Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
Chương 33
Cố gắng hảo một trận, Dương Khánh Kiều đem ánh mắt hướng về phía trước nhìn một cái, nghĩ muốn quan sát biểu tình của Trịnh Ngạn, kết quả là nhìn thấy anh đang thưởng thức cùng hứng thú dạt dào chăm chăm nhìn mình, mặt oa nhi lập tức cháy sạch như lửa đỏ, xấu hổ và giận dữ kêu to: ”Anh nhìn lén!”
Trịnh Ngạn thản nhiên kéo mảnh vải bịt mắt xuống.”Anh hiện tại là quang minh chính đại nhìn, nữ vương, thỉnh tiếp tục.”
“Không chơi nữa!”, xấu hổ, xoay người muốn nhảy xuống giường.
“Bỏ dở nửa chừng, không ngoan.” Trịnh Ngạn duỗi cánh tay ra, vòng qua thắt lưng cậu đem người kéo trở về, cười nhẹ nói: ”Tiểu dương không ngoan phải chịu xử phạt a.”
Dương Khánh Kiều hơi hơi run rẩy, mỗi lần Trịnh Ngạn nói muốn xử phạt cậu thì cậu đều thấy hảo hưng phấn…… Ách, là rất sợ hãi……
Có được cơ hội cùng lý do, đại dã lang mượn nước lật thuyền, phi thường khoái hoạt áp đảo tiểu cừu.
Không như Dương Khánh Kiều xấu hổ ngượng ngùng, thủ pháp âu yếm của Trịnh Ngạn rất cao siêu, đủ loại thủ đoạn thậm chí có thể nói là dâm loạn hạ lưu, dễ dàng trêu chọc khơi lên dục hỏa hừng hực không thể vãn hồi.
Làm Dương Khánh Kiều cuối cùng chịu không nổi, hai chân siết lấy lưng Trịnh Ngạn, chủ động nâng lên cái mông kề sát vào anh, dùng động tác thúc giục anh tiến vào địa phương khát vọng được lấp đầy.
Trịnh Ngạn bỗng dưng xoay người, lại lần nữa thay đổi vị trí, để cho cậu ngồi ở trên bụng, tà khí mỉm cười, gợi cảm đáng giận dụ dỗ nói: ”Ngoan, muốn liền chính mình đến.”
“Anh……”, Dương Khánh Kiều nhíu mi trừng mắt liếc anh một cái.
Trong hai tròng mắt vì tình dục mà mênh mông thủy quang, hiện ra một loại tức giận mà dã mị phong tình, không hiểu được loại vẻ mặt này ngược lại càng khiến người muốn xâm phạm lăng nhục cậu, làm cho cậu chịu đủ dục vọng tra tấn cũng không phát tiết được mà khóc rên.
Trịnh Ngạn suýt nữa nhịn không được mà áp đảo cậu thúc vào, âm thầm hít sâu nhẫn xuống, so với giao cấu của loài vật khi động dục, anh càng muốn tận hưởng quá trình tán tỉnh tiền hí khi ân ái.
“Không muốn sao?”, thẳng lưng, thứ cứng rắn nóng như lửa ở giữa mông cậu ma sát, cố ý không tiến vào.
Mẹ nó! Dương Khánh Kiều thiếu chút nữa bật ra những lời thô tục, tuy cậu không phải thật muồn hơn thua, bình thường chịu sức ép một chút đã giơ tay xin hàng, nhưng thân là nam nhân cốt khí vẫn phải có, cậu không cần…… mới điên! Đùa giỡn gì vậy hả, đã đến nước này, làm sao mà lại không muốn chứ?
Cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải thẹn thùng cố tình dục cự còn nghênh, chính mình đến liền chính mình đến, sợ anh sao. Dương Khánh Kiều căm giận cắn răng, mặc kệ cảm giác xấu hổ có nặng mấy cân mấy lượng, quyết định cùng Trịnh Ngạn liều mình. Hừ hừ, hôm nay nhất định để vắt kiệt anh ra, bổn đại gia quyết hi sinh bất cứ giá nào!
Hơi hơi nâng lên thắt lưng, đỡ lấy tính khí thẳng tắp hướng lên trời của Trịnh Ngạn, đặt lên nhụy hoa đã mềm mại ướt át, lại chậm rãi ngồi xuống, một tấc một tấc nuốt hết cực đại kinh người kia.
Vừa mới ngồi thẳng xuống, hai người liền nặng nề thở ra.
Dương Khánh Kiều bắt đầu cao thấp kỵ động, kịch liệt khoái cảm điên cuồng dâng lên, Trịnh Ngạn không hề yên lặng bất động, phối hợp một lần lại một lần thúc lên trên.
“Ân…… A…… A a……”, thân thể Dương Khánh Kiều ngửa ra phía sau tạo thành một độ cong tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền, nén không được mà buột ra những tiếng rên rỉ tràn đầy ngọt nị.
Kêu la, thở dốc, da thịt va chạm, trong phòng âm thanh dâm loạn quanh quẩn.
Rong ruổi luật động cuồng loạn, đến cuối cùng cũng không còn theo tiết tấu gì, Trịnh Ngạn xoay mình thẳng lưng ngồi dậy, thuận thế một lần nữa áp đảo Dương Khánh Kiều, đem hai chân cậu vác lên vai, triển khai một tràng công kích cường hãn khác.
“A…… Không được…… A! A a a ──”, Dương Khánh Kiều thét chói tai, tinh dịch phun ở trên ngực mình cùng Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn khàn khàn rống lên một tiếng, cuối cùng một lần thật sâu tẫn căn chàng nhập, tận tình khuynh tiết một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ, tiết xong rồi, ngã vào trên người Dương Khánh Kiều mà thở.
Dương Khánh Kiều nâng lên cánh tay mệt mỏi ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng ướt mồ hôi, giống như tiểu miêu làm nũng mà dùng hai má cọ xát bên gáy anh, vươn đầu lưỡi khẽ liếm đi những giọt mồ hôi như châu bàn.
“Đừng khiêu khích anh như vậy, bằng không sớm hay muộn có một ngày anh sẽ chết ở trên người em.” Trịnh Ngạn nói, thanh âm như thở dài.
“Tinh tẫn nhân vong sao?”
“Đúng vậy, bị em vắt ra thành xác ướp.”
“A, cái này gọi là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu.”, cười khẽ, tràn ngập phong tình.
Nuốt vào nước bọt của Trịnh tiên sinh, ngay cả giọng điệu đùa giỡn cũng học được vài phần, điều đó lại chứng minh, bọn họ tuyệt đối là ông trời tác hợp nên, là trời sinh một đôi.
Trịnh Ngạn không chịu nổi loại cố ý vô tình này, khiêu khích vừa hồn nhiên vừa tuyệt mỹ mê người, dục hỏa lại bùng lên, nói đúng hơn, dục hỏa đối với Dương Khánh Kiều chưa bao giờ tắt đi, giống như vực thẩm không đáy vĩnh viễn luôn bất mãn, hận không thể chết ở trên người cậu.
Còn như vậy tiếp tục, một ngày nào đó thật sự sẽ chết ở trên người cậu đi.
Nếu là như thế, tính ra cũng là cách chết tối hạnh phúc, khoái hoạt mà chết!
Nghĩ như vậy, phân thân được nhục bích nóng ẩm bao vây lại rục rịch, thì thầm như ác ma dụ hoặc: ”Nữ vương bệ hạ, làm cho anh tinh tẫn nhân vong đi.”
“Không được gọi em nữ vương bệ hạ!”, mặt oa nhi không nén được lại đỏ lên, cách xưng hô này quả thực là sỉ nhục cậu a!
Trịnh Ngạn khoái trá cười lớn một tiếng, lại cử động thắt lưng, khiến người dưới thân tiếp tục chìm nổi trong ái dục chi hải, không tiết chế mà phiên vân phúc vũ, đến khi cả hai đều đắm chìm trong dục vọng……
Rất lâu sau đó, sau lần thứ hai cùng lần thứ ba cuồng dã kích tình mới dần dần bình ổn, tẩy trừ sạch sẽ trở lại trên giường.
Trịnh Ngạn vuốt ve da thịt Dương Khánh Kiều, hưởng thụ cảm xúc sau khi làm tình.
Dương Khánh Kiều mệt chết khiếp nguyên bản đã buồn ngủ, nhưng lại nhớ tới cái ngôi sao thần tượng đã hôn Trịnh Ngạn kia, khó nén toan vị chất vấn: “Anh cùng người kia có quan hệ gì?”
“Ai?”
“Còn dám giả ngu với em?”, nâng lên nửa người trên tức giận trừng mắt.” Tên ngôi sao thần tượng hôn anh đó, thật thà sẽ được khoan nhượng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, mau thành thật khai ra!”
Nga nga nga, khách quan các cô xem, tiểu cừu ôn thuần của chúng ta cuối cùng cũng đã có có vài phần tư thế sư tử Hà Đông rống kìa!
“Bạn tình trước kia, không là gì khác.”, Trịnh Ngạn sờ sờ cái mũi nói.
Bị người yêu rống hung dữ như vậy, lại phát lên một loại tâm tình phức tạp kỳ dị, “thê quản nghiêm“ trong truyền thuyết có phải là loại tư vị vừa yêu lại vừa sợ này?
“Các người lúc ấy đang làm gì?”
“Cậu ta hy vọng anh có thể bao dưỡng cậu ta, cung cấp tiền bạc, nhưng anh cự tuyệt.”
“Thật sự?”
“Trước kia tất cả những kẻ cùng anh cùng một chỗ đều có mục đích, đại bộ phận là vì tiền, sẽ không chân chính yêu anh.”, bởi vì anh cũng sẽ không yêu bọn họ, liền đem bọn họ xem như bạn tình.
Dương Khánh Kiều nghe anh như thế nói, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, đau lòng ôm lấy anh.
Trịnh Ngạn tất nhiên biết cậu hiểu lầm, nhưng cũng không muốn giải thích, tiểu cừu thương xót ôm anh ôn nhu lại ấm áp, huống hồ cái loại biểu tình “anh thật đáng thương, sau này em sẽ hảo hảo yêu anh” này rất rất đáng yêu.
“Chuyện nữ nhân kia là sao?”, cuộc đối thoại liền chuyển hướng, đổi lại là Trịnh Ngạn lên án.
“Nga, cô ấy tỏ tình với em.” Dương Khánh Kiều cũng sờ sờ cái mũi, khí thế sư tử Hà Đông lập tức giảm đi một nửa.
“Em đối cô ta cũng có ý tứ?”
“Đương nhiên không có!”
“Cô ta hôn em.” Trịnh Ngạn mi tâm vì hờn giận mà nhăn lại.
“Cô ấy không có hôn em, chính là nhẹ nhàng chạm vào môi en một chút.” Dương Khánh Kiều vội vàng nói sạo.
“Ai cũng không được chạm vào em, một chút cũng không được.”
“Ân ân, sau này em sẽ cẩn thận không cho bất luận kẻ nào đụng vào em, một chút cũng không cho.”
Trịnh Ngạn dùng sức ôm cậu, thật muốn đưa cậu nhu tiến vào thân thể của mình, tràn ngập ý độc chiếm mà tuyên cáo: ”Em là của anh!”
“Hảo hảo, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh.” Dương Khánh Kiều liên thanh hứa hẹn phụ họa, vỗ vỗ trấn an anh, không khỏi cảm thán: ”Aiz, uổng em trước kia vẫn nghĩ anh thật bảnh.”
Lúc này nam nhân trước mắt, so với đại hài tử sợ hãi bảo bối yêu quý bị cướp đi thật không khác biệt lắm, một chút bất an, một chút tùy hứng, cùng với một chút không được tự nhiên.
Trịnh Ngạn đối với đánh giá thật bảnh kia từ chối cho ý kiến, biết được mình bình thường quả thật biểu hiện nghiêm túc, trong mắt người khác là hình tượng lạnh lùng không dễ thân cận, trên thực tế cũng đúng như vậy, chỉ có đối Dương Khánh Kiều là ngoại lệ.
“Ở First One, cái ngày chúng ta lần đầu tiên gặp đó, em thấy anh một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, cái mặt xám xịt, giống như tất cả mọi người trên toàn thế giới thiếu anh mấy trăm vạn.” Dương Khánh Kiều nhắc lại chuyện cũ.
Bỗng nhiên nhìn lại, có một loại ảo giác kì diệu như từ một thế giới khác, lúc ấy ai cũng không thể đoán trước được bọn họ lại gặp lại, sau đó là dây dưa truy đuổi, thẳng đến hôm nay hàng đêm ôm nhau nhập mộng.
Aiz, không nghĩ tới một đêm tình lại ngủ sai người, lại không cẩn thận ngủ trúng ngay tân lão bản, thiên ý khó liệu, thế sự không có cái gọi là tuyệt đối, những lời đó chính là diễn đạt tình hình này.
“Ngày đó anh đến First One làm gì?”, tò mò hỏi lại.
“Tâm tình không tốt, đi uống rượu giải sầu.” Trịnh Ngạn trả lời.
“Chuyện gì khiến anh tâm tình không tốt?”
“Lão chủ tịch muốn anh về nước tiếp nhận cục diện rối rắm, anh không muốn nên tranh chấp với ổng.”
“Nguyên lai là như vậy”, bừng tỉnh đại ngộ, ”bất quá anh bình thường ở công ty cũng không tùy tiện nói cười.”
“Đó là thái độ làm việc của anh”, tổng tài có một cỗ thần sắc ngạo nghễ.
“Nhưng anh khi ở nơi riêng tư nói cũng không nhiều, thường thường em nói mười câu, anh mới có thể trả lại một câu.”
“Cá tính trời sinh.”
“Đúng mới là lạ, anh căn bản chính là ra vẻ!”
“Dài dòng, mau ngủ, bằng không cũng đừng hòng ngủ nữa.”
“Em muốn ngủ, em muốn ngủ.” Dương Khánh Kiều vội vàng kéo chăn bông, nhắm mắt lại, nếu không ngủ thì có thể lại phải xả thân uy lang.
Trịnh Ngạn lấy tay vỗ lên lưng cậu, cậu thích được vỗ về đi vào giấc ngủ như vậy, cho nên mỗi đêm anh cũng không nề phiền hà lặp lại động tác này, thật là nuông chiều đến tận xương.
Trịnh đại tổng tài chính là một con sói, không sai, còn là một con sói ăn thịt người, nhưng đối với Tiểu Kiều mà nói, cũng là một dã thú ôn nhu.
Ý thức mơ hồ sắp đi vào giấc ngủ, Dương Khánh Kiều lại lẩm bẩm hỏi: ”Trịnh Ngạn…… Anh yêu em không?”
Trịnh Ngạn đem cậu kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng dịu dàng nói: “Nếu em ngủ không được, anh có thể lại dùng thân thể trả lời em vấn đề này.”
“Tê……”, làm bộ hoàn toàn đi vào giấc ngủ, không lâu sau cũng thật sự bái phỏng chu công.
Trịnh Ngạn chăm chú nhìn dung nhan ngủ say kia, để tay lên ngực tự hỏi, yêu không? Đáp án là ──
Tiểu dương nhi đáng yêu độc nhất vô nhị như thế, làm sao có thể không yêu chứ?
Nuông chiều cậu, thương cậu, yêu thích cậu, nhất định là một chuyện tối quan trọng cả đời đi!
Đêm tối nhu hòa, trái tim từng lạnh lùng, cứng rắn như thép lại lặng lẽ tan ra, trở nên ấm áp, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, cũng có rất nhiều chuyện cả đời sẽ không thay đổi, tỷ như chuyện bọn họ sẽ cùng nhau ngủ cả đời.
Hay chuyện Tiểu Kiều có thể vắt kiệt Chu Du ca ca hùng tâm tráng chí kia được hay không, lấy thể lực trước mắt của hai người xem xét, mục tiêu hiển nhiên còn có một khoảng cách rất xa.
Tiểu cừu, hãy tiếp tục nỗ lực đi!
Toàn văn hoàn
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
40 chương
17 chương
22 chương
59 chương
50 chương