Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 56 : Mong ước làm mẹ phần 3

Cả buổi , đi bên cạnh người yêu , mà cô cứ như người mất hồn , anh nói gì , cô cũng không có để ý . Anh nhiều lần phải lôi cô từ cõi mộng trở về . - Loan này ! Anh hỏi thật nhé ! - vâng . anh hỏi đi ạ ! - hôm nay có chuyện gì xảy ra với em vậy ? Từ lúc , anh đi vệ sinh ở nhà hàng tới giờ , em như người mất hồn ấy . Cô lúng túng nói : - không ......... không có gì đâu . Anh đừng suy nghĩ nhiều quá ! Nắm chặt bàn tay cô , nhìn vào đôi mắt cô anh nói : - nếu có chuyện gì , em hãy chia sẻ với anh ! Anh dù sao cũng là người yêu của em . Em hãy nói ! Để anh cùng em vượt qua . - không có thật mà . chỉ là có một chút chuyện công ty , em chợt nhớ ra , sợ quên mất nên phải cố gắng ghi nhớ trong đầu thôi . Gõ vào đầu cô , anh mắng yêu : - Ngốc ! sao không ghi ra tờ giấy cho khỏi quên , nhớ trong đầu làm gì cho mệt . lại còn ngẩn người ra , làm anh tưởng có chuyện gì xảy ra . hết cả hồn ! - đau em ! Cô xoa xoa vầng trán bị anh cốc . Mỉm cười dịu dàng nhìn anh . - thôi vào nhà đi kẻo lạnh ! Anh cũng về đây ! - vâng . anh về đi ! Nói rồi , cô tiến đến hôn vào má anh rồi chạy thẳng vào nhà . Nằm vật ra giường , nhìn lên trần nhà , cô bắt đầu chìm vào miên man , tại sao anh lại xuất hiện vào lúc này ? Lúc mà cô đã bắt đầu một tình yêu mới . Lúc cô , cô đã bắt đầu quên Anh . Những kỷ niệm lại ùa về , như những ngày vui vẻ khi anh và cô bên nhau . Cô nhớ cả những lời nói dối ngu ngốc của cô , nhớ ngày anh ra đi không một lời từ biệt , nhớ đến nỗi đau anh để lại cho cô . Chợt một giọt nước mắt rớt xuống từ khóe mi . Cô nhận ra rằng , cô còn yêu anh , còn yêu rất nhiều . Thứ tình cảm đó , chưa hề nhạt phai theo năm tháng . Nhiều ngày sau đó , cô cố ý ngồi ở nơi mà cô đã gặp lại anh . cô ngồi rất lâu , rất lâu . nhưng cuối cùng , cô nhận ra rằng anh không hề xuất hiện . Mỉm cười tự mỉa mai bản thân , có lẽ đó chỉ là ảo giác , thứ ảo giác do nỗi nhớ của anh tạo ra . Có lẽ là như vậy , hình ảnh đó của anh là do cô tự tạo ra . Cũng có thể là một người nào đó , có nét giống anh cho nên cô nghĩ là anh . Cô thật ngốc vì đã tìm anh . Tìm làm sao được , một người trong biển người mênh mông này . Mỉm cười chua xót , cô đứng dậy rời đi , tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nghĩ về anh một lần nào nữa . Từ đó , cô tự dặn lòng phải quên anh quên vĩnh viễn . Cuối cùng , có lẽ do cố gắng , cô cũng không còn nghĩ về anh nữa . anh đã chìm sâu vào kí ức cùng với những kí ức đau buồn về anh . Nhưng , ông trời lại trêu ngươi , lại một lần nữa khơi lên tình cảm cô đã dành cho anh . - xin lỗi cô ! đang vừa đi vừa đọc tài liệu , cô bị một người vô ý đụng vào . Cú đụng chạm đó đã làm cho đồng tài liệu đang cầm trên tay , rơi tung tóe dưới đất . cúi xuống nhặt đống tài liệu , cô nói : - không sao , cái này là đo tôi không nhìn đường , là tôi phải xin lỗi trước anh mới đúng . Rất xin lỗi anh ! Người đàn ông cũng cúi xuống nhặt tài liệu cho cô và nói : - không sao . Đưa đống tài liệu cho cô nói : - tài liệu của cô , rất xin lỗi . Tôi còn có việc , xin phép đi trước . Nói rồi anh bước đi . cũng lúc đó , cô ngẩng đầu lên nhìn anh . Cô đứng chết sững . Là anh , đúng là anh , người duy nhất mà trái tim cô sao xuyến . Toan cất tiếng gọi , bỗng có tiếng gọi - Loan ! xếp đang tìm cô ! Mau vào công ty mau !