Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 15 : Trò chơi với kẻ xâm nhập

“Vĩnh viễn đừng chủ động tấn công một cái pháp sư tháp có chủ, càng đừng đánh giá cao hạn cuối đạo đức của các pháp sư, trừ phi ngươi muốn có kết quả giống ta, [email protected]% nhà nó, cơ quan loại thập nhị liên hoàn, các ngươi không sợ tự giết mình sao? Lũ pháp sư đều là tên điên – – nhà đại mạo hiểm Coward (*) Trên ý nghĩa nào đó, câu cách ngôn này là luật thép của những kẻ mạo hiểm, đặc biệt là vị đại mạo hiểm gia lấy phong lưu và năng lực trốn chạy cầu sinh hưởng dự toàn thế giới này. Trong một lần đi mạo hiểm ở một toà phù không thành ở dị vị diện, hắn bị một cơ quan liên hoàn của đại áo thuật sư phân thây mười ba mảnh, dùng sinh mạng của mình làm dẫn chứng sau cùng chứng minh sự đúng đắn của câu cách ngôn. Loại sinh vật mang tên pháp sư thường coi chân lý và tri thức là thứ để theo đuổi cả đời, đồng thời, nơi thường trú – pháp sư tháp, cũng trở thành nghiên cứu sở và tàng bảo khố của bọn họ. Cho nên khi thành quả nghiên cứu và sinh mạng bọn hắn bị uy hiếp, hạn cuối đạo đức và tiết tháo là thứ để vứt đi, nơi bọn họ ở được thiết lập hằng hà sa số cơ quan bẫy rập đủ thể loại, trong đó có rất nhiều thể loại bẫy rập ma pháp mà đạo tặc không có biện pháp phá, tỉ như khi mở cửa liền bị ném đến tuỳ cơ một vị diện nào đó… Pháp sư tháp của đại pháp sư có độ hung hiểm không kém huyệt rồng, mà vu yêu yếu nhất, cũng là truyền kì. Thế là, ta rất tò mò, cuối cùng người nào dám trực tiếp công kích nơi ở của một vu yêu, nhất là khi tên vu yêu đó còn đang ở nhà. “Eliza?” “… Kẻ xâm nhập có hai tiểu đội, một bên công kích chính diện kiềm chế, một bên leo tường mà vào. Căn cứ thân thủ và vũ khí tuỳ thân, tổng cộng có bảy tên bạch ngân giai, ba tên hoàng kim giai, một đội hình có thể tính là hào hoa. Eliza hồi báo kịp thời, thế nhưng đó không phải điều ta muốn hỏi. “Vì sao lại nổ tung? Không phải ta đã nói bên ngoài chỉ cần thiết trí một số thiết bị cảnh báo an toàn và an tĩnh thôi sao? Buổi tối mà nổ vang như vậy, thành quản sẽ tới đó.” Căn cứ ‘thủ tục hành động của thành quản – Vô Miên giả, tái bản có sửa chữa lần thứ 6’; khi nghe thấy tiếng nổ, đội thành quản phải tập hợp trong vòng năm phút tiến đến vị trí phát ra tiếng nổ để thăm dò, mà nơi ở của ta là trung tâm thành Sulfur, cách pháp viện không xa, ngắn nhất mười phút các nàng tới liền. “Các nàng tuyệt đối sẽ mượn cơ hội tiến hành lục soát! Những hàng cấm trong tầng hầm ngầm chẳng phải sẽ chịu tai hoạ sao?!?” Như đã nói, thành quản chỉ có quyền chấp pháp ở hiện trường, muốn tiến vào nhà người khác tiến hành lùng bắt cần có cơ quan cấp trên cấp lệnh khám nhà, cấp trên của thành quản là chấp pháp sảnh, cấp trên của chấp pháp sảnh là pháp viện, ta có lí nào kí quyết định để thành quản lục soát nhà mình… Từ khi có kẻ bắt đầu xâm nhập, ta tuyệt không lo lắng mấy tên kia, ta giờ hệt như những tên tham quan và thương nhân phi pháp bị trộm cũng không dám báo cảnh sát, sợ đám đàn bà đó mượn cơ hội tiến vào tra xét nhà, nếu thực như vậy, sợ rằng ta sẽ bị trực tiếp bắt giam. Nghe lời oán giận của ta, Eliza vẫn trương lên tấm mặt tỉnh như ruồi. “Đúng mà, ngài muốn một hệ thống ‘an toàn’ còn gì? Án theo yêu cầu của ngài, bố trí bên ngoài chỉ là một ít cơ quan thiết bị dự báo thôi.” “Thế vì sao lại nổ?” Sau đó, nghe rõ từ ‘an toàn’ được phát âm rất nặng, ta đại ngộ: “’An toàn’…? Ngươi đừng nói đó là tác phẩm của tiệm khí giới địa tinh ‘An toàn’ ở phố Kim tệ nha? Nơi đó do anh em nhà Belha mở đó!?!” Ta biết cửa tiệm tên ‘An toàn’ đó, vì tiêu thụ hàng giả và chất gây nổ, nó bị thu hồi giấy phép kinh doanh, hiện hẳn nên là còn đang không có giấy phép nha. Đương nhiên, bọn họ mở tiệm này chính là để lừa người, đích xác ban đầu có người mua ‘sản phẩm an toàn của địa tinh’, thế nhưng sau mấy lần ngoài ý muốn, làm gì có chuyện còn người mua? Cái thương hiệu này cũng trở thành điển hình phản diện. “Đương nhiên, ta còn tưởng ngài nói vậy là muốn tận tình chiếu cố anh em đồng chí, đặc biệt yêu cầu ta mua hàng ở đó.” “Bọn họ không phải anh em của ta! Đồ của bọn họ ngoài nổ với nổ thì có cái gì? Ta nào có đặc biệt yêu cầu ở đó mua?” “Xin lỗi, ta hiểu lầm ý của ngài.” Nữ bộc dù thành khẩn xin lỗi, nhưng từ cái mép cong cong kia ta biết ngay tiểu ác ma này đang âm thầm đắc ý, nàng khẳng định cố tình làm thế! “Ta… được rồi, ta phục rồi, ngươi vì giày vò ta cũng thực khổ tâm.” “Chỉ cần ngài trả đủ tiền công, ta đảm bảo sinh hoạt sau này thuận buồm xuôi gió.” “Hừ, đừng mơ, ngươi tưởng ta không biết bộ kia của ác ma các ngươi sao, trả hết tiền công tương đương với kết thúc khế ước, muốn giành được tự do? Còn lâu!” Trong khi chúng ta tán gẫu, hai tiểu đội kia càng lúc càng đến gần, thế nhưng ta vẫn không để trong lòng. “Thân phận kẻ xâm nhập có tra được không? Nếu như hiện tại ngươi vẫn chưa làm được, vậy thì ta sẽ chặt đứt nguồn kinh phí của ngươi. Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi nuốt riêng kinh phí, cầm đi mua đồ. Lớn đầu rồi còn thích những y phục bay bay như thế kia, hừ hừ, mặc váy lụa cosplay trinh nữ sắt?? Cần ta cho tiền tiêu vặt đi mua … Châm chọc đến nửa đường ta đã không nói được nữa, luồng oán khí thực chất hoá thành hắc vụ kia không ngừng nhắc nhở ta sinh hoạt trong mấy ngày tiếp theo sẽ thế nào, ví dụ như viết nhật kí thí nghiệm một nửa thì bị gió thổi bay, nhiên liệu hồ năng lượng đột nhiên biến thành thức ăn cho chó, dầu mỡ bảo dưỡng cốt đầu không hiểu sao hoá thành nhựa đường, làm nhiệm vụ hàng ngày được một nửa bỗng nhiên chui ra một đám thành quản, pháp bào đại pháp quan ta mặc đi làm bỗng chốc có thêm mấy đường viền hoa và một đống nhân vật hoạt hình… …Nghĩ đến đây, một luồng bi ai từ trên trời rơi xuống người ta, cuối cùng thì ai là chủ ai là tớ? Ta có nên hay không suy xét trả đủ tiền công khiến nàng cút đi!... “Ầm ầm!!” Lại một tiếng nổ lớn đánh gãy tâm tư của ta. “Đây là cái gì? Địa lôi? Ngươi vậy mà dám đặt cái thứ này trong hoa viên.” Ta thừa cơ làm khó: “Không được, không nghe mệnh lệnh, vi phạm khế ước của chúng ta, phạt ngươi mười năm tiền ngươi.” “… Vị trí kia, hẳn nên là đài phun nước tự động T130 nhỉ.” “Ầm ầm!!” “Chỗ này, máy cắt cỏ?” “Không, chính xác hơn phải là cửa trước, cái chuông cửa ‘kẻ lớn tiếng’?” Ta nghiêng đầu, nhìn vị thiếu nữ đang giả trang thiên nhiên. “Quả nhiên thanh âm đủ lớn, may mắn ta không có thói quen nhấn chuông cửa… Không đúng, vậy mà đến chuông cửa cũng là đồ hiệu ‘an toàn’, ngươi tính mưu tài hại mệnh???” “Ầm ầm!!” “Ầm ầm!!” lần này là một chuỗi tiếng nổ liên hoàn, ta biết, toàn bộ nền đất trước nhà đã muốn thay mới, không, nghe cường độ nổ tung này, có lẽ căn nhà cũ của ta nên đổi thêm một cái cửa trước. “Đó là? Kệ để giày?” Eliza trầm thống gật đầu. “Kệ để giày hiệu ‘an toàn’ mã XT-137, nghe nói có thể giúp người sử dụng tự động chọn giày, đi giày, cởi giày, lau giày…” Ta không khỏi thầm may rằng mình là vu yêu, đi đường cũng dựa vào bay là chính, trước nay không đi giày, thế nhưng sau đó ta liền cảm thấy không ổn lắm: “Không đúng, từ trước tới nay ta đều không mua giày, ngươi mua kệ để giày làm quỷ gì??” “A? Đại nhân, ta sơ suất rồi.” “Sơ suất khi bố cục ám sát?!? Trò chơi văn tự của ngươi càng ngày càng thuần thục.” “Tất cả là nhờ ngài dạy bảo đúng cách.” “Ai, ác trị lại tăng, xem ra chết một cái rồi… Hi vọng mấy tên còn lại còn sống mấy cái, chí ít tiến vào khu vực thí nghiệm, trắc thí một chút đám bẫy ta bố trí…” Erenita là thứ nữ của gia tộc đứng thứ ba tại thành Menzoberra, ả là đại tế ti của Lolth, càng là thiên tài chỉ mất hai trăm năm đã có thể trở thành cường giả hoàng kim giai, thường được xưng là binh minh chi tinh của thành Menzobenrra, điều đó tượng trưng cho sự chiếu cố của chu hậu(**) đối với ả, cũng đồng thời cũng tạo nên thói quen dùng lỗ mũi nhìn người của ả. Lần này Erenita nhận lệnh từ gia tộc dẫn đội đến thành Sulfur chấp hành nhiệm vụ ngoại giao, sau khi suy nghĩ và điều tra, xác định không phải là âm mưu thượng vị của vị nữ tế sư nào đó trong gia tộc, ả vui vẻ chấp nhận nhiệm vụ này. “Tên côn trùng hai chân dơ bẩn, tên nam tính ti tiện, vậy mà dám cự tuyệt thiện ý của chu hậu! Được rồi, các ngươi giờ đã không có cả tư cách làm nô lệ, chuẩn bị đến Abyss mà hối hận về quyết định của mình đi.” Cho dù làm một sứ giả ngoại giao. Erenita vẫn giống như đại bộ phận đồng tộc, xem thường tất cả các giống loài ngoại trừ nữ tính hắc ám tinh linh. Thế nên hiển nhiên ngoại giao mậu dịch vừa bắt đầu liền trở thành không thể thành công. Thế nhưng, làm một hắc ám tinh linh, nhiệm vụ sứ giả đương nhiên sẽ đi kèm nhiệm vụ gián điệp, thế nên sau khi đàm phán kết thúc, tất cả mới chỉ bắt đầu. Cũng vì vậy, mấy ngày nay đại đội thành quản mới thu được những lời trách cứ rằng có đồng tộc hắc ám tinh linh đang qua qua lại lại trong thành mấy ngày nay, khiến chính mình cũng sa vào bị động. “Một đám dở hơi mặc một đống đồng phục nực cười, mấy đứa ngu đó lại còn phản bội chu hậu chay đi tín ngưỡng thánh quang, mới nhìn đã khiến người buồn nôn… Chỉ cần mượn cơ hội trừ sạch các nàng, chu hậu nhất định sẽ ban tặng càng nhiều khen thưởng.” Đối với Erenita, nhiệm vụ gia tộc chỉ là thuận tiện, đem những thủ hạ mà gia tộc giao cho đánh sống đánh chết vì mình, vì chính mình lấy được càng nhiều lợi ích mới là mục tiêu chính. Thế nhưng ả còn chưa tìm phiền toái với những đồng loại tín ngưỡng thánh quang kia, một phiền toái lại tự tìm đến ả, một gia hoả có quan hệ hợp tác đến từ thành Caron ngoài ý muốn sa lưới. “Tất cả nam tính đều thật ngu xuẩn, hắn chết vì ngu không ai giúp được gì, thế nhưng nếu hắn khai ra gì đó thì đúng thật là phiền toái. Nếu bị nắm được đằng chuôi, đoàn ngoại giao thành Menzobenrra bị thành Sulfur trục xuất tập thể, mất mặt không nói, nhiệm vụ trinh tra và ám sát cũng thất bại, không khéo còn bị đối phương phát hiện bí mật…” Nhớ tới những khổ hình mà kẻ thất bại phải chịu, những hình phạt của chu hậu đối với kẻ vô năng, cái hình phạt bị biến thành quái vật nửa người nửa nhện đó… ả không khỏi run rẩy toàn thân. Nhưng thật may mắn, chu hậu duệ trí còn chiếu cố chính mình, ấn kí mình hạ lên người tên nam tính kia biểu đạt hắn đã bị mang ra khỏi chỗ ngục giam trong núi lửa không thể công phá ấy sau đó chuyển đến căn nhà cũ kì quái này. Thế là, cho dù ả nghe nói đây là nhà của một vu yêu, cũng không có bất kì ý định rút lui nào. “Dù sao cũng chỉ là một tên nam tính ngu xuẩn, các ngươi không có hưởng thụ qua sự phục vụ của những tên pháp sư nam tính tươi non trong gia tộc kia sao? Cư nhiên sợ hãi một pháp sư? Coi như hắn là một pháp sư cấp truyền kì thì thế nào? Chúng ta là hắc ám tinh linh, sát thủ pháp thuật trời sinh. Trong chúng ta có một ảnh vũ giả hoàng kim giai, một đại tế ti hoàng kim giai, thừa sức miểu sát hắn…” Thế nhưng, hiện tại, sự thong dong và tự tin của ả đã đi đâu mất hút. “Khắp nơi đều là nổ tung, nổ tung, nổ tung, chuông cửa nổ tung, kệ giày nổ tung, đến hòn đá ven đường cũng nổ tung… Chúng ta đã đến nơi nào thế này.” Trước mắt Erenita, một cường giả hoàng kim giai như ả đang nằm trên mặt đất, trên đầu xuất hiện một lỗ thủng, xương trán đã bay mất, máu cùng óc cứ thế trào ra không ngừng, chết bởi… “Đoá hoa máu Axidi thế mà chết vì một cái móc áo phát nổ, nói ra sẽ có người tin ư? Ta phải giải thích với gia tộc thế nào, chúng ta cứ như vậy mất đi tên sát thủ mạnh nhất, chỉ ngắng ngủi ba phút, hai tiểu đội chỉ còn ba người sống, đến bóng đối thủ cũng không thấy.” Kẻ còn sống đã không dám tiến lên, mà lùi về sau cũng không dám, nếu không kết cục của Axidi chính là kết cục của chúng, hiện tại, chúng chỉ có thể quay lại tạo thành một vòng tròn giới bị bên ngoài. Thế nhưng rất nhanh, Erenita không cần lo lắng nữa. Tại vì trước mặt xuất hiện một thân ảnh trôi nổi hiện lên từ đêm tối, ma lực băng sương màu bạc, ma lực tử vong màu đen bồi hồi tại khung xương, ngọn lửa linh hồn màu tím cháy hừng hực trong hốc mắt, ma lực chấn động hình thành âm thanh băng lãnh khiến người ta tuyệt vọng. “Vật thí nghiệm thứ 17893, thứ 17894 và thứ 17895, hoan nghênh các ngươi đi tới phòng thí nghiệm của ta, ân, xin nhớ kĩ số hiệu của các ngươi, từ giờ trở đi nó trở thành danh tự mới của các ngươi, nơi này cũng sẽ là nơi các ngươi hưởng thụ quãng đời còn lại, hi vọng các ngươi có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…” Thanh âm do ma lực chấn động tạo thành của vu yêu không phân ra được là nam hay nữ, không có tí chút tình cảm gợn sóng, cứ như thể chỉ là tuyên bố một sự thực mọi người đều biết. hắn nhìn chính mình, trong ngọn lửa cháy trong hốc mắt không thể nhìn ra dục vọng của nam tính, cũng không có đố kị của nữ tính, nếu thật sự có cái gì, may ra chỉ còn lại sự hứng thú đối với kết cấu sinh lý của sinh vật. Không hiểu tại sao, nhìn đến ngọn lửa ấy, Erenita nhớ tới lời người bà thương mình nhất từng nói: “Tại trong mắt thế nhân, hắc ám tinh linh chúng ta là tà ác, là nguy hiểm, là điên cuồng. Thế nhưng tại trong mắt những tồn tại tà ác chân chính, chúng ta chỉ là những con dê đáng thương chờ bị làm thịt…” “Bà, ta cuối cùng hiểu được lời nói của ngươi. Thế nhưng, đã muộn… Không có thiện ác, không có hỉ nộ, cách cư xử chỉ thuần tuý như đối với đám động vật thí nghiệm, đây chắc là tồn tại tà ác chân chính sao?” Trước khi mất đi ý thức, bình minh chi tinh của thành Menzobenrra chỉ kịp cảm thán như vậy. (*) Coward: gốc (囧斯 – Quýnh Sĩ), mang nghĩa tên hốt hoảng. Ở đây dịch tên theo nghĩa mà không phải phiên âm. (**) chu hậu: nhân vật gây dựng trên hình tượng của tà thần Lolth trong D&D, trong truyện giữ lại hầu hết đặc điểm của nhân vật này, thế nhưng vẫn có đôi chút khác biệt; ví dụ như nguyên bản trong D&D Lolth là một ‘greater deity’ – tức tương đương đẳng cấp chủ thần, thế nhưng trong truyện chỉ là một thần linh trung đẳng không quá mạnh.