Nhất đẳng gia đinh
Chương 8 : Một tháng ước hẹn!
Dĩ nhiên, Giang Nguyên vẫn không quên nhắc nhở Hứa Phong tu luyện huyền công. Trong mắt của Giang Nguyên, không tu luyện huyền công thì lời nói ra sẽ không có trọng lượng, cái này cũng không phải nói là không có một cơ hội nào khác cả. Trên thế giới này, huyền công chính là con đường tắt ngắn nhất, cách khác thì có lẽ nếu may mắn trở thành thương nhân, nhưng sợ là phải trả một giá khá cao, tuyệt đối thua xa huyền giả.
Hứa Phong nghe thấy lời nhắc nhở của Giang Nguyên, cũng khẽ cười cười, cũng không có phát biểu gì. Giang Nguyên thấy Hứa Phong như thế, chỉ có thể thở dài một hơi, cũng không quá ép buộc Hứa Phong ! Đối với Giang Nguyên nhìn ra, Hứa Phong tuy rằng không còn nhún nhường chịu nhục chính là một tiến bộ lớn rồi. Còn về phần huyền công, sau này sẽ từ từ khai đạo cho hắn vậy.
Cùng với Hứa Phong trao đổi trong chốc lát, Giang Nguyên cáo từ rời đi xử lý công việc của mình.
Nhìn thấy Giang Nguyên rời đi, Hứa Phong bước ra khỏi cái tiểu hang ổ này, đi dạo bên trong Tiêu phủ. Vừa đi, đáy lòng Hứa Phong khẽ suy tư, phải làm như thế nào mới có thể trợ giúp Giang Nguên đột phá lên đến ngũ phẩm . Người bình thường muốn đột phá lên ngũ phẩm nhất thiết cần phải có tài liệu hỗ trợ hoặc là có người trợ giúp. Nhưng hiển nhiên thân là gia đinh, thì bọn họ không thể được hưởng hai loại đãi ngộ này. Điều này khiến cho Hứa Phong vỗ vỗ trán của mình, cảm giác có chút nhức đầu. Lấy hoàn cảnh của hắn bây giờ, nếu như Giang Nguyên tiến lên ngũ phẩm mà nói , đối với hắn cũng là một sự trợ giúp to lớn.
" Xem ra, nên nghĩ biện pháp trợ giúp Giang Nguyên chuẩn bị chút tài liệu, Chỉ cần hắn đạt tới ngũ phẩm, địa vị của hắn trong Tiêu gia sẽ có biến hóa nghênh trời lệch đất, đến lúc đó ta có thể hảo hảo mà lười biếng rồi " Hứa Phong nói ra mấy câu.
" Lười biếng ! Hừ, thân là một gia đinh, lại dám làm biếng sao ! " Một thanh âm trong trẻo vang lên bên tai Hứa Phong, khiến cho Hứa Phong khẽ giật mình.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu gia nhị tiểu tử Tiêu Y Lâm đang dùng ánh mắt kiều mỵ nhìn chằm chằm mình, hằm răng trắng khẽ cắn lên môi hồng phía dưới, mặt ngọc lộ ra dáng vẻ tức giận.
Tiêu Y Lâm nhìn Hứa Phong, trợn mắt, hàng mi dài cong vút lại càng gây thêm vài phần mị hoặc khả ái.
" A ! Ngươi nào lười biếng vậy ?! Thân là một gia đinh, ta làm sao có thể có loại suy nghĩ này cơ chứ ? Nhị tiểu thư tuyệt đối là nghe lầm, ta đang nói là trộm tình ... A , nói nhầm nhầm ... Là trộm dòm ,... Phi, cái này là nói sai, tuyệt đối không phải là lười biếng " Hứa Phong thầm nghĩ sao mình lại xui xẻo vậy, vừa mới thì thầm một câu, lại bị Tiêu gia nhị Tiểu thư nghe được.
Tiêu Y Lâm hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp cũng không giảm bớt tức giận, nhìn lên gương mặt phía trước, đúng là hoàn toàn bất đồng với những gia đinh khác. Tiêu Y Lâm vốn định quát lớn vài câu, nhưng nghĩ tới đãi ngộ của Hứa Phong, đúng là vẫn là hạng thấp kém, liền ngược lại nói ra một câu : " Những ngày này, nếu như ngươi muốn nghỉ ngơi, thì cứ đi nghỉ ngơi đi vậy "
" Ách ! " Hứa Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Y Lâm, cũng không dám nghĩ Tiêu Y Lâm sẽ nói như thế.
Nhìn nhìn trên gương mặt đẹp của Tiêu Y Lâm, thoáng một nét tức giận. Hứa Phong không khỏi hỏi : " Nhị tiểu thư, người nào chọc giận tới cô vậy ? "
Tiêu Y Lâm tựa hồ tìm được người để phát tiết, mở oán hận nói : " Còn không phải là Lăng gia mập mạp kia sao, hôm nay lại dám đem người hầu của bổn tiểu thư ra đánh. Ta quyết sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng đúng là dám khi dễ bổn tiểu thư mà "
Nghe được câu này, Hứa Phong lập tức mình bạch rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Ở trang cái thành nhỏ này, Lăng gia cùng Tiêu gia chính là hai đại thế lực to lớn, thường thì hai nhà này thường xuyên đối đầu với nhau, đã nhiều năm đều tránh chạm mặt, mỗi lần tranh giành tài nguyên, đều xảy ra tranh đấu dữ dội,
Bởi vì duyên cớ như thế, nên hai nhà từ thiếu gia cho tới gia đinh, hễ thấy người của đối phương là sẽ bộc phát ra va chạm, tranh chấp. Mà trong chuyện này thì Lăng tiểu thư cùng Nhị tiểu thư tranh đấu hung tàn, cơ hồ mỗi lần chạm mặt là hai người đều bộc phát một lần.
Tính cách của Nhị tiểu thư Hứa Phong hiểu rất rõ ràng, mặc dù không phải là thục nữ nhưng lại là con người thiện lương. Có thể khiến cho Tiêu Y Lâm tức giận tự nhiên không phải là nhân vật đơn giản.
Trong trí nhớ của Hứa Phong, Lăng gia tiểu thư có thế nói là một đại quái vật, thân không cao tới một thước sáu, nhưng thể trọng thì hơn một trăm sáu mươi cân. Nhìn từ xa xa nhìn lại, trong như một viên thịt cầu. Mà ả lại là một người không bao giờ khiến cho người khác dễ thở, không chịu đựng nổi, vì nàng luôn tự tin rằng bản thân mình đẹp như tiên, phát ngôn thì toàn lời xú uế.
Nhị tiểu thư bởi vì mẫu thân nàng bị đối phương đem ra thăm hỏi, vì thế nên mới tức giận, cùng Lăng gia tiểu thư kia chống cự lại.
" Quả cầu thịt kia sao lại dám chọc giận Nhị tiểu thư chứ ?" Hứa Phong cười nói.
" Quả cầu thịt ?! Đúng, cô ta chính là quả cầu thịt ! Một quả bí lùn lại còn dám mắng ta, mắng tổ tông Tiêu gia ta, nếu không phải những người hầu của ta không đủ mạnh, thì ta đã cho nàng ấy nằm dài trên bàn rồi. " Tiêu Y Lâm tức khí hô hô nói, lông mày chợt dựng lên phối hợp cùng với mị nhãn tản ra khí chất mê hoặc lòng người.
" Hừ ! Nàng ấy không phải chỉ có mấy người hầu lợi hại thôi sao ? Nếu không phải bổn tiểu thư không muốn xuất thủ, thì đã sớm đánh cho bọn họ nằm sấp rồi. Hừ, ta hiện tại đi gặp đường ca, đòi vài người hầu đi. "
" Nhị tiểu thư muốn mở lời kêu gọi, .. có thể mang ta theo cùng không ?! " Hứa Phong nói, hắn cũng không muốn nhàm chán sống ở Tiêu gia nữa, nếu như có hoạt động gì tham gia thì cũng tốt hơn.
Tiêu Y Lâm khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu :" Ân ! Vậy ngươi hãy theo ta đi. Bất quá, đén lúc đó thì đứng phía sau người của ta là được "
Nghe được câu nói nhắc nhở của Tiêu Y Lâm, Hứa Phong cảm giác được một dòng nước ấm áp tràn vào trong tim, " Nhị tiểu thư yên tâm đi. "
Tiêu Y Lâm đi trước, Hứa Phong nối gót nàng theo sau đi tìm Tiêu Lâm. Tiêu Lâm nhìn thấy Hứa Phong đi theo Tiêu Y Lâm, vẻ mặt lộ ra nét kinh hãi nhưng nhanh chóng biến mất, lực chú ý đã bị lời nói của Tiêu Y Lâm hấp dẫn.
" Cái gì ? Muội muốn thực lực đạt tới ngũ phẩm huyền giả ?" Tiêu Lâm nhìn nhìn đường muội của hắn, trong đầu có cảm giác đau buốt, ngũ phẩm huyền giả mà xuất thủ thì theo lý mà nói, những gia đinh Tiêu gia khẳng định cũng không thể ngăn cản được, nhưng chuyện này sẽ làm cho mâu thuẫn sau này giữa hai nhà càng thêm kịch liệt. Hiển nhiên Tiêu Lâm hiện giờ cũng chưa muốn mâu thuẫn giữa hai nhà quá mức kịch liệt.
" Đường ca, ca không có cho muội hay sao ?" Trong mắt Tiêu Y Lâm vừa mở to, nhìn chằm chằm Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm xoa xoa trán, nhìn Tiêu Y Lâm cười cười nói : " Như vậy đi, ca sẽ phái theo muội ba người tứ phẩm đỉnh phong, dùng để đối phó với gia đinh Lăng gia cũng đủ rồi ! "
Tiêu Y Lâm hơi chút suy nghĩ, rồi gật đầu nói : "Cũng được ! "
Nghe được đáp án từ Tiêu Y Lâm, Tiêu Lâm cũng không nói nhảm nhiều, xoay người rời đi ngay. Tiêu Lâm gặp phải cô đường muội như thế, chỉ cười khổ một tiếng, nghĩ thầm nàng ấy vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu không thì dù còn sống tới tình trạng như vậy, quả thực là một bi kịch mà.
Ngay trước khi xoay mình rời khỏi, Tiêu Lâm nhìn thấy Hứa Phong, đột nhiên nói : " Hứa Phong, sau này phải chút ý một chút, không nên xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn đó ! "
Hứa Phong hướng Tiêu Lâm cười cười nói : " Thiếu gia yên tâm đi "
Hứa Phong nói xong, cũng không đợi Tiêu Lâm trả lời, đã cất bước đi theo Tiêu Y Lâm.
Tiêu Lâm nhìn Hứa Phong cước bộ vững vàng, có chút xuất thần, Hứa Phong này càng ngày so với trước kia trái ngược nhau, giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược vậy.
Hễ là ngươi không bao giờ muốn gặp mặt, thì sẽ đụng mặt nhau. Quả nhiên Hứa Phong vừa bước ra ngoài liền chạm mặt Lý Vĩ.
" Tiểu tạp chủng, ngươi vẫn còn đảm lượng sống ở chỗ này sao ?!" Thanh âm Lý Vĩ truyền tới tai Hứa Phong, Hứa Phong liếc mắt nhìn sang, thấy Lý Vĩ âm trầm nhìn hắn.
Hứa Phong còn chưa có mở miệng, Tiêu Y Lâm đã thay hắn, miệng hừ một tiếng nói : " Lý Vĩ, đây chính là nhà của tam thúc ta, chứ không phải nhà của ngươi "
Ánh mắt Lý Vĩ có chút tham lam nhìn Nhị tiểu thư, vốn vẻ mặt hắn đang âm trầm, phút chốc liền chuyển biến thành vẻ mặt tươi cười : " Ha hả, Tiêu nhị tiểu thư nói rất đúng. Bất quá cũng giống như con sâu làm rầu nồi canh vậy, hắn mà ở lại Tiêu phủ thì sẽ phá hỏng danh tiếng của Tiêu phủ. Hay là huynh giúp muội thu thập hắn vậy "
" Cút ! " Nhị tiểu thư không chút nghĩ ngợi nói " Còn không thu hồi mắt chó của ngươi lại. dám trên người của ta nhìn tới nhìn lui, cẩn thận bổn tiểu thư móc nó xuống đó !"
Sắc mặt Lý Vĩ đại biến, thu hồi lại ánh mắt, hít sâu một hơi, nhìn Hứa Phong nói : " Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi mạng lớn, bất quá sau này sẽ không may mắn như thế đâu. Ta cho ngươi một tháng, sau đó sẽ tìm cơ hội mà chơi chết nhà ngươi " Lý Vĩ đè nén thanh âm, hướng về phía Hứa Phong nói.
" Ta chỉ sợ ngươi chơi không chết ta " Hứa Phong mắc dù biết thực lực hắn và Lý Vĩ chênh lệch rất lớn, nhưng ngạo khí từ trong xương cốt cùng với tư tưởng hiện đại của hắn cũng không kìm lòng nổi mà nói.
" Ha ha ! " Lý Vĩ phảng phất như nghe được một câu truyện cười, hướng Hứa Phong nói : " Có muốn hay không đánh cược với ta không. Trong một tháng nếu như ngươi gảy tay, đứt chân, thì phải quỳ xuống dập đầu kêu ta ba tiếng gia gia, còn nếu như ngươi không gảy tay, đứt chân thì ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia. Có dám hay không dám nào ?"
" Lý Vĩ, ngươi cũng đừng khinh người quá đáng. " Tiêu Y Lâm thấy Lý Vĩ lại dám dùng một trò đánh cược không bình đẳng như vậy, không khỏi lên tiếng nói.
" Ta cá với ngươi " Hứa Phong giận dữ, nhìn Lý Vĩ nói :" Bất quá ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ dập đầu, nếu ta thua, thì ta sẽ tự kết thúc !"
" Hứa Phong ... " Tiêu Y Lâm kinh hãi nhìn Hứa Phong, thật nàng không nghĩ tới Hứa Phong lại quả quyết như thế.
Hứa Phong hướng về phía Tiêu Y Lâm cười cười, thầm nghĩ nếu như bị thua, chính bản thân hắn gảy tay đứt chân, mà một người bị gãy tay đứt chân thì sống hay không còn sống cũng không còn quan hệ gì nữa rồi. Đối với cảm giác chết đi một lần, Hứa Phong biết chết cũng không có đáng sợ như tưởng tượng.
" Ha ha ! Tốt !" Lý Vĩ cười ha ha, " Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ khiến cho ngươi phải dập đầu ! "
Lý Vĩ khinh bỉ nhìn Hứa Phong, một tháng, cũng đủ cho hắn chơi đùa chết Hứa Phong rồi. Nhận được đáp án hắn muốn, liền cười ha ha , xoay người rời đi.
Tiêu Y Lâm nhìn Lý Vĩ rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn Hứa Phong quát lớn : " Ngươi có biết hay không, Lý Vĩ chính là lục phẩm huyền giả, hắn nếu như muốn đùa chết ngươi chẳng khác nào giết chết một con kiến. Ngươi ngay cả huyền giả cũng không phải, tai sao lại cùng hắn đấu chứ ? Huống chi, cho dù ngươi có may mắn trong một tháng trở thành huyền giả, chẳng lẽ lại đạt tới lục phẩm huyền giả sao ?"
Tiêu Y Lâm quát lớn, làm cho Hứa Phong phải đối mặt với sự thật này. Hắn mới chỉ là tam phẩm huyền giả, muốn trong một tháng đạt tới lục phẩm, quả thực là chuyện không thể nào. Nhưng bởi Lý Vĩ ép hắn vào thế không còn đường lui.
Tiêu Y Lâm thấy Hứa Phong trầm mặc, lắc đầu nói :" Thôi ! Ngươi sau này cứ đi theo ta, có ta ở đây, hắn cũng không dám đối phó ngươi !"
" Tạ ơn Nhị tiểu thư, bất quá ta nghĩ bản thân mình sẽ đi đối phó với hắn." Hứa Phong cắn chặt răng, một tháng để đạt tới lục phẩm, hắn nguyện ý nếm thử xem sao. Có Đạo Huyền kinh tăng cho hắn thêm một con đường hi vọng.
Tiêu Y Lâm nghe lời nói của Hứa Phong như thế, nàng cảm giác Hứa Phong điên rồi. Bằng không, sao lại quyết định như vậy chứ.
Đừng nói là một tháng, cho dù là một năm cũng đừng vọng tưởng đạt tới Lục Phẩm.
" Ha hả, nhị tiểu thư, cô cũng đừng quá để ý đến, chuyện của cô nên xử lý trước " Hứa Phong nói.
Tiêu Y Lâm bình tĩnh nhìn Hứa Phong, một lúc sau mới gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
116 chương
30 chương
145 chương
1725 chương