Chống cự không nổi mệt mỏi, Ngôn Sâm cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thấy ngoài trời sáng choang, Ngôn Sâm sợ hết hồn, nhìn điện thoại di động, bảy giờ bốn mươi. Nhớ tới dưới lầu còn chưa thu dọn, cậu gấp rút gửi tin nhắn cho Tiểu Chu, Tiểu Trần, bảo hôm nay có việc đóng cửa, cho các cô nghỉ một ngày.
Kỷ Hiết Nhan còn chưa tỉnh, Ngôn Sâm cẩn thật rút bàn tay khoát lên trên đùi hắn, vén chăn xuống giường, cấp tốc mặc quần áo tử tế, đến phòng trẻ con nhìn, thấy Ngôn Miểu cũng chưa thức, Ngôn Sâm thở ra một hơi, đóng kín cửa, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Ngôn Miểu tỉnh dậy, ngồi trên giường nhỏ một lúc, bé tự mình mặc quần áo, rồi vào nhà vệ sinh đi tiểu, tiểu xong kéo quần lên đàng hoàng, nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài, gõ cửa phòng kế bên. Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ngôn Miểu liền mở cửa đi vào, đến trước giường, nhỏ giọng gọi: “Ba ba ơi.”
Người dưới chăn không nhúc nhích.
Ngôn Miểu đạp rơi dép lê nhỏ, bò lên giường, cưỡi trên bụng người kia: “Ba ba ơi ba ba ơi, dậy đi~”
Kỷ Hiết Nhan kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt, tâm trạng khi thức dậy của hắn quá nghiêm trọng, không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt là đã khiến đứa nhỏ sợ đến cực kỳ.
Ngôn Miểu lăn xuống từ trên người hắn.
Thật đúng là lăn xuống.
“Xin, xin lỗi.” Xuống giường mang dép lê nhỏ, thấy Kỷ Hiết Nhan lại kéo chăn lên che mặt, Ngôn Miểu lấy dũng khí, đến gần nhỏ giọng nói, “Che mặt lại như vậy không tốt, hít thở sẽ không thông.”
Thằng bé này, nói năng cũng rất lưu loát. Kỷ Hiết Nhan lần thứ hai kéo chăn xuống, dùng sức xoa huyệt thái dương, nằm nghiêng, nhìn Ngôn Miểu: “Mấy tuổi rồi?”
“Tính theo tuổi ta, là bốn tuổi ạ.” Ngôn Miểu thấy vẻ mặt của hắn không còn đáng sợ như vừa nãy, thân thể nho nhỏ lại nghiêng về trước, hai tay đặt trên mặt giường, đôi mắt đen lay láy nhìn Kỷ Hiết Nhan chăm chú, “Chú ơi, tại sao chú lại ngủ trên giường của ba cháu, chú là bạn của ba cháu sao?”
Bạn? Có lẽ.
Kỷ Hiết Nhan gật đầu, ngồi dậy. Nhưng cảm giác nửa người dưới cũng để trần, Kỷ Hiết Nhan kéo kín chăn, sai Ngôn Miểu: “Đi, rót cho chú cốc nước.”
“Vâng.” Ngôn Miểu quay người đi ra.
Kỷ Hiết Nhan chẳng qua chỉ là tìm cớ sai cậu bé ra ngoài, để hắn xuống giường mặc quần áo. Đến lúc mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Ngôn Miểu thật sự bưng đến một cốc nước cho hắn, Kỷ Hiết Nhan sửng sốt tại chỗ: “Nước do ba cháu rót?”
“Là cháu rót.” Ngôn Miểu đưa cốc nước tới.
Kỷ Hiết Nhan cầm cốc nước, thấy Ngôn Miểu quay người đi ra ngoài, rất nhanh lại đi vào, trong tay cầm một cái bàn chải đánh răng mới.
Kỷ Hiết Nhan: “…”
Đứa nhỏ này không phải thông minh dạng vừa đâu.
Ngôn Sâm thu dọn dưới lầu xong, vội vã lên lầu, đi vào phòng ngủ thấy Kỷ Hiết Nhan đã tỉnh rồi, trên người hắn mặc quần áo của cậu, Ngôn Miểu cũng ở trong phòng, một lớn một nhỏ ngồi xếp bằng đối diện nhau, đang chơi cờ phi hành.
Ngôn Sâm sững sờ trong chốc lát, viền mắt có chút tỏa nhiệt.
“Ba ba!”
Ngôn Sâm phục hồi lại tinh thần, cười đi tới, bế lấy Ngôn Miểu: “Đánh răng chưa?”
“Rồi ạ, con với chú cùng nhau đánh răng.”
“Giỏi quá.” Ngôn Sâm hôn con trai một cái, hỏi Kỷ Hiết Nhan, “Anh đói bụng không, muốn ăn cái gì?”
Kỷ Hiết Nhan nhìn cậu, không lên tiếng.
Ngôn Sâm nói: “Tối hôm qua uống nhiều rượu như vậy, trong dạ dày nhất định sẽ không dễ chịu, em nấu cho anh chút cháo trắng, thế nào?”
Kỷ Hiết Nhan yên lặng một chút, gật đầu.
“Vậy anh nằm thêm một chốc đi, em làm xong gọi anh.”
Ngôn Sâm nói xong, bế con rời đi.
Cửa phòng cạch một tiếng đóng lại, Kỷ Hiết Nhan cúi đầu nhìn quần áo trên người. Áo thun có hơi chật, quần cũng ngắn một đoạn, mặc lên người có chút khó chịu.
Nhưng rất kỳ lạ, trong lòng hắn lại rất thoải mái.
Kỷ Hiết Nhan dùng điện thoại di động, gọi điện cho tài xế, để anh ta không cần lại đến đón.
Hắn dự định thả cho mình mấy ngày nghỉ.
Ngôn Miểu ăn xong bữa sáng liền đến phòng khách xem phim hoạt hình.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Kỷ Hiết Nhan cùng Ngôn Sâm.
Kỷ Hiết Nhan không lên tiếng, liên tục nhìn Ngôn Sâm chằm chằm. Ngôn Sâm cũng không dám nhìn vào cặp mắt kia, sợ chính mình lại một giây liền cứng, đỏ mặt cúi đầu, miệng nhỏ húp cháo.
“Cậu thích tôi…”
Động tác Ngôn Sâm dừng lại, ngẩng đầu lên.
Một tay Kỷ Hiết Nhan chống đầu, lười biếng nói tiếp: “Là bởi vì tôi và vợ trước của cậu có dung mạo rất giống nhau?”
Ngôn Sâm bị sặc cháo nóng trong miệng, ho gần chết.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
11 chương
15 chương
32 chương
132 chương