Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 165 : Dạ Vũ Hoàn Mỹ 7

Nhưng, cô đúng là chết chắc rồi, chết trong tay gã đàn ông thối tha kia! Lăng Vũ Hi lá gan thỏ đế, thừa dịp mọi người ở vũ hội lại bắt đầu khiêu vũ lại, cách hắn thật xa. Lăng Vũ Hi cô cũng chưa bị doạ đến mức phát ngốc, bây giờ không trốn, còn chờ đến khi nào? Còn không chạy cho nhanh?! Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, dù cho trời có sập xuống, cô cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta! Điệu nhảy vừa nãy, đã làm cho cô liên tục bị nội thương. Cô không trốn, sợ là sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ! “Chết tiệt, Lăng Vũ Hi!” Úy Trì Thác Dã hét lớn. Chết tiệt, cô nàng ngu ngốc kia, lại dám chạy trốn khỏi anh! Đáng tiếc bởi vì tiếng nhạc trong vũ hội quá to, nên tiếng gào thét của anh hoàn toàn không có tác dụng gì. Chết tiệt! Cô lại dám coi thường anh! Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, Úy Trì Thác Dã không chút do dự đuổi theo! “Thác Dã!” Phía sau, tiếng Giang Tuyết Nhi hét lớn, nhưng Úy Trì Thác Dã đã hoàn toàn không hề để tâm. Từ cửa bên đại sảnh huyên náo của vũ hội đi ra, Lăng Vũ Hi một mực chọn những nơi kín đáo thục mạng chạy đến. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tầng dưới chắc chắn đã bị Đại Ny, Tiểu Ny cho người chốt chặn, không thể đi xuống, chỉ có thể chạy lên trên! Theo bản năng cô vẫn cầm theo thẻ phòng tổng thống, cắm đầu chạy về phía cầu thang, quay đầu nhìn lại! Gã đàn ông thối kia vẫn đang đuổi theo phía sau! “Lăng Vũ Hi, em đứng lại đó cho tôi!” Nghe xem, thậm chí vẫn còn muốn đe dọa cô! Hừ, bà đây không đứng lại đó! Shit! Úy Trì Thác Dã đuổi theo phía sau. Cô gái này chán sống rồi phải không! Lại dám bất chấp không để ý đến anh, anh càng gọi cô chạy càng nhanh! Nhìn cô chạy như điên lên cầu thang, Úy Trì Thác Dã liền lộn đầu trở lại, chạy vào thang máy. Lăng Vũ Hi, tốt nhất là cầu nguyện để đừng bị anh bắt được! Phù phù phù phù… Lăng Vũ Hi vừa leo lên cầu thang, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau. Còn may, cái gã biến thái chết tiệt kia không có bám theo! Nhưng mà, thật khó thở nha. Ai phát minh ra cầu thang, chân muốn đứt thành từng khúc rồi! Một bậc, hai bậc, ba bậc… Bốn mươi tám bậc… Hộc hộc hộc… Chóng mặt muốn ngất! Trên đầu đã thấy xuất hiện toàn sao, thậm chí hai chân cô cũng đang run lẩy bẩy, sắp chết rồi! Quả thực là sống không nổi mà! Ngay vào lúc cô thấy trời đất sắp quay cuồng, thì thấp thoáng thấy được điểm cuối cùng của cầu thang, trước mặt bừng lên một bình minh tươi sáng, nước mắt bắt đầu viền quanh. Cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của nụ cười, thật là cảm động nha… Cô được cứu rồi sao? “Lăng Vũ Hi!” Bỗng nhiên, một tiếng gầm đinh tai nhức óc, lại làm cho nước mắt trong mắt cô đột ngột trào ra! Ôi má ơi, cô không hoa mắt đó chứ? Gã biến thái chết tiệt kia đang đứng trên đầu cầu thang, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ hung thần ác sát! Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, trong đầu chỉ thấy toàn là ánh sao, bỗng chốc, hai chân chổng vó lên trời! “Hả! Anh…” Làm sao?! “Tôi? Trong mắt em còn có tôi sao?” Ngay vào lúc cô sắp ngã xuống thì Úy Trì Thác Dã đã nhanh chóng đỡ lấy thân thể cô, “Lăng Vũ Hi, em dám giả chết thử xem!” Hu hu hu, sao cô xui xẻo thế này! Lăng Vũ Hi hít sâu một hơi. Người đàn ông này vì sao lại bám dai như đỉa thế chứ? Vừa nãy lúc ở hội trường, cô đã bị anh ta chỉnh cho thê thảm. Lẽ nào anh ta còn không có ý định buông tha cô, quyết tâm muốn chỉnh chết cô luôn sao?”Anh… thả tôi ra đi!” “Hử? Em còn muốn thử lại lần nữa sao? Lăng Vũ Hi, em chắc chắn muốn tôi buông tay?” Úy Trì Thác Dã đe dọa. Lẽ nào cô quên lúc ở hội trường, anh đã thả cô ra thế nào rồi sao? Cô vẫn còn muốn cái mông nhỏ của mình tiếp tục hôn sàn nhà nữa sao? “Ạch! Anh… Chết tiệt! Anh muốn bồng tôi đi đâu?!” Lăng Vũ Hi ngượng ngịu toàn thân, nhưng đành sượng mặt vì không thể tự xuống được. Gã đàn ông xấu xa chết tiệt! “Bồng em đi đâu? Sao thế, em lại quên mình chính là ‘ngôi sao Hoàn mỹ’ đêm nay!” Úy Trì Thác Dã cong khóe môi, trào phúng nói. Nhưng lửa giận trong lòng thì đang bốc lên ngùn ngụt, vội vã đi tìm nơi để hạ hỏa! Anh ôm siết cơ thể không ngừng giãy dụa của cô, băng qua hành lang, và bước nhanh về phía trong hành lang. “Không sai, tôi chính là ‘ngôi sao Hoàn mỹ’, nhưng liên quan gì tới anh!” Lăng Vũ Hi trợn trừng mắt, đúng là chó chết mà. Không biết tai bay vạ gió thế nào đột nhiên mình lại trở thành ‘ngôi sao Hoàn mỹ’. Mà có như thế thì cũng là chuyện của cô, anh ta bon chen làm gì? ! Úy Trì Thác Dã phớt lờ cô, chỉ đi tìm một người phục vụ, hỏi, “Phòng Tổng thống ở tầng số mấy?” Người phục vụ có chút kinh ngạc nhìn đôi nam nữ trước mắt, theo bản năng trả lời, “Ở tầng hai mươi lăm.” “Được rồi, cảm ơn.” Úy Trì Thác Dã khẽ gật đầu. “Cứu mạng… A…” Cô còn chưa kịp kêu to cứu mạng, liền bị môi anh ta bao phủ lên. Fuck! Đê tiện! “Bảo bối, em lại muốn ồn ào nữa sao?” Úy Trì Thác Dã cố ý ám muội liếm liếm khóe môi cô. Người phục vụ ở đằng sau lúc này mới hiểu ý mỉm cười, hóa ra là miệng lưỡi trêu ghẹo nhau của hai người đang yêu. Ưm… Ưm… Lăng Vũ Hi trơ mắt nhìn người phục vụ kia mỉm cười vẫy tay chào cô, cứu mạng! Ting! Cửa thang máy đóng lại! Đem hi vọng của Lăng Vũ Hi cũng khép lại cùng cánh cửa! “Đồ khốn kiếp!” Cô mắng to, lúc này, cô đang muốn điên lên! Rõ ràng nhìn thấy anh ta ấn nút tầng 25, anh ta sẽ không… “Tôi là tên khốn kiếp?! Lăng Vũ Hi, đừng tiếp tục cố gắng chọc giận tôi!” Vào khoảnh khắc em lên kế hoạch chạy trốn đó, em cũng nên nghĩ tới, chuyện em sắp phải đối mặt là gì! Từ xưa tới nay chưa từng có ai phản kháng anh giống như cô! Đặc biệt là phụ nữ! “Vậy anh hãy thả tôi ra đi! Tôi nhất định sẽ tránh anh thật xa, cũng không thèm chọc giận anh nữa!” Cô hừ mũi xả giận. Tưởng là chỉ mình anh ta mới biết tức giận sao, cô thì không à! “Chết tiệt! Tôi đã nói, điều kiện thả người với cô! Thế nào, tối nay không chịu nổi nữa muốn cùng nhân tình của cô như hình với bóng?” Nghĩ đến đây, anh phút chốc tức giận đến đỏ cả mắt. Vào lúc này, anh cực kỳ cực kỳ thấy tức giận! “Tôi muốn theo người ta như hình với bóng đó thì đã sao!” Cô cũng lớn tiếng gào lên. Anh ta dựa vào cái gì mà trách cứ cô?