Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ
Chương 20
Edit: Tô, Bế Nguyệt
---
Bên ngoài chẳng biết lúc nào đã bắt đầu mưa, trong phòng khách chỉ có bị TV bị tắt âm phát ra chút ánh sáng.
Kiều Trì rên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, cô khẽ di chuyển mới phát hiện mình đang nằm trong ngực lão đại, cằm lão đại tựa lên đầu cô, hình như cũng đã ngủ thiếp đi.
Cô cẩn thận từng li từng tí muốn rời khỏi, lại không nghĩ rằng vừa di chuyển,vòng tay của lão đại ôm eo cô càng chặt hơn, Kiều Trì nghe lão đại mơ hồ nói: "Buồn ngủ."
Kiều Trì vỗ vỗ cánh tay bên hông mình, nhỏ giọng dụ dỗ: "Đi vào phòng ngủ đi."
Lão đại mơ mơ màng màng đáp một tiếng, Kiều Trì bĩu môi, lão đại thật đáng yêu.
Hắn không phải là một nhân vật dưới ngòi bút của tác giả, mà là một người sống sờ sờ trước mặt.
Cô cúi đầu bỏ tay lão đại ra, mượn ánh sáng TV mang dép lê, đang muốn đứng lên, cổ tay liền bị lão đại kéo một cái, cô lại ngồi xuống lại. Lão đại từ phía sau ôm cô, cằm đặt ở vai cô nói: "Em muốn đi đâu?"
"Anh là đang làm nũng với em sao?" Kiều Trì nén cười nói, cô giơ tay lên đẩy nhẹ đầu lão đại, hắn không nhúc nhích, rầu rĩ nói: " Anh không có."
"Còn nói không có, đã lớn thế này còn làm nũng với em." Kiều Trì trả lời, sau lưng là lão đại im lặng không lên tiếng.
Cô cảm thấy kỳ lạ quay đầu lại, muốn nhìn lão đại một chút, lại chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của lão đại.
Hình như có gì đó hơi lạ nha.
Kiều Trì nhỏ giọng thì thầm: "Sao vậy?"
"Anh vừa xem một video." Lão đại rầu rĩ không vui nói.
Kiều Trì nghe vậy, đặt ánh mắt vào màn hình TV đang phát, lúc nãy bị tắt tiếng nên cô không để ý, bây giờ nhìn qua mới phát hiện, hình như là phim của nguyên thân.
Lão đại không phải đang xem phim kinh dị sao? Sao lại coi phim của nguyên thân rồi?
Mặc dù không phải Kiều Trì diễn, nhưng là Kiều Trì vẫn thấy hơi xấu hổ, có cảm giác như bị tử hình công khai vậy.
"Trong video, em và Độ Cao yêu nhau." Lão đại tiếp tục nói.
Kiều Trì bối rối a một tiếng, sao tự nhiên lại lòi ra Độ Cao ở đây rồi?
Không đúng, cô với Độ Cao yêu nhau lúc nào?
Lão đại đưa tay với lấy điều khiển ti vi, sau đó đưa bằng chứng trước mặt Kiều Trì.
Kiều Trì nhìn thoáng qua dở khóc dở cười, giải thích: "Đây là video do fan tự mình cắt, anh không nhìn ra sao?"
"Anh nhìn ra." Tống Nhất Tự tức giận há mồm cắn bả vai Kiều Trì một cái: "Nhưng mà trong video em và Độ Cao yêu nhau."
Chỗ bị cắn có hơi tê, cô bình tĩnh quay đầu sang chỗ khác hít sâu một hơi, ổn định trái tim đang đập kịch kiệt, bất đắc dĩ phản bác: "Anh cũng không thể không nói lý lẽ như vậy, nhưng mà nam chính của bộ phim em mới nhận đúng là Độ Cao."
Kiều Trì cảm giác được lực ở cánh tay lão đại mạnh thêm chút, cô vỗ vỗ cái tay bên hông: "Anh buông tay ra đi, không cho phép làm nũng."
"Không chịu, em sẽ yêu Độ Cao!"
"Không có yêu đương gì hết, em diễn vai cấp trên của anh ta."
"Fan của hai người sẽ ship cấp trên x nhân viên."
Kiều Trì nghẹn lời, lão đại mất trí nhớ nhưng cái gì cần hiểu cũng hiểu hết.
Cô đành phải bất đắc dĩ nói: "Vậy anh muốn sao?"
"Có thể..."
"Không thể." Kiều Trì quả quyết từ chối, cô cúi đầu lưu loát đẩy tay lão đại ra, từ trên ghế salon đứng dậy, xoay người nhìn vẻ mặt ủy khuất của lão đại, Kiều Trì cúi xuống tìm điện thoại trên ghế salon, thừa dịp lão đại không chú ý gõ đầu hắn, cười nói: "Bạn nhỏ mau đi tắm rửa nào, chị sẽ gọi đồ ăn ngoài cho."
Nói xong liền chạy mất, để lại lão đại một mặt khiếp sợ ngồi ở trên ghế sa lon.
Hắn đây là bị Kiều Trì chọc ghẹo hay là bị Kiều Trì chiếm tiện nghi vậy?
Kiều Trì chiếm tiện nghi xong liền chạy, thật kích thích.
Quay lại phòng ngủ, Kiều Trì mới phát hiện luật sư Kim gửi tin nhắn cho cô, cô mở tủ quần áo lấy đồ ngủ ra, vừa cởi áo khoác xuống, vừa mở tin nhắn ra xem.
【Luật sư Kim: Phần hủy hợp đồng đã gửi cho bộ phận pháp lý của công ty cô, trước mắt cũng coi như tiến triển thuận lợi.】
【Luật sư Kim: Tình huống có hơi không ổn lắm, trên Weibo có rất nhiều thủy quân(1), nếu giả sử chúng ta hủy hợp đồng xong, thanh danh của cô cũng sẽ tổn hại, phát triển sau này sẽ khá bất lợi. 】
(1): Thủy quân có thể hiểu là một nhóm người được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...).
Ngay sau đó luật sư Kim gửi cô mấy tấm ảnh, tất cả đều là tiết tấu thông thường của những tài khoản makerting.
Phía dưới tài khoản Weibo của cô còn có mấy người chuyên hắc(2) và thủy quân.
(2):Hắc: dùng chiêu trò, bài viết để hạ bệ, công kích, chèn ép đối thủ (Nguồn:gg).
Kiều Trì nhìn qua trong lòng cũng không để ý lắm, trong giới này, bị mắng bị hắc là rất bình thường.
Huống chi bây giờ mấy chuyện bị hắc đều là giả dối không có thật, chờ thuận lợi hủy hợp đồng xong lại đi làm sáng tỏ cũng không muộn, mà trong tay cô còn có một chứng cứ liên quan tới chuyện La Tuyết muốn quy tắc ngầm người mới, đè ép uy hiếp nghệ sĩ.
"Trước tiên không cần phải để ý đến Weibo, bọn họ cũng chẳng nhảy nhót được mấy ngày. Chỗ này của tôi có một phần văn kiện liên quan tới La Tuyết, không biết có thể giúp anh hay không."
Kiều Trì nói qua micro, luật sư Kim nhắn lại rất nhanh, Kiều Trì liền gửi văn kiện đã sớm chỉnh sửa tốt cho anh ta, sau đó ấn mở app đặt thức ăn, đặt đồ ăn cô và lão đại thường ăn, sau đó đặt điện thoại ở trên tủ giường sạc pin.
Kiều Trì từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy điện thoại của mình reo liên tục, cô bước nhanh đi qua nhìn, lúc cô tắm rửa hơn mười phút trong này, La Tuyết gọi cho cô gần năm mươi cuộc, cơ bản chính là reo lên lại cúp, cúp lại reo lên.
Kiều Trì nhíu mày, quả quyết kéo vào danh sách đen.
Căn phòng liền yên tĩnh.
Ấn mở Wechat, mới phát hiện thế mà Ôn Quả cũng nằm trong danh sách bạn của cô, còn gửi cho cô gần mười tin nhắn.
Bị điên hết rồi?
Kiều Trì nhíu mày, cô bấm vào nhìn một chút, mới thấy người nhắn cho cô thật ra là La Tuyết đã bị kéo vào danh sách đen.
【 Ôn Quả: Tôi là La Tuyết. 】
【 Ôn Quả: Kiều Trì cô có ý gì? Nghe điện thoại cho tôi! 】
【 Ôn Quả: Tôi đồng ý với cô hòa bình hủy hợp đồng, đối với chuyện thuỷ quân trên Weibo tôi cũng sẽ xử lý. 】
...
【 Ôn Quả: Tôi xin lỗi Kiều Trì, cho tôi một cơ hội được chứ? 】
Kiều Trì từ trên nhìn xuống, càng xem càng khó hiểu, luật sư Kim hành động nhanh như vậy sao? Mà chỉ một văn kiện quy tắc ngầm với đè ép nghệ sĩ lại có thể làm La Tuyết sợ đến như vậy? Kiều Trì luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, La Tuyết còn đang không ngừng nhắn tin cho cô, Kiều Trì thuận tay kéo tài khoản của Ôn Quả vào danh sách đen luôn.
Lần này Wechat mới được yên tĩnh.
Kiều Trì cầm điện thoại đi ra ngoài phòng khách, lão đại đã bày thức ăn ra trên bàn, "Ăn cơm."
Lão đại quay lại phòng bếp cầm bát đũa ra, bây giờ Kiều Trì mới phát giác bụng của mình đang réo.
Tống Nhất Tự ngồi xuống trước, với tay gắp cho Kiều Trì một miếng sườn đặt vào trong chén cô, Kiều Trì cũng không khách khí, trực tiếp bỏ vào trong miệng cắn.
Coi như mỗi ngày ăn cũng vẫn cảm thấy thật ngon!
Tống Nhất Tự cũng gắp một miếng sườn đặt vào trong chén của mình, hỏi: "Vừa nãy sao em lại nghiêm túc như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Trì cắn miếng xương sườn ngẩng đầu, "Không có chuyện gì."
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục vừa gặm sườn, vừa xem điện thoại.
Vừa rồi Kiều Trì hỏi luật sư Kim, luật sư Kim nói anh ta mới mở văn kiện ra xem, còn chưa có hành động gì cả.
Còn La Tuyết là sao? Thái độ sao lại thành khẩn như thế.
Cô trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng trước đó La Tuyết còn vênh váo đắc ý nói cô sẽ hối hận, mới qua mười mấy tiếng thái độ cô ta liền thay đổi.
Người này cũng thật là kỳ quái.
Kiều Trì nghĩ thầm.
Ngay sau đó trên tay cô trống không, lão đại với tay cướp đi điện thoại cô.
Cô ngước mắt phát hiện trên mặt lão đại hiện rõ không vui, mà điện thoại của cô đã được lão đại đặt song song điện thoại của hắn.
"Tập trung ăn cơm." Lão đại nghiêm túc nói.
Kiều Trì chọc chọc bát cơm của mình, thầm nói: "Chính anh vừa rồi không phải cũng xem sao."
"Em có chứng cứ không?" Tống Nhất Tự nhíu mày.
Ôi trời, lão đại càng ngày càng không nói lý!
Đại não Kiều Trì thật nhanh sắp xếp câu chữ, cô nghe thấy lão đại hỏi: "Em vừa mới nói chuyện với ai?"
"Em mời luật sư." Kiều Trì thành thật trả lời nói. Lão đại ồ một tiếng, không bao lâu lại hỏi: "Em và luật sư nói chuyện gì đấy, ăn cơm còn ôm điện thoại."
"Cũng không có gì." Kiều Trì không nói rõ.
Tống Nhất Tự đem đũa buông xuống: "Không có gì?"
"Em không phải đang muốn hủy hợp đồng sao? Ban đầu người đại diện một mực không đồng ý, lúc em đi gặp cô ta thái độ của cô ta cũng cực kỳ cường ngạnh, không đồng ý cùng em hòa bình hủy hợp đồng, thế nhưng mới qua chưa đến một ngày, cô ta..."
Kiều Trì càng nói càng cảm thấy có vấn đề, tại sao La Tuyết lại lập tức thay đổi thái độ đến ba trăm sáu mươi độ như vậy?
Rõ ràng hận không thể để cô tiếp tục làm bình máu di động cho bọn họ hút.
"Cô ta thế nào?" Tống Nhất Tự truy vấn.
"Cô ta đồng ý cùng em hủy hợp đồng, còn muốn xin lỗi em." Quai hàm Kiều Trì phồng ra.
"Đây không phải là rất tốt sao? Em còn nói gì với luật sư nữa?" Tống Nhất Tự nói xong điện thoại di động của hắn liền rung một cái, màn hình sáng lên.
Hắn liếc qua, đưa tay tắt màn hình, nói: "Nhưng mà cũng đã giải quyết xong rồi, đừng có suy nghĩ nữa, em không phải muốn vào đoàn phim sao? Kịch bản thế nào?"
Kiều Trì nhẹ gật đầu: "Bởi vì thời gian khá gấp, nhanh nhất là cuối tuần liền phải vào đoàn."
Chờ hai người cơm nước xong thì đã chín giờ, Kiều Trì rửa mặt xong nằm trên giường, luật sư Kim nói bộ phận pháp lý của công ty của cô đã ký tên trên hủy hợp đồng, đồng thời đã gửi đến văn phòng anh ta.
Kiều Trì tặc lưỡi, hôm nay là sao vậy, không chỉ La Tuyết kỳ quái, đến công ty cũng trở nên kỳ lạ.
Để Kiều Trì kinh ngạc còn ở phía sau, luật sư Kim gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình Weibo, là trang chính thức của công ty cô.
Trong đó nói rằng, bởi vì người đại diện La Tuyết lợi dụng chức vụ lấy tiền riêng của nghệ sĩ làm ra, chèn ép và uy hiếp nghệ sĩ chờ đã được công ty điều tra rõ ràng, hiện đã khai trừ, do số tiền chiếm dụng quá nhiều, đã để cảnh sát điều tra...
Kiều Trì thoát khỏi bức ảnh, đã thấy luật sư Kim cảm khái nói: Tôi vừa mới đi hỏi thử, hình như là La Tuyết đắc tội một nhân vật lớn trong giới, thủ hạ của người này trực tiếp liên hệ với bên cấp cao của công ty, nếu không việc chấm dứt hợp đồng thực sự không dễ dàng.
Kiều Trì trầm mặc, người này còn quản chuyện hủy hợp đồng của nghệ sĩ dưới tay La Tuyết?
Thật sự đúng là kỳ lạ.
Ở phòng bên cạnh, Tống Nhất Tự đứng nghiêm tại trước cửa sổ, giơ điện thoại nghe Ngụy Duy báo cáo công việc.
Ngụy Duy lải nhải hơn nửa giờ, hơi do dự hỏi thăm: "Ông chủ, Kiều Trì này là ai vậy?"
Lão bản kêu hắn đi xử lý một người, điều này rất dễ giải thích, có thể là vì đã làm gì khiến lão đại mất hứng. Nhưng bắt hắn đi giúp một minh tinh nhỏ không biết là ai giải quyết vấn đề hủy hợp đồng
Điều này làm anh thấy thật khó hiểu, trong trí nhớ của Ngụy Duy, ông chủ mình chưa bao giờ nhiệt tình như vậy.
Ngụy Duy nghĩ đến một khả năng, anh thăm dò hỏi: "Kiều Trì, có phải là bà chủ không?"
"Ừm." Tống Nhất Tự nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ông chủ anh và bà chủ quen biết như thế nào vậy?" Tâm hóng hớt của Ngụy Duy cháy hừng hực, hiếm khi ông chủ dễ nói chuyện như vậy, hắn phải được nước tiến thêm một bước nữa mới được!
Quen biết như thế nào?
Trước mắt Tống Nhất Tự xuất hiện một tia mê mang, hắn và bảo bối quen biết thế nào?
Hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Haizz, lão đại ở trong lòng thở dài.
Hắn vừa gõ bàn vừa cố nhớ, nếu để bảo bối biết hắn quên cả chuyện làm sao bọn họ gặp nhau, khẳng định sẽ náo loạn.
Mà đầu bên kia điện thoại lại rất mong chờ Tống Nhất Tự trả lời.
Lão đại nói: "Cậu rất rảnh rỗi?"
Ngụy Duy hít sâu một hơi, anh sai rồi, vừa rồi ông chủ dễ nói chuyện đều là ảo giác.
"Không rảnh không rảnh, ông chủ anh còn có chuyện gì muốn sắp xếp sao?" Ngụy Duy hấp tấp nói.
Gió đêm xen lẫn một chút nước mưa thổi vào, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa.
Lão đại lui lại một bước đóng cửa sổ lại, hắn suy nghĩ một chút nói: "Em ấy gần đây có thể đang cần một trợ lý, cậu tìm ai đáng tin cậy tới giúp em ấy đi."
Cái này cô không cần nói hắn cũng biết.
Ngụy Duy ở đầu kia vừa đáp một tiếng, lão đại liền quả quyết tắt máy.
**
Hủy hợp đồng xong Kiều Trì bắt đầu bận rộn, cô phải chiêu mộ mấy nhân tài cho studio rồi lại phải vào đoàn phim.
Ngày nào cũng đi sớm về trễ, Tống Nhất Tự đã vài ngày không được nói chuyện với Kiều Trì.
Mắt thấy Kiều Trì sắp phải vào đoàn, Tống Nhất Tự rốt cuộc nhịn không được ngăn Kiều Trì đang xếp hành lý trong phòng ngủ.
Kiều Trì vừa xếp quần áo vừa nhìn lão đại, kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
"Em đã nhiều ngày không để ý đến anh." Tống Nhất Tự ủy khuất nói, hắn cảm thấy bảo bối nhà hắn thay lòng đổi dạ, không hề quan tâm hắn.
Kiều Trì cầm quần áo bỏ vào trong va-li, nghiêng đầu một chút nói: "Tại sao em cảm giác gần đây anh càng ngày càng dính người? Còn đặc biệt vô cớ gây rối."
Tống Nhất Tự chấn kinh, hắn không có nha? Hắn một chút cũng không có dính người có được không?! Hắn lúc nào lại vô cớ gây rối!
"Em đang gạt anh." Tống Nhất Tự phủ nhận nói: "Anh rất lý tính."
Kiều Trì a một tiếng, xoay người đi tiếp tục làm công việc đang dở.
"Vậy tại sao em không cho anh đi theo em đến đoàn làm phim." Tống Nhất Tự chất vấn, lúc đầu hắn còn tràn đầy phấn khởi muốn đi theo Kiều Trì đến đoàn làm phim chăm sóc cô, kết quả hôm qua nói đến, thì ra bảo bối vốn không có ý tứ dẫn hắn đi theo!
Lão đại phẫn nộ, lão đại chấn kinh.
"Không phải đã nói rồi sao? Anh ở nhà giúp em trông coi studio." Kiều Trì nghiêm túc nói, mang lão đại ra ngoài, nói không chừng sẽ có rắc rối gì đó xuất hiện, vì lý do bảo thủ, Kiều Trì căn bản cũng không có suy nghĩ để lão đại đi ra ngoài, vừa vặn studio cũng cần người quen giúp trợ trông coi, Kiều Trì cảm thấy quyết định này thật là cực kỳ sáng suốt.
Cô mềm giọng dụ dỗ: "Studio của em đang ở giai đoạn cần người giám sát, em vào đoàn một tháng sau mới quay lại, nếu như không có người giúp em, một tháng này đều sẽ rất lo lắng rất mệt mỏi, em nghĩ, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho anh thôi, bởi vì Nhất Tự nhà em dễ thương nhất, thông minh nhất, nghiêm túc nhất, chu đáo còn đẹp trai nữa..."
"Được rồi được rồi." Trên mặt Tống Nhất Tự bỗng nhiên ửng đỏ hiện lên sự mất tự nhiên, ánh mắt hắn hơi bay bay: "Trong lòng em biết là được rồi."
Kiều Trì cúi đầu xuống cố gắng kiềm chế chính mình không cười, lão đại càn quấy ra sao, khen một cái là sẽ đầu hàng.
Kiều Trì bây giờ không có cách nào liên hệ lão đại này với lão địa xấu xa cố chấp trong sách kia với nhau, cô thậm chí hoài nghi tác giả có phải đã xuyên vào sách sau đó về sửa lại truyện hay không, lão đại mới có thể đáng yêu như vậy.
Trong túi áo có tiếng chuông điện thoại reo lên, Tống Nhất Tự mở ra xem, Ngụy Duy mỗi ngày đều gọi đến một cuộc điện thoại.
"Dạo này hay thấy anh gọi điện thoại, xảy ra chuyện gì sao?" Kiều Trì thắc mắc, gần đây lão đại nghe điện thoại trở nên nhiều hơn, hơn nữa còn cứ trốn cô rồi mới nghe, chẳng lẽ lão đại xuất hiện tình nhân mới?
Kiều Trì nhìn về phía lão đại, ánh mắt dò xét đến cùng.
Lão đại ho nhẹ một tiếng giải thích: "Anh đang luyện cấp cho một phú nhị đại, gần đây game đang có mấy hoạt động, anh ta liền mỗi ngày gọi điện thoại tới để kêu anh vào game."
Chuyện luyện cấp này Kiều Trì cũng có biết, cô đã từng nói bóng nói gió với lão đại, kỳ thật không cần ủy khuất bản thân như vậy, không nghĩ tới lão đại lời lẽ chính đáng mà từ chối, hắn không muốn làm sâu gạo, dù ngắn ngủi cũng không được.
Thế nhưng mấy ngày không phải lão đại đã nhớ mật mã thẻ ngân hàng rồi sao? Làm sao vẫn còn làm tiếp nhỉ.
Không đợi Kiều Trì tiếp tục hỏi tiếp, Tống Nhất Tự đã cầm di động đi ra.
Kiều Trì xoa xoa mặt, đoán chừng là trước kia lão đại làm việc quá bận rộn, không có được nhàn rỗi, hiện tại có nhiều thời gian cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.
Dù sao có ai mà không yêu game, game chơi hay như vậy.
Kiều Trì đột nhiên cũng có chút ngứa tay.
Tống Nhất Tự quay lại phòng mới nghe điện thoại của Ngụy Duy, hắn trầm giọng nói:" Tốt nhất cậu nên có chuyện quan trọng."
Bên kia yên lặng một lát, Ngụy Duy nói: "Tôi đã gửi tên của hầu hết mấy lão cáo già cho anh rồi, anh xem xem?"
Tống Nhất Tự ừ một tiếng, Ngụy Duy lại nói: "Anh kêu tôi tuyển người làm trong studio tôi đã tuyển rồi, chỉ cần anh lên tiếng tôi liền dẫn đến cho anh xem."
Ngụy Duy dừng một chút nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà vì sao ông chủ không trực tiếp kêu Kiều tiểu thư vào công ty của anh? Sắp xếp như vậy không phải càng thêm thuận tiện đơn giản sao?"
"Em ấy không biết thân phận của tôi." Tống Nhất Tự hiếm khi giải thích cho Ngụy Duy, thậm chí hắn cũng mới nhớ ra mấy ngày trước.
Hắn là tổng giám đốc, điều này hắn liền có thể hiểu rõ, vì sao trước kia mình không cho phép bảo bối chục ảnh chung với mình, không cho phép bảo bối thân mật với hắn ở bên ngoài.
Hắn trước kia có vẻ như rất cặn bã?
Tống Nhất Tự thở dài, may mà hắn mất trí nhớ, nếu không chút tình cảm này của hắn với Kiều Trì nhất định đi được không xa, đến lúc đó hắn bỏ qua một cô gái tốt như vậy, có lẽ là muốn khóc cũng không kịp.
Ngụy Duy hít sâu một hơi, ông chủ thế mà còn có đam mê yêu đương che giấu thân phận?
Nhưng mà là một thư ký trung thành, Ngụy Duy vẫn nhắc nhở: "Ông chủ, mặc dù chuyện của anh với Kiều Trì, tôi không có quền nhận xét, nhưng anh có nghĩ tới chưa? Lỡ như sau này Kiều tiểu thư biết thân phận thật sự của anh cô ấy có tức giận không? Có khổ sở không?"
Đáp án rất rõ ràng, khẳng định là có.
Người mình thương nhất ngay từ đầu đã lừa dối mình, Tống Nhất Tự đổi vị trí nghĩ một chút, ừ một tiếng.
"Nhưng mà anh nhìn xem, cuộc sống dài như vậy, anh và Kiều tiểu thư cũng không nhất định..."
"Nhất định sẽ dắt tay nhau đi đến cuối đời." Tống Nhất Tự không vui cắt ngang lời của Ngụy Duy: "Cậu làm cho tốt chuyện của cậu đi, tìm thời gian đến studio một chuyến."
Ngụy Duy bên kia đáp một tiếng, biết mình làm ông chủ mất hứng, vội vàng nói: "Tôi xem ảnh chụp của Kiều tiểu thư, cảm thấy cô ấy cùng ông chủ chính là trời sinh một đôi."
"Nịnh hót." Tống Nhất Tự lạnh lùng nói.
Ngụy Duy ngậm miệng, thức thời cúp máy.
Suy nghĩ của ông chủ thật không dễ đoán nha.
Ây da.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
139 chương
232 chương
7 chương
87 chương
116 chương