Trái tim trong lồng ngực bị xuyên qua. Chỉ sợ rằng hắn chắc chắn sẽ chết. A Vân thật sự. . . . . . . Không muốn sống nữa. Vì sao? Thẩm Thủy Yên nhìn hình ảnh máu me phía trước, ánh mắt y dường như cũng nhuốm máu, đen đỏ đan xen, vừa tối tăm vừa mù mịt. "A Vân. . . . . . " Y run rẩy gọi hắn, vẻ mặt đầy bất an. Sở Mộ Vân vì đau đớn mà nhíu mày, dường như không nghe thấy gì cả. Trong lòng Thẩm Thủy Yên trống rỗng. Từ đầu đến cuối y chỉ mong có thể đặt người này ở trong tim, đặt ở nơi quý giá nhất, vĩnh viễn mà có được hắn. Vì vậy y đã nỗ lực rất nhiều, làm rất nhiều điều, nhưng tại sao. . . . . . Vẫn không thể chiếm được? Y chỉ đơn thuần thích hắn, muốn có hắn, muốn ở bên hắn, nhưng tại sao. . . . . . A Vân lại tàn nhẫn với y như vậy? Vì sao thà chết chứ không muốn quay về bên y? Thẩm Thủy Yên gần như phát điên vì không cam tâm, y ôm chặt lấy Sở Mộ Vân, giọng nói như sụp đổ: "Vì sao?  Rõ ràng là ngươi cứu ta, nuôi lớn ta, cho ta hi vọng, vì sao lại đi yêu người khác. Vì sao. . . . . Vì sao không phải là ta?" Y chạm trán với Sở Mộ Vân, chất lỏng ấm áp từ khuôn mặt y chảy xuống đôi môi nứt nẻ của Sở Mộ Vân. Sở Mộ Vân nhẹ nhàng thở dài. Linh: "Ta vẫn không hiểu được vì sao Tham lam. . . . . " Vì sao đến nước này rồi mà hai góc trên đầu Tham lam vẫn không sáng. Tình cảm của y thì ai cũng có thể thấy được, nhưng. . . . . Không phải. Sở Mộ Vân: "Khi ngươi mất icon thì ngươi cũng sẽ đau lòng, nhưng ngươi sẽ không vì vậy mà cho rằng mình yêu icon. " Linh: ". . . . . . " Thật là làm cho người ta cạn lời. Sở Mộ Vân đương nhiên sẽ không chết. Dù sao hắn cũng là người tìm đường chết chuyên nghiệp, làm sao có thể nhìn như sắp chết, làm sao có thể làm cho khung cảnh đáng sợ, làm sao có thể từ chỗ chết sống lại thì không ai có kinh nghiệm bằng hắn. Dù sao. . . . . Không phải ai cũng có cơ hội tùy hứng chết vài lần. Vết thương này là trí mạng, đau cũng là thật, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị thương nặng, nhưng hắn đã bảo vệ tâm mạch. Lấy tu vi của Sở Mộ Vân bây giờ, vết thương như vậy không đủ để hắn đi đời nhà ma. Hắn chỉ muốn làm cho Tham lam hiểu ra không phải muốn gì cũng có được. Chỉ cần một chữ chết là không thể làm được điều gì nữa. Cứ tưởng làm vậy thì góc trên đầu Tham lam ít nhất cũng phải sáng một cái, nhưng hiển nhiên là tiểu khả ái này còn vô tâm hơn hắn tưởng. Sở Mộ Vân hít sâu, đang định cân nhắc bước tiếp theo thì lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sở Mộ Vân và Thẩm Thủy Yên ở đây sinh tử ly biệt, khe rách kết giới lại không ngừng mở rộng với tốc độ cực nhanh. Lúc nó ngừng lại đã che trời lấp đất. Bầu trời tối đen, luồng khí đen bao trùm khắp nơi nhuộm khung cảnh thành màu đen đặc. Thẩm Thủy Yên ôm lấy Sở Mộ Vân, quay lại thì nhìn thấy nam nhân bước ra từ khe rách. Y mặc trường bào màu trắng, vạt áo có hoa văn gợn sóng, tay áo to rộng với góc cong như dải ngân hà. Mà nam nhân sở hữu dung mạo khuynh thế kia, chỉ cần liếc một cái cũng đủ khiến người ta chìm đắm. Phong hoa vô song như vậy, thanh lệ thoát tục như vậy nhưng đồng tử của Thẩm Thủy Yên lại co lại, ẩn chứa hận ý còn dày đặc hơn cả khe nứt kia. Tạ Thiên Lan! Y đã trở lại! So sánh mà nói thì Sở Mộ Vân liếc mắt cũng đã nhận ra: "Là Ngạo mạn. . . . . . " Linh: "\(^o^)/ ~ ~ đã lâu không gặp, tôn thượng đại đại!" Sở Mộ Vân: "Không ngờ ngươi vẫn còn thích y như vậy. " Linh: "Dù sao cũng là đối tượng đầu tiên công lược thành công ~ ~!" Sở Mộ Vân: "Là hiệu ứng vịt con*" * là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng  Linh: "Cho nên ta thích ký chủ đại đại nhất. " Sở Mộ Vân: ". . . . . . . " Tuy Sở Mộ Vân không muốn gặp lại y, nhưng Ngạo mạn của lúc này vẫn trong sạch. Cho nên Sở tổng không ngại lợi dụng y một chút. Nhưng khuôn mặt giống hệt Tạ Thiên Lan này thì thật sự không cần thiết. Lúc Sở Mộ Vân không chớp mắt nhìn Mạc Cửu Thiều, Thẩm Thủy Yên lại hung tợn gọi tên y: "Tạ Thiên Lan!" Sau khi nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, Thẩm Thủy Yên đứng dậy, trường kiếm vẽ lên trong không trung, một con rồng lửa giương nanh múa vuốt vọt qua. Mạc Cửu Thiều nhíu mày, ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện. "Đợi đã!" Y tránh sát chiêu của Thẩm Thủy Yên nhưng lại không đánh trả. Thẩm Thủy Yên tức giận không nơi phát tiết. Tạ Thiên Lan lại xuất hiện, sao y có thể thể buông tha! Chiêu thức hung ác sắp thành hình, Mạc Cửu Thiều lại để ý đến nam tử trọng thương đang nằm phía sau, y lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hắn chết ở đây sao?" Lời này đã khiến Thẩm Thủy Yên hoàn hồn, nhưng sau đó phẫn uất và không cam tâm lại phá hủy lý trí y: Tạ Thiên Lan đã trở lại, người Sở Mộ Vân tâm tâm niệm niệm đã trở lại, y lại càng không thể có được người này. Y vĩnh viễn mất hắn, y. . . . . . . Mạc Cửu Thiều nhíu mày, nháy mắt rút kiếm ra, nhanh chóng nói: "Ta không phải là Tạ Thiên Lan. Binh khí của y là Luyến Tâm Cầm mê hoặc lòng người; binh khí của ta là kiếm. Ngươi không tin có thể thử vài chiêu. " Y vừa dứt lời, Thiệu Nguyệt kiếm pháp đã dựng lên. Thẩm Thủy Yên cũng không ngu, y hiểu ra người nay tuy giống Tạ Thiên Lan nhưng khí chất thì ngược lại. Một người có thể cải trang thành người khác nhưng không thể bắt chước được khí chất. Tuy trong lòng hiểu ra nhưng thù hận vẫn khiến y rút kiếm, đấu với Mạc Cửu Thiều trăm chiêu. Chỉ thử một lần hai bên đã nhíu mày. Thẩm Thủy Yên biết đây không phải là Tạ Thiên Lan. Mạc Cửu Thiều lại kinh ngạc với Phù Lục Chi Thuật đã thất truyền nhưng có người phát huy sức mạnh lớn như vậy. Tâm tư Mạc Cửu Thiều khẽ động, y nói trước: "Ta tinh thông y thuật, nếu ngươi đồng ý ta có thể chữa trị cho hắn. " Thẩm Thủy Yên nhìn y đầy đề phòng, nhưng dưới tình huống này không chữa trị Sở Mộ Vân chắc chắn sẽ chết, chữa trị thì may ra vẫn còn hi vọng. Thẩm Thủy Yên rũ mắt: "Phiền ngươi. " Mạc Cửu Thiều xưng tên họ, Thẩm Thủy Yên cũng đáp lại. Chuyện cấp bách không thể nhiều lời. Mạc Cửu Thiều đương nhiên không có thuật hồi sinh nhưng Sở Mộ Vân ra tay có chừng mực, cho nên dưới sự chữa trị của y thì thương thế của hắn đã không sao. Nhìn thấy hô hấp Sở Mộ Vân ổn định, khí lạnh trong mắt Thẩm Thủy Yên cũng tan đi. Khoảng một giờ sau, vết thương cũng đã lành lại. Mạc Cửu Thiều bỏ tay Sở Mộ Vân xuống, quay lại nhìn Thẩm Thủy Yên: "Ngươi đã biết hắn bị Mị thú quấn thân?" Thẩm Thủy Yên khó hiểu hỏi lại: "Mị thú?" .