"Quận chúa, mời ăn cơm."
Cô vừa mở mắt, đã nghe thấy tiếng có người mở cửa bước vào hối thúc. Nếu không phải nhìn thấy đây không phải nhà mình, chắc cô đã nhận lầm người ấy là thím Trương rồi. Người phụ nữ cô nhìn thấy có ngoại hình rất giống thím Trương, nhưng có bao giờ thím Trương có thái độ như thế với cô đâu. Còn người này vừa mở miệng đã tỏ vẻ lạnh nhạt coi thường cô. Nhưng sao bà ta lại gọi cô là "quận chúa"? Còn bộ trang phục và kiểu tóc rườm rà kia nữa chứ!
Cô chợt nhớ đến một dự án phim của công ty. Gọi là gì nhỉ? Hình như là "xuyên không" thì phải. Nữ chính trong kịch bản qua bàn tay biên kịch từ một cô gái hiện đại biến thành một cô thôn nữ cổ đại, sau nhập cung làm Phi. Nếu đúng như kịch bản viết, thì có lẽ, cô đã thật sự xuyên không rồi.
Cúi đầu nhìn bộ trang phục trên người, dây dợ lằng nhằng, kiểu dáng hoàn toàn xa lạ, chắc chắn không phải y phục hiện đại.
Nhớ lại khi cô đọc kịch bản còn còn cười biên kịch giàu trí tưởng tưởng, nếu thực sự trở về cổ đại dễ như vậy thì ai cũng về đó lấy vài món đồ cổ rồi trở lại đây. Xem ra, khẩu nghiệp rồi. Không có gì là không thể, chẳng qua do cô không nghĩ đến thôi.
Nhưng người phụ nữ kia gọi cô là "Quận chúa", mà quận chúa là con gái của Vương gia, tức là người trong Hoàng thất, tức là có thân phận cao quý vô cùng. Vậy sao lại có thể bị người dưới khinh thường lạnh nhạt đến như thế chứ? Ánh mắt bà ta... Cô nghi hoặc một chút, tầm mắt đột nhiên rơi xuống bộ quần áo trên người. Không nói đến kiểu dáng, chỉ nói chất liệu cũng đã không được tốt rồi. Cô từng tới phim trường của dự án phim kia. Là bộ phim cung đình nên chất liệu vải vô cùng tốt, cô còn nghe biên kịch nói làm thế để sát với thực tế. Giờ ngẫm lại, bộ y phục này còn thua xa bộ y phục dành cho cung tỳ ở đó.
Cô còn đang nghi hoặc, đã lại bị người phụ nữ kia gọi.
"Quận chúa, cô có nghe ta nói không?"
Bà ta gọi cô là Quận chúa, nhưng lại giống như gọi người dưới vậy. "Có tiếng mà không có miếng." Chẳng lẽ cái danh "Quận chúa" này thực sự chỉ để gọi thôi sao?
Khô khốc đáp lại bà ta:
"Ta biết rồi."
Cô nghe được bà ta "Hừ" một tiếng rồi quay ngoắt người bỏ đi.
Thở dài một hơi, cô cuộn người khỏi giường, bước đến bên bàn, mở cặp lồng cơm. Bên trong chỉ có một bát cơm tẻ đã nguội, hai đĩa thức ăn và điểm tâm kia cũng không giống như đồ mới.
Xem ra cái gì cũng có giá của nó.
Kiếp trước cô giống trong nhung lụa lâu quá, hưởng thụ cuộc sống vật chất xa hoa quen rồi, sớm đã không cần thứ gọi là "tình thương". Kiếp này sống chật vật một chút, có lẽ ông trời cũng sẽ không để cô không có gia đình đâu.
Cô là Quận chúa, vậy không biết Vương gia phụ thân cô là người như thế nào nhỉ?!
P/S: Dành cho bạn nào muốn nhắc mình chú ý xưng hô nhé, vì nữ chính mới 8 tuổi đã xuyên không nên mình vẫn dùng vài từ hiện đại, với lại không cứ cổ đại là phải xưng "ta - ngươi", "nàng - chàng" nhé Vẫn có thể xưng " cô - tôi " như thường. Các bạn thử tìm các tác phẩm nổi tiếng mà xem. Thân ái, Ngư ♥!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
106 chương
131 chương
45 chương