“Đại thúc, ngươi không thoải mái?” Cuối cùng, việc xã giao cũng kết thúc. Thần Hi đỡ nam nhân đến một góc ít người chú ý, chu đáo lau lau vầng trán mướt mồ hôi của hắn. Quả nhiên cứ vậy đi đến đây là quá miễn cưỡng? “Không sao…” Triệu Kiệt nhìn chằm chằm đôi chân run rẩy không cách nào kiềm chế, đột nhiên ánh mắt lóe lên. Hắn nhìn những nhân vật nổi tiếng trong thương trường xung quanh, đáy mắt hiện lên chút cảm xúc không dễ dàng nhận ra. “Ta nghỉ ngơi một chút thì được rồi, ngươi đừng để ý đến ta, cứ đi trước bắt chuyện với mọi người đi.” “Không cần, ta muốn ở cùng đại thúc.” Vẻ tùy hứng hiếm thấy của Thần Hi lúc này phát huy vô cùng tinh tế. Y cúi người xuống, cẩn trọng kéo ống quần Triệu Kiệt lên, khi nhìn thấy miệng vết thương đỏ hồng thì trong lòng nổi lên một trận hối hận. “Thần Hi, ngươi không thể tùy hứng như thế. Nói gì đi nữa, ngươi cũng đại diện cho xí nghiệp Thần thị, nên đi chào hỏi chủ nhân nơi này một tiếng.” Triệu Kiệt vẻ mặt nghiêm nghị, trong nháy mắt hắn đột nhiên có loại cảm giác cuối cùng đã tìm được tôn nghiêm của bậc trưởng giả thuộc về chính mình. Thần Hi hừ lạnh một tiếng, “Gì chứ? Ta chịu tới đây đã là hân hạnh cho hắn lắm rồi. Nếu không có đại thúc, ta cũng chả cần tới.” Giọng điệu bốc đồng kia truyền vào tai Triệu Kiệt khiến hắn sững sờ mất mấy giây, cay đắng bỗng chốc theo khóe miệng tràn ra. “… Đừng tùy hứng như vậy.” Thở dài, Triệu Kiệt cười gượng, biểu tình hết sức nghiêm túc. Ảo tưởng mấy thứ đó làm gì? Quá khứ… Đều là gạt người thôi… “Đây không phải Thần tổng sao?” Tiếng nói lạ lẫm không khách khí xen vào cuộc nói chuyện của hai người. Thần Hi có chút bất mãn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía kẻ phá đám. Thu vào tầm mắt là một nam tử trung niên. Thần Hi nhíu mày, theo phép lịch sự trên thương trường đưa tay ra, bắt lấy bàn tay thô ráp của nam tử. “Liên tổng.” Y lãnh đạm phun ra hai chữ, xem như mở lời. “Dự án kinh doanh chúng ta bàn lần trước…” Liên tổng dừng lại một chút, ánh mắt tràn ngập ám chỉ nhìn về phía Triệu Kiệt. Triệu Kiệt làm sao không hiểu ám chỉ của lão, cố hết sức khởi động đôi chân đau nhức, muốn đứng dậy rời đi, lại bị Thần Hi kéo về chỗ cũ. “Qua bên kia nói. Đại thúc, ngươi đừng lộn xộn, chút nữa ta sẽ quay lại.” Nói xong, Thần Hi ý bảo K lưu lại, kế tiếp mới cùng nam tử và ba tên bảo vệ nữa đi ra chỗ khác. Triệu Kiệt tận dụng thời cơ, yên tĩnh vài giây liền hít sâu một hơi, bảo K dìu hắn đứng dậy. “Chờ Thần tổng trở về được không?” K đương nhiên không đáp ứng hắn. Gã chỉ đứng một bên, không có ý định giúp đỡ chút nào. Thần Hi trở về sẽ không còn cơ hội nữa! Triệu Kiệt đang khẩn trương, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa. Người tiếp ứng đến! Triệu Kiệt trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Nếu như không hành động nhanh một chút, đến lúc bị Thần Hi bắt được… “Ta mót lắm.” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Kiệt ngay cả lý do hắn bịa ra cũng thấy hoài nghi. Nhưng hắn không thể đắn đo quá nhiều nữa. Cơ hội chỉ có một lần, hắn không thể để Thần Hi phát hiện. Kín đáo đưa mắt về phía Thần Hi đang chăm chú bàn chuyện làm ăn ở cách đó không xa, Triệu Kiệt chống tay lên ghế, lảo đảo đứng lên. Ánh mắt K mặc dù rõ ràng vẫn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng hắn vẫn đỡ lấy cơ thể đang lung lay sắp ngã của Triệu Kiệt.