Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ

Chương 122 : Kí Ức Trước Khi Gặp Thác Dã (4)

“Phong Ngạo! Chúng ta là sát thủ, từ trước đến giờ chỉ biết giết người, không biết cứu người! Nếu con bé thất bại, do bởi năng lực của chính nó không bằng người!” Giọng điệu đúng thật là quá lạnh lùng! Đây cũng chính là cách sinh tồn ở Kingloy! Khuôn mặt của Phong Ngạo lập tức trở nên căng thẳng, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại! Tim cũng thót lên, âm thầm cầu nguyện, Tiểu Hi, nhất định sẽ không sao! Tận dụng cơ hội lần này, trong đầu cậu liền vạch lên một kế hoạch nhằm giúp Tiểu Hi đào thoát. Cậu sẽ không bao giờ … phải nhìn thấy cảnh Tiểu Hi chịu khổ sở mỗi ngày nữa! Cậu không muốn trông thấy Tiểu Hi sau này lớn lên cũng sẽ trở thành một sát thủ lãnh khốc vô tình! Nhưng, lần chạy trốn này, nếu không thành công cũng sẽ thành nhân! Chỉ số mức độ nguy hiểm lại tương đối cao, nếu có xảy ra sai sót chính là phải trả giá bằng cả tánh mạng! “Chú ý! Mục tiêu đang đến!” Anh La bỗng nhiên khẽ rít lên! Cách cánh cửa thủy tinh trong suốt của khách sạn, bọn họ nhìn thấy rõ ràng một đám người mặc đồ đen đang từ trong khách sạn đi ra! Đúng vậy, mục tiêu đã xuất hiện! Tuy nhiên, mục tiêu lại đang được một nhóm đàn ông cao lớn mặc đồ đen bao quanh chặt chẽ không một khe hở, khiến cho bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy đầu mục tiêu! Thấy bọn chúng sắp ra khỏi cánh cửa khách sạn, xe liền đỗ lại ở ven đường, khoảng chừng không quá sáu thước! (6 thước ~ 1,4 m) “Phong Ngạo! Lăng Vũ Hi! Chuẩn bị!” Anh La giơ súng lên, trầm giọng nói! Tim đập thình thịch trong lồng ngực, Lăng Vũ Hi bắt đầu thở dốc, đây là mục tiêu mà Phong ca ca nói sao? Nhưng mà, quá nhiều người mặc đồ đen, là người nào chứ? “Tiểu Hi, người được đám người mặc đồ đen vây vào chính giữa, chính là mục tiêu của chúng ta!” Phong Ngạo nén chặt âm thanh có chút run rẩy của cậu! Lăng Vũ Hi hít vào một ngụm khí lạnh, người?! Phong ca ca muốn bé bắn chết mục tiêu, là một người? Mà không phải là động vật?! Bé còn nhỏ tuổi, đại khái vẫn không rõ cái gì gọi là giết người, nhưng bé biết, mới bắn chết một con vật nhỏ thôi cũng đủ để bé áy náy rất lâu! Phong Ngạo nhận ra nghi ngờ của bé, cậu gật gật đầu, “Tiểu Hi, nếu không người chết sẽ là chúng ta!” Phong Ngạo trong lời có ý, hi vọng Tiểu Hi có thể hiểu được dụng tâm của mình! Cậu nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Hi, hi vọng lần này, bọn họ đều có thể sống sót! “Dạ!” Bé không muốn Phong ca ca phải chết! Siết chặt khẩu súng trong ngực, ánh mắt Lăng Vũ Hi như phát ra tia sáng bức người! Từ từ, cánh cửa kính tự động cũng mở ra, nhóm đàn ông mặc đồ đen bước ra từ sau cánh cửa! “Go!” Anh La ra lệnh một tiếng! Phong Ngạo chạy như bay qua, cậu ôm chặt khẩu súng được giấu trong áo, chỉ vào tòa nhà đối diện khách sạn, hét lên, “Ở đó! Ở đó có súng!” Súng?! Tiếng la hét của Phong Ngạo đã thành công thu hút sự chú ý của đám người mặc đồ đen, rối rít rút súng giắt bên hông ra nhắm thẳng vào cậu! Hóa ra chỉ là một cậu bé! Vô tình hơi dỡ xuống tâm phòng bị, nhìn theo hướng ngón tay cậu bé chỉ chính là tòa nhà ở phía đối diện! Càng cảnh giác hơn khi nghe thằng bé nói ‘súng’! “Hi ——!” Bắt lấy thời cơ, Phong Ngạo hét to một tiếng! Lăng Vũ Hi nghe thấy tiếng hét của Phong ca ca, lập tức liền xông ra ngoài! Thân hình bé nhỏ gắng sức chạy băng băng! Phong ca ca nói, người đàn ông ở giữa đám người mặc đồ đen đó chính là mục tiêu! Đám người mặc đồ đen kia bị Phong Ngạo thành công chuyển hướng sự chú ý, cho rằng ở tòa nhà đối diện thực sự có người đang giơ súng ngắm bắn bọn hắn! Cho dù lúc này có người nhìn thấy một bé gái đang chạy tới, cũng lơ đễnh, cho là trẻ con bên đường chạy loạn! Lăng Vũ Hi thở dốc, cước bộ cũng không hề dừng lại, bé đã thấy! Đứng giữa đám người mặc đồ đen là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu gỉ sét! Trực giác nói cho bé biết, hắn chính là mục tiêu! Bắn! Bắn! Bắn! Bé không ngừng tự nói với bản thân, có cơ hội, nhất định phải nổ súng! Nếu không, người chết chính là bé và Phong ca ca! Bỗng, pằng pằng pằng! Một loạt tiếng súng cắt ngang bầu trời đêm, nháy mắt, không khí trở nên hỗn loạn! Nhóm đàn ông mặc đồ đen lập tức rối loạn tay chân, chỉa súng về phía tòa lầu đối diện bắn loạn xạ! Hiển nhiên, ai tập kích, bọn hắn cũng không biết rõ ràng! Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc đồ đen hét lên: “Là cô bé kia!” Có nằm mơ cũng sẽ không thể ngờ, cô bé chạy tới kia lại là một sát thủ! Pằng pằng pằng! Trong cơn hoảng loạn, Lăng Vũ Hi bay nhanh né tránh! Bé không biết mình có bắn trúng mục tiêu hay không, nhưng bé biết rõ mình đã bắn về phía người đàn ông mặc áo khoác màu gỉ sét! Giống y như lúc đã bắn chết con nai! Trong hỗn loạn, người đàn ông mặc áo khoác màu gỉ sét từ từ ngã xuống! Bảo vệ nghiêm mật đến như vậy, ấy vậy mà lại bị hạ dưới tay một đứa trẻ qua đường! Tiểu Hi! Phong Ngạo trong lòng khẩn trương, móc khẩu súng lục từ trong ngực ra bắn liên tiếp! Anh La nấp ở một chổ gần đó cũng bắt đầu nổ súng! Pằng pằng pằng… Phong Ngạo nhanh chóng trốn đi, trong hoảng loạn, cậu chăm chú nhìn người nhắm bắn Tiểu Hi, tới một người cậu giết một người! Ai cũng không thể ngăn Tiểu Hi chạy trốn! Đúng vậy! Ai cũng không thể ngăn! Cậu muốn Tiểu Hi toàn mạng thoát thân! Thoát khỏi Kingloy! Thoát khỏi cái ổ ma quỷ kia! Dù sao, sau khi xong việc lại không thể thoát thân, ông chủ chỉ xem kẻ đó năng lực kém cỏi, không đáng để thương tiếc! Ngay sau đó, cậu nhìn thấy thân ảnh Tiểu Hi càng chạy càng xa! Khóe mắt chợt ngân ngấn nước mắt… “A…” Phong Ngạo kích động hét to một tiếng, giơ súng lên bắn liên tiếp! “Phong Ngạo! Rút!” Anh La hét lớn một tiếng, tiếng súng càng lúc càng dồn dập vang dội! Phong Ngạo chạy về phía anh La, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại thấy bóng lưng Tiểu Hi càng lúc càng xa, ánh mắt giống như tiễn biệt. Có lẽ suốt phần đời còn lại, cậu cũng sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô bé, xin lỗi em, Tiểu Hi. Vì ngăn không để ông chủ nghi ngờ, hai đứa chỉ có thể chạy thoát một đứa! Trong đầu cậu hiện lên nụ cười ngọt ngào của Tiểu Hi, khắc sâu trong lòng khuôn mặt thanh thuần đáng yêu đó! Khuôn mặt này sẽ cùng cậu vượt qua những ngày tháng gian nan nhất! Phong Ngạo không dám để chảy ra một giọt nước mắt nào, nhanh chóng đuổi kịp cước bộ anh La. Bóng dáng của Tiểu Hi cũng dần dần biến mất trong tầm mắt cậu… Tạm biệt, Tiểu Hi! Cầu cho em được nhiều hạnh phúc!