Cư Nhi thích sao?」 Ân Chẩn hỏi, 「 Thích!」 Đan Cư thật cao hứng trả lời. Hai người trở về nhà. Mục đích về nhà chính là muốn ăn tối a. Đan Cư rất nhanh đã xử đẹp một cái bánh hamburger, một hộp khoai tây chiên, một cái đùi gà chiên, một ly kem và một ly nước ngọt. 「 No rồi. Còn lại của anh đó.」 Đan Cư lau miệng, phán. 「…… Ác…… Được……」 Ân Chẩn có chút ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới đáp lại. May mắn trên bàn cũng chỉ còn lại một cái đùi gà, một hộp gà miếng và một ly kem, đám này anh vẫn có thể giải quyết được. Đan Cư ăn no xong liền thu dọn lại hộp giấy, lấy khăn lau bàn. 「 Cư Nhi bỏ hộp giấy vào cái bịch to kia là được rồi. Ngày mai có xe rác tới.」 Ân Chẩn nói, 「Ờ.」 Đan Cư ngoan ngoãn thu dọn xong liền mở tivi xem chương trình lúc tám giờ, kỳ thực cũng chỉ là xem chơi vậy thôi. Mục đích chính là chờ Ân Chẩn ăn no xong rồi cùng nhau lên lầu ngủ! Ân Chẩn nhìn hành động của người yêu liền biết cậu đang đợi anh, vì thế anh mau chóng ăn nốt phần của mình, sau đó nhanh tay nhanh chân đem hộp giấy vứt đi, bàn cũng lau sạch sẽ, lập tức cùng người yêu xem tivi. Đan Cư lúc này đã muốn ngáp. 「 Cư Nhi buồn ngủ sao?」 Ân Chẩn ôn nhu hỏi, 「 Không được. Chờ một chút. Bằng không hệ thống tiêu hóa sẽ không hoạt động tốt.」 Đan Cư nói. 「 Được được được. Chúng ta chín giờ mới lên lầu được không?」 Ân Chẩn trấn an nói, 「 Ân, xem tivi đi.」 Đan Cư nói xong liền tiếp tục xem tivi. Kỳ thực cậu không hề biết tivi đang chiếu cái gì, nhưng tay vẫn tự giác chuyển sang kênh khác. Hai người cứ như vậy tới chín giờ, a phải là tám giờ năm mươi mới đúng, Ân Chẩn liền đem người yêu lên lầu, tính thêm thời gian đánh răng thay đồ thì cũng vừa vặn chín giờ! Đan Cư vui vẻ nhào úp sấp lên cái giường lớn cậu đã ngủ hai lần trong ngày, lăn lăn vài vòng, đem chăn quấn quanh người. 「 Chẩn ngủ ngon.」 Đan Cư bướng bỉnh nói, nói xong liền nhắm mắt ngủ, 「 Cư Nhi bướng bỉnh thật nha!」 Ân Chẩn tất nhiên có kế sách ứng phó với cậu. Trước tiên là thong thả đè lên người Đan Cư vẫn còn giả bộ ngủ, đợi đến khi cậu phát hiện thì đã không còn kịp nữa rồi! 「 Chẩn, em muốn ngủ! Đứng lên!」 Đan Cư vẫn là cố ý giả ngu, 「 Không được, ai bảo Cư Nhi không chừa cho anh chút chăn nào chứ.」 Ân Chẩn cũng cố ý xấu xa nói, 「 Anh lấy chăn khác mà đắp đi a! Hôm nay em muốn một người một chăn!」 Đan Cư bướng bỉnh nói. 「 Không được. Nhà anh chỉ có một cái chăn độc nhất này thôi.」 Ân Chẩn tiếp tục đôi co, 「 Vậy anh khỏi đắp! Em muốn ngủ, mau đứng dậy đi.」 Đan Cư không nói lại Ân Chẩn, vì thế chơi trò nhắm mắt làm ngơ. 「Không có chăn anh ngủ không được nha! Nếu không chịu thì cho anh ôm em nha! Dù sao ôm em nhiệt độ cũng đủ ấm áp!」 Ân Chẩn cố ý đem cả người cậu ôm vào lòng, đặt toàn bộ trọng lượng lên người cậu. 「 Chẩn, nặng quá! Em nhận thua! Cho anh một phần này!」 Đan Cư bị ép tới chịu hết nổi đành phải đầu hàng. Đem bị một nửa chăn cho Ân Chẩn, kỳ thật cậu cũng không phải không muốn cho Ân Chẩn đắp chung, nhưng mà cậu vẫn chưa quên chuyện lúc sáng đâu nha. Anh vừa tiến vào chăn liền gọn gàng ôm lấy cậu, bắt đầu cù lét. 「 ha ha ha ha…… Chẩn, không được quậy! Rất nhột…… Ha ha ha…… Xin lỗi mà…..」 Đan Cư cười điên cuồng, ngay cả nói cũng không nói nổi một câu, lập tức ngoan ngoan xin lỗi. 「 Biết sai rồi sao?」 Ân Chẩn nghe thấy xin lỗi liền dừng tay, nhưng vẫn ôm cậu. 「 Ân…… Chẩn đừng tức giận…… Là em không đúng…… Chẩn tha thứ cho em đi…..」 Đan Cư bắt đầu làm nũng, ánh mắt cũng giả bộ đáng thương. 「 Lần sau còn bướng sẽ không chỉ như vậy thôi đâu, biết không?」 Ân Chẩn cố ý nghiêm mặt nói, 「 Biết!」 Đan Cư phối hợp gật đầu lia lịa, 「 Ân, thực ngoan, ngủ.」 Ân Chẩn cũng vừa lòng nói, để cho Đan Cư ghé nằm trong lòng mình. Đan Cư vui vẻ cọ cọ, chỉ còn thiếu một bộ lỗ tai thú trên đầu nữa là đủ.