“Gì? Không biết.” Giang Nguyên vẻ mặt khó hiểu, vừa nhìn xem có xe bus hay không vừa trả lời Phan Duy. “Mẹ nó, sao có thể…. À quên, cậu ngã hỏng não rồi!” Phan Duy nhắn được một nửa mới nhớ ra Giang Nguyên đã quên mất chuyện của mấy năm gần đây, đương nhiên cũng sẽ không nhớ cái game moblie quốc dân này. “Haiz, tóm lại là một người có tài, cũng là khóa trên tốt nghiệp đại học A của cậu, mai tôi cứ tạo điều kiện cho cậu qua nhé, dù sao cũng chả hại gì.” Hình như đầu kia có người nói với Phan Duy cái gì, anh ta không nhịn được đáp một tiếng “tùy” rồi lại quay lại nói chuyện với Giang Nguyên. Giang Nguyên nghĩ một chút, cũng thấy có lí. Anh muốn tính đến cuộc sống sau này, không thể cứ dựa mãi vào vợ được, chẳng có tí khí chất của một ông chồng tí nào. Thấy Phan Duy vì mình mà tích cực lên kế hoạch, Giang Nguyên nghĩ cho dù lần nào có ra sao thì cũng nên thử một lần. “Vậy được, tối về tôi nói với Cố Thanh Y một câu rồi chiều mai quay về thành A một chuyến vậy.” “Ái chà, vậy chứ!” Phan Duy vừa nghe anh đáp ứng, bật cười, đẩy văn kiện trên bàn sang một bên, tựa lên lưng ghế xoay một vòng, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm cafe bắt đầu lắm chuyện “Tôi nói cậu đó, Cố Thanh Y thật sự chấp nhận cậu nhanh như vậy sao?” Số lần Phan Duy gặp Cố Thanh Y không nhiều, một là do lúc học cấp ba anh toàn ở Mĩ chơi bời phá phách, hai là do Giang Nguyên giấu kĩ quá, không thích dẫn cậu tới gặp đám bạn xấu này, sợ dọa đến Cố Thanh Y. Cho nên Cố Thanh Y cơ bản chỉ là một nhân vật trong quá trình thuật lại show ân ái của Giang Nguyên, còn số lần mà Phan Duy được tận mắt nhìn thấy Cố Thanh Y, e là chỉ năm đầu ngón tay cũng đủ tính rồi. Cố Thanh Y trong ấn tượng là một người rất lãnh đạm, cậu ít nói nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh mẽ vô cùng. Khi Giang Nguyên đứng cạnh cậu thì chẳng khác nào một con chó to lớn, trước sau quấn quýt. Dù thế, cũng khó thấy Cố Thanh Y thân thiện hơn chút nào. Đám bạn chơi bời của Giang Nguyên đều cảm thấy tình yêu này của Giang Nguyên chẳng có chút giá trị nào. Không nghĩ tới một người như thế, chia tay Giang Nguyên bốn năm mà vẫn một mình, giống như là… vẫn chờ anh. “Đúng, không thì sao.” Giang Nguyên khịt mũi, thấy xe bus đến thì chuẩn bị lên xe. “Không sao, vậy các cậu sau này định tính sao?” Phan Duy hỏi. Vấn đề giữa Giang Nguyên và Giang thị vẫn chưa giải quyết xong, trong khoảng thời gian Giang Nguyên nằm viện, hình như nội bộ công ty lại xảy ra chuyện — có vẻ như chính là chuyện muốn lật đổ Giang Nguyên từ trước, mẹ anh và mấy quản lí cấp cao đều vì thế mà bận đến sứt đầu mẻ trán, chẳng còn thời gian đi quan tâm cái tên đột nhiên bãi công là anh. Nếu là bình thường, Giang Nguyên có khi đã bị bắt về không biết mấy trăm lần rồi, sao có thể vui vẻ đi dạo ở thành B như bây giờ. “Cái gì mà tính sao?” Giang Nguyên bỏ tiền xu vào xe, đi tới phía sau ngồi xuống “Yêu đương kết hôn rồi nuôi con thôi.” Chẳng lẽ không phải mọi người đều như vậy sao? Hay là còn làm gì khác nữa? Phan Duy đang uống cafe, nghe thấy câu này, suýt chút nữa thì đổ cả cái cốc lên đùi mình, vội vã phẩy phẩy cái môi bị nóng, anh nhe răng đáp lời “Được, ông anh cứng lắm.” Giang Nguyên nhún vai, biểu thị tôi chả hiểu cậu nói gì nhưng tôi sẽ coi đó như một lời khen. Anh thật sự không có chút ý tưởng gì về cuộc sống trong tương lai. Nếu như nói thời đại học, mỗi ngày anh đều lo sợ, muốn nỗ lực cố gắng để tạo ra một hoàn cảnh không gì sánh được, để tình yêu của bọn họ không bị ngăn cấm, thì tình hình bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Quan tâm sau này sẽ xảy ra cái gì chứ? Chỉ cần có Cố Thanh Y ở bên là được! Có gì thì đã có vợ mình ở bên cùng nhau gánh vác rồi, sợ gì! Nghĩ vậy, anh liền cúp điện thoại của cái tên Phan Duy uất đến nghẹn họng kia, một mình xách theo hộp cơm đi siêu thị, tối nay vợ còn muốn ăn cơm đó, không rảnh mà tám nhảm với tên rỗi việc đó đâu. Một đầu khác, Cố Thanh Y vừa xuống xe bus, đi lại trước cửa, đợi đúng hai giờ mới chậm rãi đi vào bên trong. Lục Triếp hôm nay phải đi coi thi đợt thi mô phỏng vào cấp ba. Từ sáng sớm, nhóm chat QQ của phòng làm việc đã bị oán giận oanh tạc không ngừng nghỉ, lúc im ắng duy nhất có lẽ là cậu ta đang đi kiểm tra tụi nhỏ. Từ thủ đoạn gian lận kém cỏi đến năng lực giải đề thoái hóa của học sinh, dù cách một cái màn hình nhưng mọi người đều có thể tưởng tượng ra bộ dạng nước bọt tung bay của cậu ta. Ai cũng thán phục tài ăn nói của Lục Triếp, cảm thấy cậu ta không đến Đức Vân Xã(*) bái sư thì thật đáng tiếc. Cố Thanh Y nhìn đống tin than thở trong nhóm chat, cúi đầu cười cười bước đi, không ngờ đến chỗ rẽ lại va phải người khác. “A, ngại quá ngại quá, cậu không sao chứ…” Cậu vội vàng xin lỗi, cất điện thoại vào túi áo, ngẩng đầu lên. Tóc quăn mắt to, dáng người vô hại vẻ mặt vô tội, có chút quen mắt. Cố Thanh Y mở to hai mắt, câu nói của Giang Nguyên đột nhiên hiện lên trong đầu. — Có phải em muốn đi gặp tên La Hi kia không. — Có phải em sẽ nói chuyện với tên La Hi kia. — Cái tên La Hi kia. — La… “La Hi?” Cậu không chắc chắn gọi một tiếng. Thanh niên phía đối diện vẻ mặt vẫn như đang nằm mơ, nghe thấy cậu gọi tên mình, không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười, gật mạnh đầu “Là tôi đây.” Người giáo viên xinh đẹp của trường kế bên mà bản thân mình vừa nhìn thấy trong ảnh chụp của học sinh đã tâm tâm niệm niệm nhớ mãi, người chỉ gặp qua một lần đã thành người trong lòng của mình, ôi mẹ ơi, lúc này lại đang đi cạnh mình, ha ha ha, lại còn vừa gọi tên mình, ôi chao, thật là… thật là… xấu hổ chết đi được! “Không phải… không phải nói là thầy Lục tới sao?” Mặt cậu ta hơi hồng, cách nửa bước đi cạnh Cố Thanh Y, quay đầu hỏi. “Hôm nay cậu ấy đi coi thi, tôi đến thay.” Cố Thanh Y cười, âm thầm bước nhanh hơn, đến trước của phòng hội trường, giúp La Hi mở cửa “Vào đi.” Cậu.. cậu… cậu…. cậu… cậu ấy mở cửa giúp mình! Cậu ấy quả là dịu dàng! La Hi ôm mặt bước nhanh vào, cậu ta cảm thấy như mình mà đứng lại một chút nữa thôi là có thể sẽ xông lên thơm Cố Thanh Y một cái. Nhìn La Hi ngồi xuống, Cố Thanh Y cố ý chọn một chỗ ngồi khá xa, thừa dịp hội nghị còn chưa bắt đầu, lôi điện thoại ra. Trên điện thoại hiện lên thông báo Giang Nguyên gửi tới mấy tin nhắn. Cậu mở ra xem một chút thì thấy là mấy tấm ảnh drap giường, phía dưới còn một khuôn mặt cười trộm, hỏi Cố Thanh Y thích màu nào. Rất nhanh, hình ảnh phía dưới không ngừng thêm cái mới, Cố Thanh Y nhìn qua, phát hiện trong đám drap giường màu sắc hoa văn đơn giản thế mà lại lòi ra một tấm màu đỏ chót hình uyên ương hí thủy và sớm sinh quý tử. — Em nhớ em không bảo anh mua drap giường mà. Cậu mím môi nhắn lại. — À, bác gái mua thức ăn với anh nói, vợ chồng mới cưới thì phải mua từ drap giường trở đi nha! Chú thích:Đức Vân Xã: 德云社 một đoàn kịch nổi tiếng của Trung Quốc, chuyên về loại hình nghệ thuật được gọi là相声, giống như tấu hài bẳng lời nói, có từ 1 đến 2 người, họ không diễn mà chỉ đứng nói chuyện với nhau để gây hài, tập trung vào lời thoại là chính.