Giữa mông lung, trước mắt hiện lên hình bóng một người, thân hình thon dài… Hắn dường như từng gặp qua ở đâu… Chậm rãi, bóng người trở nên lớn dần, khắc sâu vào mi mắt, khuôn mặt cũng bắt đầu hiện lên rõ ràng. Người này hắn đã gặp qua… Cuộc đời này, khuôn mặt xinh đẹp như thế, chỉ duy nhất thiếu niên có được. Là thiếu niên hắn đã từng yêu sâu đậm… Loại cảm giác này… có chút chân thật… Trên mặt truyền đến cảm giác đụng chạm khẽ khàng. Vừa giống như mộng… rồi lại không phải mộng… “Đại thúc.” Khí tức ấm áp của thiếu niên phun lên bên tai Triệu Kiệt… Là thanh âm hàm xúc ý tứ làm nũng tràn ngập, cả người cũng bị Thần Hi thoải mái ôm vào ngực, giống như quay ngược về quá khứ. “Đại thúc.” Thiếu niên tăng thêm lực đạo trên tay, ôm chặt thân hình thon gầy của nam nhân, đau đớn từ ***g ngực truyền đến khiến sắc mặt nam nhân thoáng chốc trắng bệch, cũng đồng thời giúp hắn nhận ra tình cảnh trước mắt không phải là giấc mộng. “Thần Hi!” Triệu Kiệt mở bừng hai mắt, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn vàng mờ ảo của chùm đèn thủy tinh trên trần nhà đang cách hắn không đến vài cm. Đây không phải mộng! Thật sự không phải mộng! Hắn tức giận đẩy Thần Hi đang dính sát vào hắn ra. Nam tử không đề phòng, cả người lập tức loạng choạng té xuống đất. Nam nhân thừa dịp này nhảy khỏi giường, nhưng cảm giác hoa mắt chóng mặt rất nhanh đã bao trùm lấy hắn. Loại cảm giác này hắn không hề xa lạ, mơ hồ là di chứng sau khi bị chuốc thuốc mê. Trách không được… Trách không được hắn lại vô duyên vô cớ nằm trong tay Thần Hi… Hắn không nghĩ tới… Thần Hi có thể hèn hạ như vậy, chỉ biết dùng mỗi thủ đoạn này… Triệu Kiệt giận đến mức mặt mày tái nhợt, thân thể kích động run rẩy không ngừng. Mất đi lý trí, Triệu Kiệt không thể khống chế bản thân, đá mạnh vào Thần Hi đang ngã cạnh giường. “Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Ngươi nhất định phải ép ta phát khùng ngươi mới cam tâm sao? Thần Hi, ngươi nói rõ ràng cho ta! Ngươi đứng lên nói rõ ràng cho ta!” Dưới chân truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của Thần Hi. Đá thêm hai, ba cái nữa, Triệu Kiệt mới khống chế được tâm tình cuồng loạn như ngựa hoang mất cương. Hắn thở gấp từng hồi, dừng động tác dưới chân lại. Không ngờ, thoáng chốc nam tử đã tự mình đứng lên, ôm chặt cổ hắn. Không lường trước được đối phương sẽ hành động như vậy, Triệu Kiệt lập tức sững sờ tại chỗ, quên luôn phải phản kháng. “Đại thúc… Đại thúc…” Lời thì thầm quanh quẩn bên tai, dường như không ngừng tưởng niệm, dần dần ngữ khí lại mang theo vài phần cầu xin hèn mọn. Thần Hi đem mặt chôn vào vai nam nhân, mơ mơ hồ hồ thốt lên: “Đại thúc, thực xin lỗi…” Toàn thân Triệu Kiệt cứng đờ. Hắn trừng to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng, mãi cho đến khi bàn tay Thần Hi tiến vào trong lớp áo, hắn mới cuống quýt tìm cách ngăn cản y, nhưng không ngờ đối phương chỉ đặt tay lên lớp băng vết thương trên ngực, “Vết thương này… Đại thúc… Đại thúc, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đây là lần đầu tiên hắn nghe Thần Hi nói tiếng xin lỗi… Hắn chưa từng nghĩ Thần Hi sẽ làm vậy… Trong ấn tượng của hắn, thiếu niên kia là người vừa kiêu ngạo vừa phóng túng, dễ dàng khiến hắn mặt đỏ tim đập, một tổng tài quyền lực suy nghĩ sâu không thấy đáy… Thần Hi trong mắt hắn, là người chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai… Thế nhưng… sau khi gây tổn thương mới nói lời xin lỗi thì có ích gì chứ? “Thần Hi…” Nhẹ nhàng đẩy Thần Hi ra, Triệu Kiệt xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cầu khẩn đó. Hắn cắn chặt răng, cưỡng ép bản thân phải hạ quyết tâm kết thúc mọi chuyện. “Lời ta nói đã rõ ràng lắm rồi. Ngươi không cần xin lỗi, bởi vì lúc trước là tự tay ngươi chấm dứt mối quan hệ của chúng ta.”