Hắn đau đến rên lên một tiếng, ánh mắt nhìn cô gái vừa mới ở trên cành cây. Kì quái, hắn không có đứng dưới tàng cây a, nàng là như thế nào ngã vào trong ngực hắn ? Bay tới mới có thể ! Cô gái ngữ điệu có ý cười, “Ngốc tử, nghĩ gì thế !” “A !” Trần Đại Dũng mâu quang chuyển tới người cô gái, “Ngươi.......Cái kia........Đứng lên.... ....” Trên người là cô gái nhuyễn ngọc ôn hương đang nằm úp xuống, hắn đẩy cũng không nên, không đẩy cũng không nên. Hai bàn tay luống cuống giơ lên, để xuống, lại giơ lên. “Ha ha ! Ngốc tử ! Có tiến bộ hơn trước ! Biết đỏ mặt !” “Ngươi.... ......” Cô gái này vừa mở miệng, hắn càng thêm quẫn bách vô cùng, mặt từ đỏ thành tím. Thật may là, trên mặt của hắn ngoài vết máu chính là bùn, người bình thường không nhìn ra cái gì ! Ai, ai có thể nghĩ cô gái này không phải là người bình thường đây ! “Chớ lộn xộn !” Cô gái nói, cô gái bực bội nằm trên người hắn, “Để cho tỷ tỷ xem thật kĩ bộ dáng của ngươi ! Chậc chậc ! Thật đúng là thay đổi đây ! So với khi còn bé nhìn thuận mắt hơn nhiều........Chẳng qua mỗi lần gặp ngươi a, cũng đều là một thân chật vật ! Không phải là máu thì là bùn, bẩn chết.... .....Aiui ! Tiểu oan gia ! Ngươi như thế nào đẩy ta a !” “Ngươi.... .....” Trần Đại Dũng một tay đẩy nàng ra, tại chỗ lăn một vòng, đứng lên, chỉ về phía nàng, đỏ mặt, ngón tay kích động chỉ loạn, quát lên : “Ngươi.... .....Như thế nào chạm vào ta ! Nam nữ thụ thụ bất thân.... ....Ngươi.... .....” Cô gái không nhanh không chậm vỗ bụi trên người, từ dưới đất đứng lên, đối với phẫn nộ của hắn làm như không thấy, ha ha cười một tiếng nói : “Ngươi cũng chạm ta ! Nhìn !” Động thân, trước ngực vừa đúng có dấu bàn tay thật to. Nơi đây chỉ có mình hắn, tay của hắn đầy bùn đất, dấu vết năm đầu ngón tay rõ có thể thấy được. “Ta.... ....” Trần Đại Dũng buồn phiền một câu cũng không nói ra được. Hắn mới vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, ai muốn đụng phải chỗ đó a ! “Ta cái gì mà ta ! Ta nhìn cũng bị ngươi nhìn, sờ cũng bị ngươi sờ, xem ra tỷ tỷ bất đắc dĩ phải gả cho ngươi.... ....Uy ! Sao ngươi lại trừng mắt !” “Ta.... ......Ta không cưới ngươi !” Hắn nôn nóng gào lên, “Ta.... ....” Tâm cuống lên cũng không biết nói thế nào cho đúng, nhặt lên đao trên đất, coi cô gái như hồng thủy mãnh thú (nước lũ và thú dữ), xoay người liền muốn chạy. “Đứng lại !” Cô gái chỉ ngón tay, Trần Đại Dũng thân hình liền dừng lại, cũng nhúc nhích không được ! Nàng dáng vẻ uyển chuyển đi tới trước hắn, hung hăng ấn vào chán hắn, “Chạy cái gì ! Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi ? Thật là ngốc tử !”