Nhặt Được Đại Thúc
Chương 15
Sống trong cái thế giới tràn ngập khinh bỉ này, hắn cũng là người đồng cảnh ngộ…
Trong mấy năm phải tiếp quản công ty, cái loại cảm giác khó chịu kia, hắn hiểu rõ vô cùng.
“Đại thúc, ngươi là người đầu tiên nói với ta như thế.”
Thần Hi cúi đầu thấp xuống, cố gắng giúp đại thúc mở rộng hậu huyệt, để đại thúc không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ có thể cảm nhận đôi môi lạnh lẽo nhưng không kém phần ôn nhu từ từ đi dọc xuống dưới, cuối cùng là dừng lại nơi ***g ngực ấm áp của đại thúc. Tựa như đang hôn một báu vật vô giá, thiếu niên thập phần cẩn trọng yêu thương.
“Thần Hi…”
Ngay lúc này, dục vọng vừa mới ngẩng đầu đột nhiên bị thiếu niên ngậm vào trong khoang miệng, đại thúc kiềm chế không nổi, có chút sợ hãi mà run rẩy, kêu to tên thiếu niên.
“Đại thúc, không cần sợ. Ta sẽ không làm tổn thương ngươi, ta sẽ khiến ngươi cảm thấy vô cùng thoải mái…”
Trong miệng Thần Hi là bộ vị nam tính đã được dịch thể bôi trơn của đại thúc, thế nhưng khi bảo bối đó đang ngẩng cao đầu thì y lại ác ý rời đi. Ngay lúc đại thúc còn đang bất mãn kháng nghị trong vô thức, y liền che lại đôi môi đại thúc, thoáng cái rút ngón tay còn đang chôn sâu trong cơ thể đại thúc ra, đổi thành sử dụng phân thân gần như chuẩn bị bạo phát vì *** mà lấp kín tiểu huyệt.
“Thần Hi, Thần Hi…”
Cảm giác hạ thể bị chèn ép, đại thúc cắn chặt môi dưới, hai tay gắt gao giữ chặt thân thể mảnh khảnh của thiếu niên.
“Đại thúc, ngươi nhẫn nại một chút đi.”
Bỏ mặc vẻ khẩn trương của đại thúc, Thần Hi dùng sức lay động thật mạnh hạ thể, cố gắng tiến sâu vào bên trong cơ thể đại thúc. Một cơn đau đớn vì bị xé rách theo đó lan khắp toàn thân, đại thúc đau đến mức môi cũng trắng bệch, giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng ngoài ý muốn lại bị thiếu niên đẩy ngã xuống giường.
Mặc cho đại thúc có vùng vẫy thế nào, thiếu niên vẫn là dùng khí lực phi thường mạnh mẽ của mình gắt gao áp chặt đại thúc trên giường, khiến hắn phải há to miệng, điên cuồng gào thét tên thiếu niên. Rất nhanh chóng, mọi âm thanh đều bị bờ môi thiếu niên che lấp.
Tất cả chuyển biến đều xảy ra rất nhanh, đại thúc căn bản không thể phản ứng kịp, chỉ thấy trong đáy mắt thiếu niên một tia thô bạo chợt lóe lên rồi biến mất. Tiếp theo đó, chính là Thần Hi đã không chút lưu tình mà đâm mạnh vào.
Chân mày đại thúc nhíu chặt lại, thiếu niên đột nhiên tiến nhập tàn nhẫn như thế khiến hắn bất mãn vô cùng.
Tiểu huyệt lần đầu tiên bị xâm chiếm hoàn toàn không kịp thích ứng, kết quả cuối cùng chính là từ hạ thân chảy tràn ra một luồng dịch thể ấm áp, nhiễm đỏ tấm ga giường dưới thân hai người.
Đôi môi đại thúc bị lấp kín, dù hắn cố gắng muốn ngăn cản sự đối đãi thô bạo không chút nhân tính của Thần Hi, thế nhưng đầu óc chỉ là một mảnh hỗn độn, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cho đến một giây trước khi ngất xỉu, đại thúc không bao giờ quên được… ánh mắt tàn độc của Thần Hi nhìn mình.
Nhìn nam nhân trong lòng ngất đi, thiếu niên ra sức đẩy mạnh một cái, phun ra trong cơ thể hắn một cỗ dịch thể ấm áp, sau đó mới rút hung khí vừa tàn sát bừa bãi khỏi cơ thể.
Xoay người xuống giường, ánh mắt thiếu niên không còn chút nào nhu tình của lúc đầu mà chỉ ngập tràn lãnh khốc.
Thần Hi vừa định cầm quần áo vào phòng tắm thì đã bị chiếc điện thoại di động rung dữ dội trên đầu giường thu hút sự chú ý.
Y nghe máy, trầm mặc một lát chờ đối phương chủ động lên tiếng.
“Thần Hi thiếu gia, lão gia muốn cậu ngày mai trở về Thần gia một chuyến.”
Thanh âm già nua nhưng ẩn chứa sự cay nghiệt, Thần Hi lập tức nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai. Bởi vì tất cả mọi người đều hùa nhau khinh thường y, cho nên hình như ngay cả lúc nói chuyện điện thoại lão cùng muốn phô bày uy thế trước y – lão quản gia của Thần gia, chú Lưu.
Thần Hi phảng phất có thể hình dung ra được ở bên phía đầu dây bên kia, gương mặt của lão già đó hiện ra biểu tình chán ghét đến mức nào.
“Không cần.” Thần Hi cư nhiên thẳng thừng từ chối.
Lão già kia rõ ràng đã ở bên thiếu niên khá lâu nên cũng quá quen thuộc chuyện này, tự nhiên sẽ có cách ứng phó: “Thần Hi thiếu gia, cậu tốt nhất là nên nghe lệnh lão gia. Cậu cũng biết lão gia có cả trăm nghìn biện pháp mang cậu về Thần gia mà. Lão gia để ta gọi điện thoại thông báo cho cậu là xem như nể mặt cậu lắm rồi.”
Từ miệng chú Lưu cứ gọi Thần Hi thiếu gia, Thần Hi thiếu gia mãi… Mấy chữ này, nghe vào tai y quả thực chói tai vô cùng.
Thiếu gia? Hanh, ở trong ngôi nhà đó, có ai thực sự xem y là thiếu gia?
Thế nhưng, Thần Hi buộc phải thừa nhân, phụ thân của y đúng là giống như lời chú Lưu nói, có hơn trăm nghìn biện pháp bắt y phải quay về Thần gia.
Bất quả, đây chỉ là tạm thời thôi…
Chờ khi thời cơ chín mùi, không còn ai có thể dùng khẩu khí này mà nói chuyện với y nữa.
“Trưa mai ta sẽ về.”
Thần Hi cúp điện thoại, sau đó một tay giơ thẳng lên, tựa như để trút giận, xem chiếc điện thoại như một món đồ rác rưởi không giá trị mà ném mạnh vào tường.
Khuôn mặt xinh đẹp biến thành dữ tợn, thế nhưng rất nhanh đã hồi phục lại trạng thái bình tĩnh.
Xoay người đi đến mép giường, quan sát nam nhân còn đang cau mày nằm đó, khóe miệng thiếu niên hiện ra một nụ cười tàn khốc.
“Đại thúc, ngươi không nên đối xử tốt với ta như thế… Ngươi đáng lẽ phải giống như những kẻ khác khinh bỉ ta mới đúng.”
——
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
88 chương
19 chương
11 chương
95 chương
31 chương
50 chương