Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ
Chương 120 : Kí Ức Trước Khi Gặp Thác Dã (2)
“Hả?” Lăng Vũ Hi tập trung nhìn kỹ, chớp mắt, môi hơi bĩu ra, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, “Hu hu hu, nai con thật đáng thương…” Hơn nữa lại là do chính bé tự tay giết chết!
“Khóc cái gì mà khóc?!” Huấn luyện viên quát lớn, thật sự dọa cô bé đem nước mắt nuốt ngược trở vào.
“Vậy… Nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi?” Bé thật cẩn thận hỏi, không dám nhìn vào mắt huấn luyện viên. Cô bé đã học được cách biết vâng lời! Nếu không chịu sẽ bị quất roi trừng phạt!
Huấn luyện viên không thèm để ý tới bé, lấy ra mười hai viên đạn từ trong bọc hành lý, ném cho Lăng Vũ Hi: “Nạp vào! Bắn chết một con nai, lại phải tốn hết cả một băng đạn! Lăng Vũ Hi, lúc này nếu như kẻ địch có sáu người, ngươi phải tính làm sao?!”
“Á…” Lăng Vũ Hi bĩu cái môi nhỏ nhắn, khi bé bắn súng gần như rất sợ phải mở mắt ra nhìn! Bất đắc dĩ nhặt lên mấy viên đạn huấn luyện viên ném qua, thuần thục mở hộp tiếp đạn ra, kí hiệu chữ K khắc trên vỏ đạn lập tức hiện ra trước mắt, đây là loại đạn độc nhất vô nhị của riêng tổ chức Kingloy. Bọn họ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cũng đều cuồng ngạo báo cho đối phương biết là do chính Kingloy gây nên, tuyệt đối sẽ không bao giờ che giấu.
“Tiểu Hi, nghe lời, đừng chống lại lệnh huấn luyện viên, nếu không chúng ta sẽ bị tai ương!” Phong Ngạo bất lực thúc giục Lăng Vũ Hi. Trong một năm qua, tổ chức đối với bọn nó so với trước đây càng nghiêm khắc hơn, vì phòng ngừa hai đứa lại đào tẩu. Một ngày hai mươi bốn giờ thì hết hai mười giờ là huấn luyện hai đứa, cho tới lúc bọn nhóc kiệt sức, đến ngay cả sức để chạy trốn cũng không có!
Nhớ tới vẻ mặt khủng bố của chủ nhân, vung roi không hề thương tiếc chút nào! Toàn thân Lăng Vũ Hi không khỏi run rẩy, vội vàng đem những viên đạn đang cầm trong tay lưu loát nạp vào hộp tiếp đạn!
“Con thỏ!” Huấn luyện gầm nhẹ một tiếng, chỉ vào rừng cây phía trước đột nhiên xuất hiện một con thỏ, Lăng Vũ Hi theo phản xạ giơ súng lên hướng về phía mục tiêu nhanh chóng bóp cò pằng!
Lần này, chỉ một phát trúng đích!
Xin lỗi mày, thỏ con! Lăng Vũ Hi âm thầm cầu nguyện. Một năm này, cho dù đã sắp chai sạn khi bắn chết động vật, nhưng mỗi khi cô bé giết một con vật, đều vẫn luôn có một cảm giác tội lỗi. Trong tâm trí ý nghĩ muốn thoát khỏi chốn a tỳ địa ngục này càng ngày càng mạnh mẽ!
Tick Tick Tick
Lúc này, bộ đàm trên người huấn luyện viên vang lên, hắn cầm lên: “Dạ, chủ nhân xin nói!”
“Ngươi lập tức lại đây!” Đầu kia của bộ đàm truyền đến giọng nói lạnh như băng.
“Dạ, chủ nhân!” Huấn luyện viên cúp máy, quay đầu nhìn sang hai đứa trẻ lớn tiếng nói, “Các ngươi ngoan ngoãn luyện tập, ta đi một chút sẽ trở lại! Đừng hòng giở trò với ta!”
Huấn luyện viên giơ súng chỉ vào bọn nhóc, ánh mắt uy hiếp đảo qua bọn chúng, rồi bước nhanh rời khỏi.
“Woa ——” Lăng Vũ Hi thở dài một hơi, ném khẩu súng trong tay rồi lập tức đi về phía con vật nhỏ đang nằm trong vũng máu.
“Tiểu Hi?” Phong Ngạo nghi hoặc gọi, rồi vội vàng đuổi theo sau.
Đợi đến khi Lăng Vũ Hi nhìn thấy con vật nhỏ máu thịt lẫn lộn, không khỏi đỏ hoe vành mắt, “Phong ca… Chúng nó thật đáng thương, có thể cứu chúng không?”
“Aiii… Rất khó!” Phong Ngạo lắc đầu, mặc dù cậu cũng rất thương xót cho những con vật nhỏ đã bị bọn cậu bắn chết, nhưng nếu không giết chết tụi nó, thì người chết, chính là bọn cậu! Kẻ này muốn sinh tồn, người kia nhất định phải hy sinh, đây chính là nơi tàn khốc như vậy!
“Hu hu hu… Phong ca… Chúng nó sẽ trách em…” Lăng Vũ Hi khóc như mưa, thật cẩn thận nâng… đầu con nai lên, bỗng nhiên cô bé hét lớn, “Phong ca, nó còn thở!”
Cái chết của thỏ con tuy rằng đã không thể thay đổi được nữa, nhưng bé thấy rõ ràng con nai này vẫn còn đang thở!
“Thật sao? Để anh xem!” Phong Ngạo vội vàng bước đến gần xem xét cẩn thận, chỉ thấy có duy nhất một con nai tim vẫn còn đang đập! “Tiểu Hi, nhanh lên bịt kín miệng vết thương của nó, anh đi tìm cỏ tiêu viêm cầm máu cho nó! Anh biết nơi nào có!”
Dứt lời, Phong Ngạo chạy nhanh vào trong bụi cây.
“Á! Phong ca anh phải nhanh lên nghen!” Khóe mắt Lăng Vũ Hi vẫn vương lệ, vội vàng lấy khăn tay nhẹ nhàng bịt kín miệng vết thương cho con nai, “Nai con, xin lỗi mày…Mày nhất định phải kiên cường! Không thể chết nha…”
Một lát sau, Phong Ngạo thở hổn hển chạy lại, trên tay đang cầm là một bó cỏ màu trắng, quả của nó có hình dạng rất kỳ lạ, cậu hét lên, “Tiểu Hi, anh tìm được rồi!”
“Đây là cỏ tiêu viêm cầm máu sao?” Lăng Vũ Hi cau mày hỏi.
Phong Ngạo dùng sức gật gật đầu, “Đúng, lần trước anh có thấy chủ nhân hái qua!”
Sau đó, cả hai đồng tâm hiệp lực gắp viên đạn trong người con nai ra, rồi băng bó lại cẩn thận.
“Chúng ta phải đem giấu nó đi, nó bây giờ còn không thể cử động được, mấy ngày nữa vết thương lành hẳn rồi, nó lại có thể đi!” Phong Ngạo nói xong, ôm con nai lên đem giấu nó vào trong một đống cỏ khô bí mật, “Tiểu Hi, em đi hái một ít lá cây, chúng ta đặt gần nó, như vậy nó cũng sẽ không bị đói!”
“Ùm!” Lăng Vũ Hi vội vàng đi hái cỏ và lá cây, cơ thể bé nhỏ ở trên đường đi nhiều lần bị vấp ngã, nhưng rất nhanh lại đứng lên, trong lòng mang theo ý niệm cứu vớt mãnh liệt. Tuy rằng con nai là do cô bé bắn, nhưng chưa có lúc nào như bây giờ lại khiến cho cô bé vui sướng như vậy!
Nai con, mày nhất định phải cố gắng lên nha!
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Trụ sở tổ chức Kingloy, đại sảnh tòa lâu đài ngầm.
“Chủ nhân, nhiệm vụ lần này có chút khó khăn. Chúng ta đã bị quá nhiều người chú ý, căn bản là không thể đến gần mục tiêu!” Vừa nói chính là huấn luyện viên mới từ ngoài chạy về, khúm na khúm núm đứng trước mắt người đàn ông tóc bạc. Thì ra chủ nhân gọi hắn về là để thương nghị công việc, không ngờ lại là về vụ việc ở Trung Quốc!
“Nếu là mục tiêu dễ đối phó, khách hàng cũng sẽ không tìm tới Kingloy chúng ta!” Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói, trong lời nói lộ ra vẻ kiêu ngạo. Tổ chức Kingloy là do một tay hắn sáng lập, quy mô có thể tăng lên một cách nhanh chóng trên phạm vi toàn cầu như thế, lại khiến cho tất cả mọi người chỉ nghe tên thôi đã sợ mất mật! Phải nói rằng thành công của hắn chính là một huyền thoại!
“Dạ, vậy papa có dự tính gì không?” Người đàn ông kia hỏi. Hắn cũng là một sát thủ của Kingloy. Tại đây… trong tổ chức này, mỗi một tên sát thủ đều biết tính tình chủ nhân hỉ nộ vô thường. Nhưng chỉ cần kêu chủ nhân là papa, liền có thể được chủ nhân ‘Thương yêu’. Cái gọi là ‘Thương yêu’ bất quá cũng chỉ là trong tức thời, được lúc nào hay lúc ấy! Bởi vì nếu không tuân theo, bị chết còn nhanh hơn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
31 chương
10 chương
12 chương
76 chương
75 chương
89 chương
103 chương