Bắt đầu từ các ghi chép về dòng dõi Thẩm gia, có thể thấy rõ đây là một đại gia tộc đã từng cầm quyền cao chức trọng thay vua trị vì, cũng là các tướng quân uy danh lẫy lừng. Ở triều đình danh tiếng của họ đồn xa, dù cho mấy lần quy ẩn vẫn còn người ca tụng.
Tuy nhiên, Thẩm gia không ngừng lớn mạnh gây ra nỗi sợ hãi cho người cầm quyền. Giachủ nhiều đời không ít lần bị ám sát, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, về cơ bản là khó lòng phòng bị.
Hơn nữa thân thể của những người trong dòng tộc cũng càng ngày càng kém, rất nhiều người bị bệnh bẩm sinh. Vì thế Thẩm gia tìm vô số đại phu, đều là người tài giỏi trong nhân gian đến Thẩm gia cư trú để tiện bề chăm sóc cho mọi người.
Về sau họ tìm ra được, tất cả những người trong dòng tộc đều bị dính một loại độc mãn tính. Độc này không phát tán lập tức, nhưng sẽ khiến họ hao tổn sức lực, làm cho bọn họ cả đời không thể rời khỏi giường bệnh.
Điều tra sâu hơn, bọn họ phát hiện độc này là do Vua ban xuống, vì muốn Thẩm gia bọn họ suy yếu. Sau khi cân nhắc, Thẩm gia quyết định rời khỏi quê hương. Bọn họ không thể đối nghịch với Vua, chi bằng giữ lực lượng rời đi.
Gia chủ của Thẩm gia thời đó là một người quyết đoán lại dám mạo hiểm. Ngài có tư tưởng cởi mở, quan hệ lại rộng, sau khi cân nhắc các nơi, cuối cùng chọn di cư đến nước L.
Bọn họ đã chuẩn bị cả một năm. Sau đó trong một đêm, mọi người nhà Thẩm gia đều biến mất, trừ một nhóm người chọn ở lại, tất cả đều lên thuyền ra biển.
Bọn họ đi theo đoàn thương nhân vượt qua con đường đầy mạo hiểm, cuối cùng mọi người cũng tới nơi an toàn.
Ở nơi đó, bọn họ dẫn đầu trong lĩnh vực giao thoa giữa Trung y và Tây y.
Khi đó, Trung y chẳng hề suy sụp, đặc biệt là bọn họ mang theo rất nhiều bậc thầy y học cao siêu, rất nhiều bệnh Tây y chịu thua đều được họ chữa khỏi. Khi đó Tây y đã hình thành nhiều hệ thống hoàn chỉnh như: 《 giải phẫu học 》, 《 tế bào bệnh lý học 》, … Các loại y học đều phát triển.
Ngay lúc đó, gia chủ của Thẩm gia đang nặng lòng vì sức khỏe của những người trong dòng tộc, vì thế Ngài đã yêu cầu mọi người đem các nghiên cứu củaTây y dịch thành tiếng Hoa để các đại phu nghiên cứu, mạnh dạn chi tiền để đầu tư, mời các đại phu tài giỏi đến thảo luận.
Phần lớn các đại phu đều bộc lộ tài năng để trở thành bậc thầy Trung y, nếu không phải người có thiên bẩm cũng phải là người có đam mê nhiệt huyết. Bọn họ vốn dĩ không thích Tây y, nhưng lại bị tri thức hấp dẫn, từ đó nghĩ ra cách kết hợp cả hai, tạo thành một hệ thống lý thuyết mới.
Ví như, một thảo dược nào đó có thể trị một loại bệnh là do trong nó có nguyên tố hóa học có thể ức chế vi khuẩn sinh trưởng.
Có câu nói rằng “Trăm sông đổ về một biển”, mặc kệ là Trung y hay Tây y, đều là chữa bệnh cứu người, như vậy, hai loại hệ thống tất nhiên liên quan mật thiết, và điểm cầu nối đang dần được Thẩm gia phát hiện.
Đúng lúc này, nước L đột nhiên bùng phát dịch, tử vong khắp nơi, mỗi ngày đều có bao nhiêu người vì bệnh mà chết. Trong tình thế đó, đại phu của Thẩm gia vừa lúc tìm ra được thuốc chữa khỏi bệnh dịch này. (nghe như corona ấy nhỉ…)
Bệnh dịch đã giết đi không biết bao nhiêu sinh mệnh, bọn họ định sẽ hiến thuốc cứu người, nhưng chuyện này không biết thế nào lại bị các nhà tư bản khác biết được, nhận thấy một mối làm ăn rất hời.
Bọn họ lập tức tìm đến yêu cầu hợp tác cùng điều chế thuốc, cái gọi là hợp tác, chính là Thẩm gia bỏ sức và bọn họ kiếm tiền. Bất cứ quốc gia nào cũng có tư tưởng bài xích người ngoại quốc. Thẩm gia là người ở nơi khác đến, bọn họ đã phải chịu sự chèn ép, bị chiếm thành quả lao động nhằm mang lại lợi ích cho các quý tộc nước L.
Thẩm gia vừa mới tới, nền tảng chưa ổn định, không thể đắc tội, chỉ có thể mềm mỏng tìm cách thỏa hiệp.
Bọn họ biết rõ lúc mình chưa đủ lực thì mềm mỏng luôn là cách tốt nhất, càng cúi mình càng tốt, che giấu nhiều át chủ bài càng tốt. Bọn họ bắt buộc phải tuân theo nguyên tắc của dân Trung Hoa thấp kém, chịu sự áp bức của bọn quý tộc.
Các đại phu dần hoàn thành lý thuyết về Trung Tây y kết hợp. Trung y không còn là một nhịp cầu nối vào không khí nữa (ý là mơ hồ ấy ạ), bắt đầu có những hệ thống lý luận riêng hoàn chỉnh. Mà rất nhiều vấn đề Tây y không giải quyết được thì Trung y đều sẽ tìm ra biện pháp.
Các đại phu y thuật tiến bộ vượt bậc, Thẩm gia cũng bắt đầu chọn nghề y để phát triển.
Mỗi năm họ đều nhận những kẻ vô gia cư hoặc những người vì mắc bệnh mà bị người nhà vứt bỏ, sau đó dày công chữa trị, giáo dục miễn phí, những người này về sau trung thành với Thẩm gia, quyết không thay lòng.
Đến khi Thẩm gia trở thành một gia tộc lớn mạnh trong nước L. Gầy dựng được sản nghiệp to lớn, họ liền đạp hết thảy bọn quý tộc đã từng chèn ép mình dưới chân.
Tới thời cha của Thẩm Thời Khanh là Thẩm Sách lên làm chủ gia tộc, Thẩm gia đã lên tới thời cực thịnh.
Có câu nói rằng “có thịnh tất có suy”, tới thời của Thẩm Sách trong Thẩm gia đã có nhiều sâu mọt. Đây là một đại gia tộc, đương nhiên cũng có nhiều thành phần, như là những kẻ vô công rỗi nghề, thậm chí có người vì lợi ích cá nhân mà hại người trong gia tộc, những người này đều đã lớn tuổi, lại rất thâm sâu, không dễ đắc tội, hơn nữa rút dây động rừng.
Nhưng họ vẫn mặc kệ sự suy tàn của Thẩm gia chấp nhận nó có liên lụy đến mình.
Hơn nữa cây to thì đón gió lớn, ngoài kia không biết bao người rình rập họ như hổ rình mồi. Thẩm gia nhìn thì hưng thịnh, trên thực tế đã loạn trong giặc ngoài.
Thẩm Sách là một người phong lưu, chỉ biết hưởng lạc, tuy rằng đã sớm ý thức được vấn đề nhưng hắn cũng không muốn xử lý. Sự nghiệp to lớn của Thẩm gia không thể bị chao đảo chỉ bởi chốc lát, cho nên hắn làm lơ mấy vấn đề này, để lại sự tình cho thế hệ sau giải quyết.
Con hắn Thẩm Thời Khanh chính là “thế hệ sau này”.
Lúc Thẩm Thời Khanh còn rất nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế sau này. Giáo huấn cho Thời Khanh một tác phong khác hẳn sự trì trệ của hắn nhằm gánh vác sự nghiệp cả gia tộc.
Thẩm Sách vốn rất trăng hoa, nữ nhân ngủ cùng hắn nhiều không đếm hết, nhưng hắn có một nguyên tắc, chính là hắn không ngủ với con gái của nhà quý tộc, cũng sẽ không lưu lại con nối dõi, nhằm né tránh phiền toái.
Chung Vũ biết rõ bản tính của Thẩm Sách, nhưng cố chấp thích hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Hôn ước tuy rằng buồn bực không vui, nhưng cô ấy vẫn cố duy trì thể diện cho Thẩm Sách.
Lúc Thẩm Thời Khanh vừa lên tám tuổi, Thẩm Sách đem về một đứa bé, chính là Thẩm Canh Giờ. Hắn là con của Thẩm sách cùng con gái của nhà Davis, được nhà Davis nuôi tới bảy tuổi, sau đó giao cho Thẩm Sách.
Ngày đem Thẩm Canh Giờ về, Thẩm sách nói với Thẩm Thời Khanh: “Con trai, đối thủ của con tới rồi.”
Gia tộc Davis là nhà quý tộc đứng đầu nước L,có mối quan hệ thông gia với rất nhiều nhà quý tộc Châu Âu. Davis tiên sinh chỉ có hai người con gái, một người đã gả cho một tổ chức sát thủ hàng đầu. Tổ chức này chuyên xử lý những chuyện mờ ám.
Dựa theo nguyên tắc của Thẩm Sách, hắn sẽ không ngủ với con gái của gia tộc Davis, càng sẽ không để lại con nối dõi, hắn đã bị tính kế. Bọn họ cố ý nuôi Thẩm Canh Giờ đến bảy tuổi, đợi lớn rồi mới trả lại, có ý tứ gì không cần nói cũng biết. Bọn họ muốn đưa Thẩm Canh Giờ lên làm thiếu gia, muốn tiếp cận Thẩm gia qua Thẩm Canh Giờ.
Thẩm gia mạnh nhất chính là kỹ thuật chữa bệnh, bọn họ có rất nhiều viện nghiên cứu, có nhiều nghiên cứu thành công đã được công bố ra ngoài, nhưng thực ra đây không phải là chủ chốt của Thẩm gia. Bọn họ có một nhóm người đứng đầu, chỉ những nhà nghiên cứu này mới có thể tiếp xúc với Thẩm gia, cũng là những con át chủ bài quan trọng của họ.
Đội dẫn đầu này có mấy trăm người, mỗi người đều được chọn lựa kỹ càng, chỉ chịu lệnh gia chủ, hơn nữa cơ bản họ đều là những người đam mê y học đến điên cuồng. Chỉ cần đem một ý tưởng trong đầu công bố ra, cũng đủ để thế giới chấn động.
Không ai biết họ là ai, họ có thể là những người bạn biết, hoặc có thể chưa từng thấy trước đây.
Một năm trước, một nhà thiên tài khoa học trẻ tuổi tên Lê Lịch đã dẫn dắt đội của hắn dựa trên những thành quả của những người đi trước tìm được cách phá vỡ kí ức của loài người. Giống như dữ liệu trong máy tính có thể được sao chép, lưu trữ hoặc loại bỏ, với công nghệ này, bộ nhớ của con người cũng có thể được sao chép, lưu trữ và chỉnh sửa.
Vốn dĩ ban đầu nghiên cứu này phục vụ những mục đích tốt, trí nhớ của con người có giới hạn,những kí ức của vài chục năm trước sẽ bị lãng quên. Nếu chúng ta có thể mở rộng năng lực não bộ thì sao? Nếu tất cả các loại kiến thức có thể được sao chép trực tiếp vào não như sao chép dữ liệu? Vậy bọn học sinh chẳng cần học thuộc bài nữa.
Đây là một nghiên cứu mang tính đột phá, nếu biết sử dụng sẽ là phúc của nhân loại, nếu không sẽ hủy diệt thế giới. Nếu ký ức có thể bị biên tập, như vậy thay đổi ký ức một người dễ như trở bàn tay.
Đặc biệt là rất nhiều người đứng đầu các quốc gia đều trị liệu ở bệnh viện của Thẩm gia, nếu bị người khác lợi dụng, sẽ trở thành một việc cực kì đáng sợ. Nhưng vừa nghiên cứu ra chưa được bao lâu, việc này đã đến tai gia tộc Davis, bọn họ liền rắp tâm tính toán.
Không lâu sau, Thẩm Sách gặp tai nạn mà qua đời, Thẩm Thời Khanh nhiều lần bị bắt cóc nhưng không thành.
Thành quả cũng như tư liệu nghiên cứu sản phẩm này chỉ có ba người biết một Thẩm Sách, hai là Thẩm Thời Khanh, người cuối cùng là Lê Lịch.
Bọn họ không rõ Lê Lịch là ai, Thẩm gia có một loại máy mô phỏng mặt nạ, Lê Lịch ngày thường đi vào phòng thí nghiệm đều sẽ mang mặt nạ này, âm thanh cũng bị thay đổi, họ chỉ biết đây là một kẻ rất có thiên phú lại một mực coi trọng gia chủ, còn lại đều mù mờ.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi Thẩm Sách cùng Thẩm Thời Khanh tiết lộ thông tin,sau đó thủ tiêu bọn họ để Thẩm Canh Giờ lên nắm quyền.
Mà Thẩm Thời Khanh cũng tương kế tựu kế.
Sự tình bị lộ, chứng tỏ trong nhóm nghiên cứu của bọn họ có người tạo phản, nhưng Thẩm Thời Khanh không rõ phản đồ này là ai. Kết quả của nghiên cứu này không tầm thường. Trước khi công nghệ được hoàn thiện và có hiệu quả tốt, vẫn còn phải nghiên cứu thêm rất nhiều trước khi được công bố ra bên ngoài. Trong thời gian tới nó cũng chỉ nó thể hoạt động thử nghiệm, không được dùng bên ngoài.
Nếu không thể loại được kẻ phản bội kia, tư liệu thực nghiệm bị lộ ra ngoài, hậu quả rất khôn lường.
Hơn nữa, đám sâu mọt ở Thẩm gia cũng cần được thanh trừng. Bọn họ dựa danh Thẩm gia mà vênh váo bên ngoài, sau đó để hậu quả lại cho Thẩm Thời Khanh xử lý. Thế nhưng họ đều là trưởng bối, hắn máu lạnh quá sẽ khiến lòng người đều lạnh, về sau rất khó quản lý, nhưng hắn lưu tình thì Thẩm gia không thể sạch sẽ, mai này hắn không thể tự do hành động, vậy là hắn giao lại cho Thẩm Canh Giờ.
Thẩm Canh Giờ vốn được nhà ngoại nuôi lớn, cho dù trở lại Thẩm gia, hắn vẫn luôn làm theo những gì ông ngoại dạy. Hắn là người nhà Davis, tâm vẫn luôn hướng về gia tộc Davis, khi xử lý đám cặn bã ở Thẩm gia đương nhiên sẽ không nương tay, vai ác này vẫn nên để cho Thẩm Canh Giờ đóng.
Davis gia tộc có thông gia làm sát thủ, việc ám sát Thẩm Thời Khanh chỉ là việc sớm muộn, cho nên hắn liền dùng chiêu “kim tiền thoát xác”.
Trong một đợt bị ám sát, Thẩm Thời Khanh cố tình giả chết, sau đó để Thẩm gia lại cho Thẩm Canh Giờ, để cho hắn bận chỉnh đốn gia tộc mà lơi là, nhân lúc đó tìm ra kẻ phản nghịch.
Thẩm Canh Giờ đương nhiên không thể nghĩ tới, trợ thủ đắc lực nhất bên người hắn, đội trưởng đội bảo vệ, An Đức, lại là người của Thẩm Thời Khanh.
Thẩm Canh Giờ để An Đức dẫn người tới tìm Thẩm Thời Khanh, An Đức và Thẩm Thời Khanh cùng nhau diễn một tuồng kịch, đưa cho Thẩm Canh Giờ quần áo còn dính vệt máu cùng dấu vân tay của Thẩm Thời Khanh, để hắn nghĩ rằng Thầm Thời Khanh đã rơi xuống vực, chết mất xác.
Tuy rằng Thẩm Canh Giờ vẫn còn hoài nghi, nhưng Thẩm Thời Khanh hoàn toàn biến mất, hắn hoài nghi một thời gian cũng cảm thấy an tâm. Vội vàng bắt đầu củng cố địa vị ở Thẩm gia, hắn muốn tìm tư liệu nghiên cứu, đồng thời tìm được nhóm nghiên cứu đứng đầu kia, khiến họ phục tùng mình.
Những người đang được Thẩm Canh Giờ dụ dỗ mua chuộc nghĩ rằng Thầm Thời Khanh đã chết, liền lộ ra đuôi cáo, những người được Thẩm Canh Giờ đặt chìm trong công ty cũng dần bước ra ngoài sáng.
Lúc này đây, bọn họ ngoài sáng, Thẩm Thời Khanh lẩn trong tối. Hắn cho Thẩm Canh Giờ thời gian chừng nửa năm.
Nửa năm này, vì muốn tìm được tư liệu Thẩm Canh Giờ vẫn luôn tìm cách mua chuộc những người đắc lực của Thẩm Thời Khanh, không có thời gian hoài nghi.
Nửa năm này, Thẩm Canh Giờ cùng đám người sâu mọt kia “ngươi sống ta chết”, quét sạch Thẩm gia.
Nửa năm này, Thẩm Thời Khanh an bài hết thảy mọi việc, sau đó trở về bên cạnh Phó Điềm Điềm.
Phó Điềm Điềm từng nói, cô thích người đơn thuần,vậy mới có thể làm cô cảm thấy an toàn, nhưng hắn lại không phải người như thế.
Hắn nhờ Lê Lịch phong tỏa ký ức, tạm thời cất hết tâm tư, biến chính mình thành một người ngây ngốc tới bên cạnh cô ấy.
Hắn gặp lại Phó Điềm Điềm, trở thành mẫu người cô ấy thích.
Tình yêu tốt đẹp, sự nghiệp cũng tốt đẹp, trong từ điển Thẩm Thời Khanh không có từ “thất bại” cũng chưa bao giờ có “từ bỏ”.
Thứ Thẩm Thời Khanh muốn, hắn đều sẽ dùng sức mình mà đoạt được, đem vật cầm chặt trong tay.
Tác giả có lời muốn nói: A Bạch đã đi xa, lại trở về làm Thẩm Thời Khanh.
Phóng viên: A Bạch, mời phát biểu một chút cảm nghĩ khi rời đi.
A Bạch: Phải mua đá quý cho Điềm Điềm, nhớ tưới nước cho hoa lan, còn có… Điềm Điềm không ăn đồ cứng, phạm sai lầm thì giả đáng thương là cách hiệu quả nhất.
Thẩm Thời Khanh: Lập tức ghi nhớ.
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
128 chương
64 chương
53 chương
28 chương
10 chương