Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 45 : Câu chuyện của hướng Uyên - mối tình đầu dang dở phần 5

Ngày hôm sau , vừa Bước vào cổng trường , cô nhìn thấy Duy Hưng đã đứng ngay giữa cổng . Tính bước vào , thì bị anh chắn trước mặt . Bước sang hướng khác , Duy Hưng cũng bước sang chắn trước mặt , làm cho cô không thể nào bước vào cổng trường . bực mình cô nói : - Anh muốn gì đây ? - tôi chẳng muốn gì . Chỉ muốn thông báo rằng : từ giờ tôi và em là kẻ thù không đội trời chung . - Vậy sao ? Rất vui lòng . Nói thì nói thế , nhưng chẳng hiểu sao trong lòng có chút mất mát . Ngẩng mặt lên nói : - anh nói xong rồi chứ gì ? Vậy làm ơn tránh đường cho tôi đi ! Nói rồi , cô đẩy mạnh Duy Hưng ra . bất ngờ bị đẩy , anh loạng choạng suýt ngã . Bực mình anh hét lên khiến tất cả quay lại nhìn : - Hướng Uyên ! Cô hãy đợi đấy ! sẽ có ngày cô quỳ xuống xin lỗi tôi . tôi sẽ cho cô thân bại danh liệt thua thê thảm . Cô hất tay , không quay lại nói : - Tôi đợi đó . Xem anh làm gì được tôi . anh làm gì để tôi thân bại danh liệt ? Vừa bước đi , hướng Uyên vừa lẩm bẩm : - Mới sáng ra đã gặp chuyện bực mình . Đưa tay mở tủ , cánh tủ vừa bật mở thì một đống rác đổ ra , bị bất ngờ , nhưng do có võ nên đã tránh kịp , không bị đống rác rơi vào người . Cô giận dữ hét lớn : - Bùi Duy Hưng ! Tôi sẽ làm cho anh hối hận vì dám động đến tôi . Tiếng thét chói tai của cô , làm cho mọi người trong trường tò mò đến xem . nhìn thấy đống rác rơi từ tủ đồ ra , họ càng tò mò hơn , ai là tác giả của nó . Có người còn cười thầm mừng rỡ vì hướng Uyên bị như vậy . chưa hết bực mình , Bước vào lớp một màn kinh khủng khác đập vào mắt cô . Một đống nhớp nháp nằm gọn trên bàn . Dưới ghế cũng nhớp nháp không kém . và cả một đống bốc mùi nằm gọn ghẽ trong ngăn bàn . thật là không thể tưởng tượng nổi . không thể chịu nổi cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm , cô bước nhanh lên lớp của Duy Hưng , đứng trước cửa , giọng giận dữ cô quát lên : - Bùi Duy Hưng ! anh Ra đây cho tôi ! - Tôi việc gì phải ra . Có việc gì tự đến đây mà nói ! Anh vẫn ung dung tựa lưng vào ghế nói. Cô lao đến tóm lấy cổ áo anh nói . - Tôi không ngờ đường đường là một thằng con trai , không đấu trí lại dở trò đốn mạt , dám nhét rác vào tủ đồ , còn bôi bẩn lên bàn của tôi . Cứ tưởng anh là chính nhân quân tử , ai ngờ , còn không bằng tiểu nhân Bỉ ổi vô liêm sỉ Nghe thấy thế anh bực mình nói - Tôi không có làm . - Anh không có làm thì ai làm ? chẳng nhẽ tôi làm chắc ? Hay tôi làm rồi vu vạ cho anh ?