Nhật Kí Cuộc Đời

Chương 39 : Ác mộng tình yêu phần cuối

Như sét đánh ngang tai , anh ngã khụy kêu lên - Sao có thể như thế được ? - gia đình hãy bớt đau buồn nói rồi bác sĩ bước đi . Sau một thời gian nằm viện , cô được khám lại để xuất viện , - Bệnh nhân phạm thiên hương - Vâng . tôi đây . - Mời vào trong ! Cô và anh mở cửa bước vào , ngồi xuống ghế , - Chào bác sĩ , tình hình của tôi thế nào rồi ạ ? tôi có được xuất viện không ạ ? - Tình hình của cô rất ổn định , có thể xuất viện được rồi . Nhưng ....... Bác sĩ im lặng một lúc , cô sốt ruột hỏi - Có chuyện gì xảy ra vậy ? Bác sĩ? Bác cứ nói đi ! Bỏ kính xuống , nhìn thẳng vào cô nói : - Do lần trước xảy thai và lần này bị gạch đè đã làm tổn thương nghiêm trọng tử cung , cho nên cô rất khó có thể có thai lại , thậm chí không thể có con được nữa tôi rất tiếc . Cô chết lặng vì lời nói vừa rồi của bác sĩ vừa nói ra , chẳng lẽ cuộc sống của cô lại chỉ có thể gặp những bất hạnh như thế sao ? bước ra khỏi phòng , cô như người vô hồn , bước đi không xác định . Giờ cô phải làm sao đây ? cô phải làm gì ? giờ đây , cô không thể có con . Người ta nói : lấy chồng lãi được đứa con vậy mà giờ đây , đến con cô cũng không thể có . Nước mắt không biết từ lúc nào , đã tràn ra khỏi mắt .Cô chợt khụy xuống , may có anh đỡ được . Anh vẫn đi theo cô từ lúc ở phòng khám tới giờ . Anh nhìn cô đau lòng , anh cũng đau lòng không kém . nhưng anh cũng không biết phải làm thế nào . Nghe thấy bác sĩ nói cô không thể có con , anh cũng thấy đau lòng và chán nản . Rồi tương lai của họ sẽ đi về đâu ? Đám cưới đã tạm thời hủy bỏ , Để cho cô ổn định lại tinh thần . Nhưng áp lực lại càng tăng . Một ngày nọ. Mẹ của anh hẹn cô gặp mặt nói chuyện . Bước vào quán , ngồi xuống , cô hỏi luôn dù biết trước câu trả lời : - Bác gọi cháu có chuyện gì không ạ ? - Hương này ! Bác nói chuyện này , chắc cháu sẽ rất buồn nhưng bác phải nói . Cháu biết rồi đấy , nhà bác đã mấy đời đơn truyền , giờ cháu như vậy , không thể có thế hệ sau , mà gia đình nhà bác , không thể tuyệt hậu được cho nên , cháu có thể buông tha cho thằng dương nhà bác Được không cháu ? Trái tim cô thắt lại . Quả thật cô cứ mãi níu giữ anh chỉ làm cho anh đau khổ mà thôi . Đúng , đã đến lúc cô phải buông tay . Trả lại cho anh sự tự do . Cô không thể cứ mãi níu giữ anh , làm mất hạnh phúc của anh . anh phải tìm hạnh phúc mới , hạnh phúc bên vợ và con , thứ mà cô không thể cho anh . Ngước mặt lên nhìn bà cô nói - Cháu biết rồi . Bác cứ yên tâm . Sau nhiều ngày suy nghĩ , Cô cầm điện thoại lên , cô nhắn cho anh một dòng tin " Chúng ta chia tay đi . Em chán anh rồi ." Nhắn xong cho anh tin nhắn cô tháo bỏ chiếc sim lắp vào đó một chiếc sim mới , bước lên xe đến vùng đất mới , bắt đầu cuộc sống mới . Ở nơi đó cái gì đang chờ đợi cô ? Điều đó còn ở tương lai , cái tương lai mà không ai biết được .