Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 47 : Câu chuyện của tuyết Trinh

" Tình yêu luôn có cách kể chuyện của riêng nó , chỉ là bạn đã yên lòng để lắng nghe " tình yêu là trái ngọt cũng là trái đắng , là mật ngọt cũng là thuốc độc . Là hi vọng cũng là tuyệt vọng , là hạnh phúc tột cùng và cũng là nỗi đau khó có thể xóa mờ . Ai khi yêu đều sẽ trải qua vị ngọt ngào cùng với đắng cay . Trải qua những đau thương , ta sẽ dần dần trưởng thành hơn . ...................................... Tuyết Trinh không đẹp như hướng Uyên , cũng không dịu dàng như hướng Uyên , cô vui vẻ nghịch ngợm , hồn nhiên như một con chim sơn ca . Học xong cấp ba , cô không tiếp tục học đại học mà đi làm luôn . Chọn cho mình một công ty gần nhà , sáng đi tối về là chuyện rất bình thường của những người làm việc gần nhà . Cuộc sống sẽ đơn giản như thế trôi qua nếu như : Két ........ Két ......... Két ........... Tiếng phanh gấp vang lên , nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi . Rầm ........ Tiếng va chạm mạnh của hai chiếc xe máy vang lên , một chiếc xe mèo mó , một chiếc thì nát vụn đầu xe . Người chủ chiếc xe chạy đến mắt mở to trân trối nhìn chiếc xe bực bội hét lên : - cô bị mù à ? Đi đường thì mở to mắt ra ? Không nhìn thấy hay sao mà tông vào xe của tôi hả ? - Tôi ....... Tôi ...... Xin lỗi ! không biết tại sao phanh của tôi không ăn . tôi sẽ đền cho anh . Nói rồi cô lăn ra ngất xỉu . Người chủ xe hốt hoảng , lay cô : - Này cô , cô không sao chứ ? Cô ơi cô tỉnh lại đi ! Bạn của anh nói : - gọi xe cấp cứu đi ! Máy tao hết tiền rồi . Bấm điện thoại gọi xe cấp cứu , - Làm ơn cho một xe cấp cứu tới đường x ! có một vụ tai nạn vừa xảy ra ! Vâng , nạn nhân là nữ , cô ta tông vào xe tôi giờ đã ngất xỉu . Làm ơn nhanh cho một chút ! không cô ta chết mất . Trong lúc đợi xe cấp cứu đến , anh tìm điện thoại của cô để gọi cho người nhà , màn hình bật mở , anh bực mình nói Chết tiệt khóa mật khẩu . Không thể gọi . người nhà , đành phải đợi vậy . ...... Đợi một lúc , xe cấp cứu đến , đưa nạn nhân lên xe người y tá nói : - Mời các anh lên xe ! - Chúng tôi không phải là người nhà của cô ấy . Chúng tôi còn có việc phải đi . - Mong các anh thông cảm , hiện tại người nhà không có , các anh là người gọi điện thoại cho chúng tôi , cho nên một trong hai anh nên theo chúng tôi đến viện làm thủ tục nhập viện . Hai người nhìn nhau , một người nói : - Tuấn này mày đi theo họ đi để tao ở lai coi xe và đợi cảnh sát tới . - Ừ vậy tao đi còn mày ở lại đợi cảnh sát nhé ! - Ừ mày đi đi ! Chiếc xe đóng lại , tiếng còi hú vang lên . Nhìn xe cấp cứu đi khất , Bình lắc đầu nhìn chiếc xe yêu quý , giờ đây không khác gì đống sắt vụn . 11 giờ đêm , Tiếng chuông điện thoại , lôi anh khỏi suy nghĩ miên man . Bắt máy nói : - alô ! ai vậy ? đầu dây bên kia giọng một người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên , hỏi anh - Anh là ai ? Tại sao lại cầm điện thoại của con gái tôi ? Giật mình nhìn lại chiếc điện thoại thì ra là của cô gái kia .