Thế nhưng, không giống với sự suy đoán lẫn sợ hãi của Thần Hi, ngay khi y vừa muốn mở mắt ra liền bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy phần eo. “Thần Hi, ngươi… Ta sẽ không an ủi ngươi… Bất quá… Ngươi đừng nói mình như vậy! Ngươi không dơ bẩn, một chút cũng không dơ bẩn.” Đây là lần đầu tiên có người nói với y như thế. Đột nhiên, Thần Hi cảm thấy sống mũi cay xè… Y vốn là… vốn là không phải muốn như vậy, vốn là chỉ muốn lợi dụng cơ hội này lừa gạt đại thúc lên giường, vốn là cho rằng chính mình sẽ không vì thân phận của bản thân mà nhạy cảm… Đại thúc ngốc… Đều là vì hắn, hại y cũng có chút cảm động rồi… “Đại thúc, ngươi chỉ đang dùng miệng để gạt ta thôi…” Thần Hi giật lấy áo choàng tắm của đại thúc, buồn bực phun ra một câu như thế. “Ta nói thật, ta thực sự không hề nghĩ rằng ngươi dơ bẩn. Ta thề!” Nghe thấy Thần Hi không tin mình, tâm tình đại thúc không biết vì sao kích động hẳn lên. Tuy nhiên, phản ứng của hắn lại khiến sự hoài nghi của Thần Hi càng thêm sâu đậm, “Đại thúc… Nhất định đang gạt người.” Đại thúc phiền não vô cùng, hắn không biết phải làm sao mới có thể khiến cho Thần Hi tin tưởng, khiến cho tâm tình của thiếu niên trước mắt được sáng sủa lên một chút. Những thành viên trong hội đồng quản trị ở công ty luôn nói hắn rất thông mình, có đầu óc tinh anh. Thế nhưng cái khối óc trị giá hơn cả tỷ đồng kia lại ngu xuẩn đến mức không cách nào giải quyết vấn đề trước mắt. Thần Hi đem mặt mình chôn trong ***g ngực đại thúc, không ngừng cười trộm, cười nam nhân kia bởi vì chính mình mà vắt óc suy nghĩ, bày ra bộ dáng ảo não không thôi. Càng cười hắn ngu ngốc, trong nội tâm y lại càng hiện ra một tia ngọt ngào. Đại thúc ngu ngốc… Thần Hi tuy trong lòng thầm mắng, ngoài miệng lại giả vờ như đang nấc nghẹn mà đưa ra điều kiện: “Đại thúc… Nếu như không phải ngươi đang gạt ta… vậy hãy lên giường với ta đi…” “Thần Hi!” Đại thúc đột nhiên giống như chạm phải củ khoai nướng nóng bỏng tay, bối rối đem thiếu niên đang tựa trong ***g ngực của mình đẩy ngã xuống đất. Thần Hi té trên mặt đất, vẻ mặt khổ sở xoa xoa chỗ bị ngã đau, giương cặp mắt ngẩn ngơ nhìn đại thúc. Y quay đầu đi, tựa như một con mèo nhỏ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, “Đại thúc, ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi đi. Đề nghị vừa rồi… coi như ta cái gì cũng chưa từng nói.” Bóng lưng cô đơn của thiếu niên ánh vào trong mắt, đại thúc đột nhiên cảm giác ***g ngực như bị siết chặt, khó chịu vô cùng. “Thần Hi, ta…” Đại thúc lắp bắp gọi tên thiếu niên, trong lòng lại đang trải qua đấu tranh kịch liệt với chính mình. Nói gì thì nói, hắn cũng đã là một nam nhân trưởng thành gần 30 tuổi… Hắn thật không hiểu thiếu niên xinh đẹp kia trong đầu đang nghĩ thế nào? “Thần Hi…” Đại thúc thở dài, xoa xoa vầng trán đau buốt, cuối cùng hình như cũng chịu thua, “Nếu như ngươi thật sự… muốn làm loại chuyện đó… Vậy chỉ có thể làm một lần, lần sau không được lặp lại nữa.” Im lặng vài giây, thanh âm suy yếu của thiếu niên đáng thương vang lên: “Đại thúc… nói thật?” “Thật.” Lấy hết quyết tâm như tráng sĩ liều chết ra chiến giường, đại thúc nghiêm túc đáp, không hề hay biết thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn trên mặt đang cố gắng kiềm chế nụ cười gian tà. “Thế thì chừng nào ăn cơm xong, đại thúc vào phòng chờ ta nhé!” Dứt câu, Thần Hi đứng dậy, nhún nhún nhảy nhảy về phía bàn ăn, để lại đại thúc đau đầu thở dài.