Editor: Quỷ Quỷ Nói xong liền thuần thục gọi đặt cơm. An Mộc:………… Lư Tĩnh:……………. Cả đám nữ sinh trợn mắt há mồm nhìn Âu Dương Sát Sát. Lư Tĩnh mở miệng trước, “Linh Lung Các?” Linh Lung Các chuyên các món ngoại, nhưng bọn họ chỉ phục vụ những khánh hàng cao cấp thôi! Âu Dương Sát Sát rất nhanh đã gọi xong, nhìn mọi người, “Tầm 1h sau sẽ đến, mọi người đừng ăn, đợi chút đi.” Lư Tĩnh không tin nổi chỉ vào mình, “Tôi, tôi cũng có sao?” Âu Dương Sát Sát nghi hoặc, “Sao không?” Lư Tĩnh:”……..Vừa rồi không phải tôi đã chọc giận cô mất hứng sao?” Âu Dương Sát Sát không hiểu, “Lúc nào cơ?” Lư Tĩnh…. Âu Dương Sát Sát nghĩ nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nghĩ ra, “À, không phải cô, câu nói kia của cô làm tôi nhớ đến một người từng chọc giận tôi, tôi làm sao có thể giận chó đánh mèo sang cô chứ? Nếu muốn trách thì trách cái tên Phong Kiêu kia, nếu không phải tại anh ta làm sao tôi phải….” “Khụ khụ!” Tuy rất muốn biết chuyện trước kia của Âu Dương Sát Sát, nhưng An Mộc cũng không thể không ngăn lại, chuyện với Phong Kiêu sao có thể nói ra chứ? May mắn thay đám Lư Tĩnh không biết Phong Kiêu là ai, hơn nữa cũng cảm thấy Âu Dương Sát Sát cũng rất kỳ quái, không dám hỏi han gì nhiều. Một lát sau đồ ăn được Linh Lung Các mang đến, món ăn tinh xảo ngon miệng, làm cho mối quan hệ của Âu Dương Sát Sát với mọi người cũng được gần gũi hơn một chút. Ăn xong, Lư Tĩnh nhìn thấy hoa tai của ÂU Dương Sát Sát, “Cái này thật là đẹp mắt.” Âu Dương Sát Sát thuận miệng nói, “Kim cương đó, khối lượng không cao lắm.” Lư Tĩnh, “…Ý cô nói cái này không phải thủy tinh mà là kim cương?” Âu Dương Sát Sát hơi không hiểu, “Đúng vậy.”Bạn nào muốn đọc trước liên hệ : [email protected] Lư Tĩnh:………Kim cương to như vậy rất nhiều tiền đó! Bao nhiêu người cả đời cũng không có nổi một chiếc nhẫn kim cương như vậy, nhưng Âu Dương Sát Sát lại đính tận 3 viên kim cương lên một bên tai! Lư Tĩnh kéo áo An Mộc, “An Mộc, lương vệ sĩ của cậu là bao nhiêu vậy?” Đồ ăn của Linh Lung Các, chắc chắn không ít hơn hai ngàn! Vệ sĩ gì mà có được đãi ngộ lớn như vậy! An Mộc đầu đầy vạch đen, “Tớ cũng không biết nữa.” Lương của Âu Dương Sát Sát chắc là do Phong Kiêu trả. Đại tiểu thư này đúng là người thường thuê không nổi! Trong khoảng thời gian tiếp xúc, An Mộc cũng coi như hiểu được một chút về Âu Dương Sát Sát, điều kiện gia đình cô chắc rất tốt, từ nhỏ sống trong nhung lụa, tâm địa không xấu, nhưng tính tình phóng khoáng lại thẳng thắn. Cũng không biết người có xuất thân như vậy vì sao lại ở dưới trướng Phong Kiêu rồi giờ lại làm vệ sĩ cho mình? Đám người đi vào phòng học, Âu Dương Sát Sát vẫn ngồi cạnh An Mộc. Tiết 1 kết thúc, thời gian giải lao là 10 phút. Tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra xem. Đột nhiên, một tiếng thét truyền đến tai An Mộc! “Trời ạ! Không ngờ hóa ra chuyện là như vậy!” “Mọi người mau vào xem weibo của Ngô Hạo đi! Mau lên!” An Mộc bình thường đối với mấy loại lá cải này không hứng thú lắm cho nên chẳng buồn nhúc nhích. Nhưng một lát sau, cô liền phát hiện có gì đó không bình thường, sao cả lớp đều dồn mắt vê phía cô? Trời ạ….chẳng lẽ lại bị người ta thổ lộ? An Mộc đầu đầy vạch đen, cô không biết ai là Ngô Hạo! Lư Tĩnh ở bên cạnh nói, “Đường Hạ mau xem weibo, có liên quan đến cậu đó!” An Mộc lúc này mới cầm điện thoại, vừa vào weibo quả nhiên lập tức nhìn thấy một trần cuồng phong oanh tạc, ID của cô được nhắc đến N lần..