Nhất Gia Tam Khẩu
Chương 25
Nhị thập ngũ.
Buổi tối, ta nằm trên giường nghĩ, dự đoán đi làm khỉ cho người ta coi là ko xảy ra, hơn nữa ông nội cùng bà nội so với tưởng tượng rất tốt ở chung, hết thảy cũng không tệ lắm, ngọt ngào tiến nhập mộng đẹp.
Ai ………. Nhưng là người ta thường nói, đêm dài mộng lắm nhiều thay đổi, lời cổ nhân nói cấm có sai.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, ba ba tha ta rời giường, kỳ thật nha, ta là không có thói quen ‘áp bánh nướng’ nhưng là nhà ba ba trừ bỏ trong chăn ấm, chả có nơi nào khiến ta thấy ấm áp.
Ba ba nói: “Trưa nay đến nhà bác của ba, cũng chính là nhà ông cả của con, mau lên, bằng không để cho chúng ta đều đi đem con một người quăng ở nhà đó.”
Muốn nói là ở lại nhà của ta thì ta không sợ nha, nhưng vấn đề là đây không phải nhà ta, muốn để ta một mình ở đây ta là ta rất sợ đó.
Sau, anh trai lái xe, năm người cùng đi nhà ông cả, khi xuống xe, nhìn đến một đám người nhìn chằm chằm chúng ta, ta chỉ biết …. cuối cùng vẫn làm khỉ con.
Khi ba ba kéo ta xuống xe, rất nhiều người vây lại chào hỏi, cùng ông nội nói cái gì, tất cả mọi người chỉ chờ nhà mấy người tới.
Sau đó, ba ba kéo ta nhất nhất giới thiệu: ông bác, bà bác, ông bà nội là thứ hai, sau đó còn ông ba, bà ba, ông bốn, bà bốn; sau là bác cả, bác dâu cả, bác hai bác dâu hai, bác ba bác dâu ba mãi cho tới ba ba mới là xếp thứ sáu, bên dưới còn có chú Bảy mới đi làm chưa cưới vợ, chú Tám đang học đại học, chú Chín đang học trung học, chú Mười đang học sơ trung cùng lứa với ta (chỉ cao hơn ta một bậc), tối quá phận chính là còn có một người ta phải gọi là chú Mười Một mới chỉ đang học lớp sáu tiểu học, bác gái đã lấy chồng thì phải qua Tết mới có thể gặp, mà còn có hai người cô đang học trung học chưa thành thân; sau khi xong còn có một đường anh em họ, anh lớn, anh hai, vốn có anh ba nhưng là do tuổi nhỏ hơn ta nên biến thành em tư, phía dưới còn một loạt em họ xếp tới thứ chín; lại còn chị họ, chị cả, chị hai ….. mãi cho tới bao nhiêu cũng đừng hỏi ta, ta nhớ được chết liền.
(cái này…. mới đầu bạn định gọi theo kiểu QT gì gì đại bá, đại mẫu, nãi nãi gia gia, đường huynh đường tỷ etc.., nhưng là rối lắm, với lại bạn dịch hiện đại nên chuyển tuốt luốt qua tiếng em mình cho dễ. BUT, mình là người nhà neo đơn, ko mò ra lắm anh em họ hàng như vậy nên ngôi gọi có abc làm sao thì mọi người nhắm mắt cho qua nghen ^^”~)
Một vòng xuống dưới ta chỉ thấy sao nhỏ bay quanh, một loạt những khuôn mặt xoay a xoay, lại muốn ta nhận một lần là ta giơ cờ trắng à nghen. Cho nên sau đó luôn luôn xuất hiện hiện tượng chỉ anh cả gọi em năm, bọn họ cũng chỉ là cười cười sau đó sửa sai cho ta.
Chào hỏi một lúc sau, mấy bác dâu liền đi ra sau nấu cơm.
Tuy rằng mới nãy chào hỏi là mọi người túm vào một chỗ, nhưng là chào xong đám người liền tản ra, ông bà nhóm tự nhiên tụm lại uống trà, các bác các chú cũng đóng làm một nhóm, sau đó là nhóm anh nhóm chú nhóm em đang đi học cũng quấn thành một đàn, còn mấy đứa út ít thì theo mẹ xuống bếp.
Mà ba ba bởi vì đặc thù nguyên nhân mà bị các ông các bác tóm cổ hỏi han, anh trai cũng bị bắt, ta thì bị ném vào đám học sinh sinh viên kia.
Bắt đầu mọi người đều nói giọng quê hương, tuy là ta cũng sinh ra ở thành J, nhưng là rời đi sớm lại lâu nên ta là có nghe hiểu mà không có sáp mồm.
Sau chú Chín trước dùng tiếng phổ thông nói chuyện với ta, mọi người cũng đều oa oa chen tiếng phổ thông, chú Mười nói: “Không cẩn thận ta còn tưởng là trường chúng ta mở hội giao lưu nha.”
Cũng may mọi người chênh lệch không bao nhiêu, lăn qua lộn lại cũng liền quen, mọi người túm lại một chỗ chơi bài. Bất quá có một chút phải làm rõ, quen là quen nhưng không có nghĩa là gần.
Có thể là do hoàn cảnh sống bất đồng mà cảm giác hời hợt rất rõ ràng, đặc biệt là khi chú Tám nói một câu: “Anh sáu đúng là cường, chỉ lớn hơn ta tám tuổi mà con ảnh thế nhưng chỉ so với ta nhỏ hơn tám tuổi.”
Một câu, tất cả mọi người cười vang lên làm ta thấy cay cay, thật khó chịu, tự nhiên khiến ta phản cảm với họ.
Sau, cô sáu lại chỉ vào anh trai đang hỏi thăm mấy ông mấy bà nói: “Anh trai ngươi và chị Bình bộ dạng rất giống, hơn nữa anh trai ngươi cái dạng này a, nếu không phải là nam, ta thực cảm thấy hắn so với chị Bình càng thích hợp làm dâu nhà ta.” Sau đó mọi người lại là cười vang.
“Nói rõ, là Bình tỷ lớn lên giống anh trai ta, không phải anh trai ta lớn lên giống bả.” Ta cáu giận quăng bài trên tay nói: “Hơn nữa, anh trai ta lớn lên xinh đẹp thì có gì lạ mà mấy người lại cười như vậy?”
Cô sáu thấy ta sinh khí liền cười: “Ngươi sao lại dễ giận như vậy a, ta cũng không phải nói xấu anh trai ngươi.”
“Ngươi biết ta nghe thấy sẽ thành nói bậy sao còn nói?” Ta trừng nàng, sau đó xoay hướng đi đến chỗ anh trai cùng ba ba.
“Nhóc con ngươi tính tình sao thối vậy a?” Cô sáu cau mày lẩm bẩm.
“Hừ ………. Ta cảm thấy tính tình ta so với miệng ngươi thơm hơn nhiều.” Bỏ lại một câu chính mình còn cảm thấy độc, bước đi tiêu sái.
“Ngươi …………..” Nàng ở phía sau cứng miệng.
Anh trai chính cùng ba ba cùng các ông các bà nói chuyện với nhau, lúc ta đi qua, anh trai xoay người hỏi ta: “Sao không cùng mọi người chơi.”
“Tuyệt không vui.” Ta phiền.
Anh trai ở bên tai ta nhỏ giọng nói: “Ngoan chút, mùng bảy chúng ta trở về, nhiều nhất mười ngày.”
“Ba ba sẽ làm khó em.” Ta trộm oán giận bên tai anh trai.
Anh trai búng mũi ta: “Không cho phép nói xấu ba ba em trước mặt anh.”
“Vậy em đi nói với ai?” Liền quyền oán giận cũng bị tước đoạt.
“Ba ba em không phải người nhà?” Anhtrai cười hỏi.
“Anh a, ba ba a, đương nhiên đều là a.” Ta nói.
“Vậy đi oán giận với ba ba em đi.” Anh trai liền cười.
“A ………………….” Ta thấp giọng rên rỉ: “Anh, như vậy sẽ điên mất.”
“Được rồi, em là một tay anh nuôi lớn, anh biết chuột con không yếu ớt như vậy ha, chờ lát liền tới bữa rồi, ba ba em nói ăn xong là về.” Anh trai an ủi vỗ vỗ đầu ta.
Ba ba xem sắc mặt ta không tốt, cũng chạy tới hỏi: “Làm sao vậy?” Sau đó nhìn cô sáu đang đánh bài bên kia, vừa vặn thấy nàng còn đang trừng ta.
Ba ba hỏi: “Không hợp với chúng sao?”
“Ba ba ~~” Ta vẻ mặt đau khổ hô to.
Ba ba cười áp trán lên trán ta nói: “Ba ba biết Vũ Nhiên tối ngoan, nhất định sẽ thông cảm cho ba ba.”
“Ai, ba nhiều nói vậy, con cũng chỉ ngoan ngoãn làm trẻ ngoan.” Ta oán cũng oán không nổi.
Các ông các bà thấy chúng ta xầm xì to nhỏ, cũng không biết chúng ta nói cái gì lại còn cười khen ta: “Vũ Nhiên a, so với đám nít ranh trong nhà nhu thuận hơn nhiều.”
Thật ko biết nếu họ nghe thấy nội dung ta và ba ba nói chuyện sẽ như thế nào. (Cùng lắm cái mặt nó thế này này 囧~)
Đang nói liền nhìn đến bàn bàn bát bát bưng lên phòng khách.
Anh trai trước kia cũng là lớn lên ở thành J nên đồ ăn thành J với ta cũng ko tính xa lạ.
Lúc ăn cơm tránh không được phải chạm cốc đụng ly chúc mừng, bọn họ liền lấy đồ uống thay rượu, khi cùng cô sáu chạm cốc chúng ta hai cái hỗ trừng, cười đến gọi là giả dối.
Cơm ăn xong rồi, trừ bỏ mọi người ko có việc gì tùy tiện ngồi chơi một góc, dựa theo tập tục nhóm người lớn đều quay về nhà ngốc, có ý tứ giữ nhà an phúc.
Ăn cơm xong ông bà liền mang theo chúng ta cáo từ.
______________ bà con à, -_- có thấy nó quê quê sao ko, cái ngôi gọi ý? có ko có ko? T^T con pạn nó kêu quê ~~~~
ứ ư ~~ quê bạn mặc kệ, nhà Nhiên Nhiên về quê mà lỵ o3o
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
137 chương
29 chương
56 chương
23 chương
30 chương
6 chương