Nhất đẳng gia đinh
Chương 62 : Động phủ của hai cao nhân.
“Ai nha! Đây không phải Tiêu thiếu gia sao? Thế nào, lão quỷ cha ngươi lại không kiên trì nổi nữa rồi sao?” Ngay khi đám người Hứa Phong chuẩn bị tránh né đám người Lăng gia, Lăng Dũng vừa mới dưỡng thương tốt cười ha ha nhìn Tiêu Lâm, chẳng qua trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tàn nhẫn, biểu lộ ra hận ý của hắn. Chẳng qua cái này cũng là bình thường, cho dù là ai bị đánh thảm như vậy, có thể không hận đối phương sao?
“Lăng Dũng! Nếu ngươi dám vũ nhục cha ta một lần nữa, hôm nay người đừng có mong đi ra khỏi nơi này.” Tiêu Lâm ngay lập tức nóng giận, hắn không thể chịu nổi có người dám vũ nhục phụ thân hắn như thế.
“Người nào ở lại còn chưa biết được!” Lăng Dũng hừ một tiếng, vuốt bàn tay nóng lòng muốn thử, đối với lần trước bị Tiêu Lâm đánh thảm như vậy, hắn vẫn không cam lòng, nếu không phải thuật pháp của tên gia đinh kia để cho hắn nếm lợi hại, lúc đó cũng không đến lượt Tiêu Lâm đánh hắn.
Hứa Phong thấy Tiêu Lâm chịu không nổi Lăng Dũng chọc giận, bước lên trước chuẩn bị cùng Lăng Dũng đánh một trận, hắn nhịn không được thở dài một hơi, giữ chặt Tiêu Lâm nói: “Thiếu gia! Chính sự quan trọng hơn, còn rất nhiều thời gian để đối phó hắn!”
Tiêu Lâm nghĩ đến thân thể của phụ thân hắn, lúc này mới gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Dũng, lập tức hừ một tiếng, cố nén xuống dục vọng muốn đánh nhau.
Lăng Dũng thấy Tiêu Lâm nhịn xuống, vừa mới định cười nhạo Tiêu Lâm, lại thấy Lăng bá giữ chặt tay hắn nhắc nhở nói: “Thiếu gia! Chúng ta còn có nhiệm vụ.”
Lăng Dũng sửng sốt, cũng đồng dạng không cam lòng nhịn xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Lâm cùng Hứa Phong, hừ một tiếng sau đó liền mang theo gia đinh của Lăng gia chậm rãi ly khai. Lăng bá thấy Lăng Dũng rời đi, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Tiêu Lâm thản nhiên nói: “Hi vọng các ngươi còn có thể tiếp tục ngang ngược!”
Nói xong, trong mắt Lăng bá hiện lên thần sắc miệt thị rời đi khỏi tầm mắt của đám người Hứa Phong.
Hứa Phong thấy đám người Lăng bá dễ dàng rời đi như vậy, không khỏi ngẩn người, trong lòng cũng không cao hứng bởi vì đối phương ly khai, ngược lại càng thêm lo lắng. Những việc khác thường tất có yêu dị ! Đám người kia tuyệt đối có vấn đề!
Thấy trên mặt Tiêu Lâm cùng Tôn bá đều lộ vẻ lo lắng, Hứa Phong an ủi cười nói: “Mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, chúng ta sẽ tận lực bồi tiếp, bằng với trận doanh của chúng ta, cũng không cần sợ bọn họ.”
“Ân! Ngươi nói có đạo lý! Thiếu gia, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm kiếm Linh Thú, trước tiên giúp lão gia lấy linh tinh rồi nói sau.” Tôn bá trầm giọng nói, một đám người bắt đầu chậm rãi lên đường.
…
Mà ở bên kia, Lăng Dũng vừa mới rời đi lại không nhịn nổi oán hận nói: “Lăng bá, vì cái gì không cho ta trút ra một ngụm ác khí.”
“Thiếu gia! Ngài cần gì phải nhất thời nóng lòng. Chờ lão gia bước vào Nhập Linh chi cảnh, Tiêu gia còn có thể sống yên ổn ở cái trấn nhỏ này sao? Đến lúc đó ngài không phải muốn làm thế nào được thế đó ư?” Lăng bá cười nói, “Thiếu gia bây giờ cứ nhịn một chút, trước hết chúng ta lấy được đồ ngài cần rồi nói sau.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà bao giờ thì phụ thân mới bước vào Nhập Linh chi cảnh. Ta vừa nghĩ tới lần bị sỉ nhục lúc trước, một phút đều không nhịn được.” Lăng Dũng cắn chặt hàm răng nói.
“Rất nhanh thôi! Lão gia đang chuẩn bị mọi thứ, dù sao Thiên Lôi cũng không phải chuyện đùa, không có sách lược vẹn toàn, không nên tùy tiện bước vào Nhập Linh chi cảnh.” Lăng bá nói, “Mục tiêu của chúng ta lần này là đến được cái động phủ trong bản đồ kia.”
“Lăng bá! Tin tức ngươi lấy được có phải là thật hay không? Nếu là giả không phải chúng ta uổng công một chuyến hay sao?” Lăng Dũng có chút hoài nghi nói.
“Ha ha! Tin tức này chính là lão gia nói cho ta! Lão gia nói nơi này có động phủ của một thế ngoại cao nhân đã viên tịch, trong đó có thể có Địa phẩm huyền kỹ thuật pháp, cùng với các loại bảo bối. Ta nghĩ lão gia sẽ không tin người ta nói nhảm đâu.” Lăng bá giải thích nói, “Vả lại cho dù là không có, chúng ta cũng có thể tìm đám người Tiêu gia kia gây phiền toái. Hắc hắc, làm cho bọn chúng không giết được Linh Thú, chuyến đi này cũng không có uổng công.”
Nghe được Lăng bá nói như vậy, ánh mắt Lăng Dũng lúc này sáng ngời, gật đầu nói: “Như vậy chúng ta cũng nhanh tìm kiếm. Nếu có thể tìm được sớm, vẫn còn thời gian tìm bọn chúng gây phiền toái.”
“Thiếu gia nói rất đúng! Cho nên ta mới ngăn cản ngài cùng với bọn họ xung đột. Suy cho cùng, nếu Tiêu gia cũng tham gia vào việc cướp đoạt động phủ của chúng ta, sẽ rất phiền toái.” Lăng bá nói.
…
Người của hai đội đều cố kỵ đối phương, hai phe đều điên cuồng gấp rút lên đường.
Dọc đường đi Tiêu Y Lâm tỏ ra không có việc gì, nàng giống như là đang đi du lịch, đối với cái gì cũng có hứng thú, cũng muốn lôi kéo Hứa Phong đánh giá một phen. Dọc theo đường đi, Hứa Phong cũng chỉ lo giảng giải các loại sự vật cho Tiêu Y Lâm.
Đối với việc này Hứa Phong vô cùng kiên nhẫn, khiến cho Tôn bá cũng liếc mắt nhìn kỹ Hứa Phong. Trong lòng rất khó lý giải thiếu niên trẻ tuổi thường có tâm lý nóng nảy, sao lại có thể không ngại phiền toái giải thích mọi sự tình cho Tiêu Y Lâm. Tôn bá thầm nghĩ nếu là hắn, nếu Tiêu Y Lâm cứ ở bên tai líu ríu để hỏi không ngừng, hơn nữa lại còn hỏi về một ít vấn đề đặc biệt ngây thơ, hắn sẽ có cảm giác không chịu nổi.
Nhưng mà Hứa Phong cũng không có biểu hiện một tia thiếu kiên nhẫn nào, hắn làm cực kỳ tận trách thay Tiêu Y Lâm giải thích các loại sự tình, giống như là người không biết giận. Nếu nói Hứa Phong không nóng nảy, có đánh chết Tôn bá cũng không tin, người có thể đánh Lý Vĩ cùng Lý Hạc Hiên thảm như vậy, sẽ không biết giận sao?
Xem ra điều này, Hứa Phong đúng là thực sự vô cùng sủng ái Tiêu Y Lâm. Thầm nghĩ, khó trách tên gia đinh này có thể được Tiêu Y Lâm chọn làm tùy tùng.
Cùng nhau đi tới, mãnh thú bị Tôn bá xử lý cũng không ít, tuy nhiên còn chưa hề nhìn thấy con Linh Thú nào, điều này làm cho tâm tình cả đám người có chút buồn bực.
Trong thâm sơn ngây ngốc suốt một ngày, không biết đã đi bao xa, đang lúc mọi người cảm giác được mỏi mệt, Tiêu Y Lâm đột nhiên chỉ vào một phương hướng nói: “Tuần lộc thật đáng yêu nha.”
Đám người Hứa Phong quay lại nhìn, tại địa phương cách nơi này một khoảng, có một con động vật có màu sắc sặc sỡ giống như tuần lộc.
“Linh Thải Lộc!” Tôn bá nhìn thấy con tuần lộc này, trong lòng mừng rỡ kinh hô lên, “Nhị Tiểu thư, mang theo ngươi đi quả nhiên là phúc tinh, Linh Thải Lộc cũng có thể tìm được.”
“Linh Thải Lộc?” Tiêu Y Lâm không biết hỏi.
“Trong toàn bộ Linh Thú có tính chất uy hiếp nhỏ nhất là Linh Thải Lộc, nhưng mà lại là Linh Thú có tỷ lệ xuất hiện linh tinh lớn nhất. Loại Linh Thú này đúng là một trong các Linh Thú mà dưới Nhập Linh huyền giả rất mong gặp phải.” Tôn bá cao hứng giải thích.
Có lẽ bởi vì sợ Linh Thải Lộc rời đi, Tôn bá phân phó cho một đám gia đinh nói: “Hai bên trái phải vây quanh, đừng kinh động đến nó, sau khi vây quanh sử dụng cung tên công kích. Làm nó bị thương nặng trước rồi nói!”
“Phải cẩn thận một chút! Mặc dù Linh Thải Lộc là một loại nhỏ yếu nhất trong Linh Thú, nhưng cho dù có nhỏ yếu như thế cũng không phải huyền giả có khí lực có thể dễ dàng đối kháng, thập phẩm huyền giả cũng không phải là đối thủ của nó, cho nên các ngươi đều dùng cung tên, đừng có cùng nó chính diện giao phong.”
Tôn bá nói rõ nguyên nhân, làm cho một đám gia đinh phải suy nghĩ, Linh Thú mà ngay cả thập phẩm huyền giả cũng không đối phó được, bọn hắn lại càng không chịu nổi một kích.
“A! Các người muốn giết nó sao? Nó đáng yêu như thế cơ mà!” Tiêu Y Lâm bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Tôn bá cùng Tiêu Lâm khóe miệng giật giật, coi như không nghe thấy lời này của Tiêu Y Lâm, không giết nó bọn ta tới nơi này làm gì? Giống như ngươi đến thâm sơn ngắm cảnh sao?
“Hứa Phong! Ngươi bảo vệ tốt cho Y Lâm!” Tiêu Lâm hô lên một câu với Hứa Phong, cầm cung tên lẻn về hướng Linh Thải Lộc.
Hứa Phong đã thử bắn qua cung tên, biết tài bắn tên của hắn gây ra kinh thiên động địa thế nào, cho nên hắn không dám sử dụng nữa, nghe được Tiêu Lâm nói như vậy, hắn rất nhanh liền đáp ứng nói: “Thiếu gia yên tâm! Ta sẽ chiếu cố tốt cho tiểu thư.”
Cũng không biết Tiêu Lâm có nghe được lời nói của Hứa Phong hay không, cùng với Tôn bá lẻn qua.
“Hứa Phong! Có thể hay không bảo bọn họ giết một con Linh Thú khác. Con Linh Thú này xinh đẹp như vậy a” Tiêu Y Lâm bĩu môi nói.
“Nhị tiểu thư! Con Linh Thú này là ít nguy hiểm nhất! Nếu giết con Linh Thú khác người chết chính là người của Tiêu gia rồi, giết nó hệ số nguy hiểm là thấp nhất. Ngài hi vọng thấy người chết hay Linh Thú chết?” Hứa Phong cười nói với Tiêu Y Lâm.
Truyện khác cùng thể loại
470 chương
386 chương
130 chương
1284 chương
120 chương
116 chương
112 chương