Vuốt nhẹ tấm ảnh trên tay, Thần Hi nhìn nó chăm chú như đang suy nghĩ điều gì. Hồi lâu sau, khóe miệng y đột nhiên nhếch lên nụ cười lạnh. “Con chó nóng nảy thật sự sẽ nhảy tường a?” Y vốn cho rằng định lực của đối phương sẽ tốt hơn một chút. Nhưng giờ thì sao? Chẳng qua chỉ gây tí áp lực đã nhịn không nổi rồi? Thật chẳng thú vị… “Thần tổng, có cần sai người đi cứu Triệu tiên sinh không?” Chỉ một giây liếc mắt nhìn tấm ảnh trên bàn, K lập tức thấy rõ nội dung trong đó. Là Triệu Kiệt, nam nhân gã đã gặp qua nhiều lần, cũng không xem như xa lạ. Gã nhớ rõ vài ngày trước chính mình còn thấy tổng tài vừa ôm vừa dỗ Triệu Kiệt. Thần Hi vốn là người hiếm khi nhẫn nại dỗ dành ai đó, chắc hẳn địa vị của Triệu Kiệt trong lòng y không nhẹ. Thần Hi hừ một tiếng, xem thứ trên tay như rác rưởi vứt xuống bàn. “Ngươi cảm thấy một quân cờ chết còn cần phải cứu sao?” Đúng vậy, thân phận hiện tại của Triệu Kiệt chỉ là — quân cờ chết. K sửng sốt hết vài giây. Nam nhân mấy hôm trước còn được ôm vào lòng, trong nháy mắt đã biến thành quân cờ chết không giá trị? “Nhưng mà…” K do dự, có ý khuyên can đôi chút, lại bị ánh mắt sắc bén của Thần Hi khiến cho lời sắp nói ra phải nuốt ngược trở vào. “K, ngươi quá nhiều chuyện rồi, nên nhớ rõ địa vị của ngươi.” Thần Hi dời ánh mắt sang nơi khác, lạnh lùng cảnh cáo. “Vâng.” K ngoan ngoãn trả lời. Bất quá, cũng khó trách Thần Hi tức giận, nghĩ thử xem gã là ai chứ? Lấy tư cách gì nhúng tay vào việc của ông chủ? Chức trách của gã chỉ là bảo vệ an toàn cho Thần Hi, còn người xung quanh… liên quan con mẹ gì đến gã? Tuy nhiên, theo như gã đang cẩn trọng quan sát Thần Hi, ánh mắt y rõ ràng vẫn dán chặt trên tấm ảnh. “Ngươi ngó cái gì?” Tựa hồ chú ý đến ánh nhìn vô phép của K, Thần Hi bực mình mắng, làm K phải lập tức xoay mặt đi. Thần Hi cũng chẳng có tâm tình nào truy cứu chuyện K thất trách, ánh mắt y một lần nữa quay về tấm ảnh. Y dừng vài giây, lật qua lật lại, nhìn kỹ bộ dáng giãy dụa khổ sở của Triệu Kiệt. “Quân cờ chết có thể mặc kệ, nhưng đám sâu bọ kia phải một mẻ hốt gọn mới được.” Thần Hi chỉ thì thào tự nói, nhưng những lời ấy lại khiến K cảm thấy đau lòng thay cho Triệu Kiệt. Gã nhìn ra được, dưới thế tấn công dồn dập của tổng tài, Triệu Kiệt đã dao động không ít… Nhưng dù trái tim có dao động, hắn rốt cuộc vẫn không hề hay biết hắn chỉ là quân cờ bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nghĩ đến đây, K không khỏi cảm thán mức độ máu lạnh của Thần Hi. “K, ngày mai ngươi sai người xử lý hết bọn chúng, động tác gọn gàng vào, ta không muốn lưu lại mối họa về sau.” “Cái này… có thể sẽ khiến Triệu tổng bị liên lụy…” Tuy đã bị Thần Hi cảnh cáo nhiều lần, K vẫn nhịn không được muốn nói giúp Triệu Kiệt, lập tức đổi lấy cái nhìn lạnh băng của Thần Hi. “Ta nhớ rõ ngươi đã được huấn luyện nghiệp vụ rồi mà, tại sao trong thời khắc quan trọng lại đi quan tâm đến sống chết của kẻ khác?” K dưới đáy lòng thở dài, cũng không phải gã quan tâm đến sống chết của kẻ khác, chỉ là gã muốn sống lâu một chút. Gã đi theo Thần Hi nhiều năm như thế, đại để cũng hiểu được tính tình Thần Hi. Nếu y chỉ đóng kịch sẽ không tránh khỏi nổi giận một chút. Tóm lại, giác quan thứ sáu tích lũy trong nhiều năm nói cho gã biết, nếu Triệu Kiệt thật sự trở thành quân cờ chết, Thần Hi nhất định mặc kệ đứng nhìn. …Thôi thì, gã vẫn nên dặn đám thuộc hạ cố sức giúp Triệu Kiệt có thể hoàn hảo thoát hiểm mà không bị đả thương.