Nhất Chân Tâm 3
Chương 19 : Ngũ ca xuất hiện
Edit: Ishtar
Sau khi tới thượng thư phòng học với Vĩnh Hoằng về, từ xa nhóc nhìn thấy Ngũ ca đi tới, cười tươi.
“Hoằng Chiêm, mấy ngày nay có gặp người lạ nào không?” Hoằng Trú hỏi.
“A?” Hoằng Chiêm nhất thời sững sờ, lập tức lắc đầu: “Không, không có.”
“Thật không có?” Hoằng Trú xoa xoa cằm, suy nghĩ: “Nhưng nghe nói có người lạ tới tìm qua đệ a.”
Hoằng Chiêm cúi đầu, suy nghĩ một lát nói: “Đúng là có người tới, nhưng hắn đi rồi, Ngũ ca, không tin, huynh nhìn xem.” Từ trong tay áo lấy ra tờ giấy đưa cho Hoằng Trú, Hoằng Trú xem xong cười nói: “Tiểu tử này nhất định lại lừa rượu…”
“Ngũ thúc, thúc đang nói ai?” Vĩnh Hoằng hỏi.
“Không ai cả, chỉ là lão bằng hữu của ta và hoàng a mã cháu thôi.” Hoằng Trú nói, lại chậm chân một bước, để tiểu tử kia chạy mất.
Hoằng Chiêm nhăn mặt, lão bằng hữu của Tứ ca và Ngũ ca là ai nhỉ? Ban đêm, tiểu gia hỏa võ nghệ cao cường len lén rời khỏi hoàng cung, tìm tới sân của một tòa lầu lớn ẩn thân, ôm bình rượu lại, quyết định không mở nữa, cầm về nhà hiếu kính lão cha hắn, dù sao làm hoàng đế nhiều năm, có lẽ cũng không được uống nhiều rượu ngon như vậy. Nằm ở trên mái nhà, Kim Lục Phúc ngắm nhìn bầu trời đầy sao, đặt bình rượu bên cạnh.
Ngẫm lại, nên trở về nhà thôi, rượu cũng đã uống cơm cũng đã ăn, cô phu ca ca đệ đệ cháu tất cả cũng thấy, về nhà cũng có thể báo cáo kết quả công tác .
Dậy sớm, mặt trời còn chưa tỏa ánh nắng gay gắt, mới chỉ là một vòng tròn đỏ rực, Kim Lục Phúc ngồi dậy, xoa xoa mặt, cánh tay, nhìn bản thân vẫn còn nguyên vẹn, đi đứng bình thường, may quá, vẫn còn lành lặn, không ngờ lại nằm mơ lão nương cầm đao chém hắn…
“Nương a, thật vất vả cho nương, trong mộng mà còn đối xử với con như vậy.” Hắn than thở.
Ngồi trên mái nhà, nhìn những bóng người di chuyển trong các viện, tất cả mọi người đã rời giường, hắn mà ở trên nóc nhà người ta mãi cũng không phải phép, trở về cáo biệt cô phu rồi đi một mạch về Giang Nam thôi.
Dè dặt trở về ngõ Lưu Hải, từ phía sau lén trèo bờ tường vào, không nhìn thấy ai, trực tiếp đi thẳng tới phòng ngủ của cô phu, gõ gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng: “Ai?”
“Vương gia, là tiểu tử đã trở về.” Kim Lục Phúc cười híp mắt nói.
“Vào đi.” Sách Lăng nói.
Kim Lục Phúc đẩy cửa vào, thoáng sửng sốt, rồi cười: “Tiểu nhân thỉnh an Ngũ gia.”
“Đến kinh thành mà không thèm đến gặp Ngũ ca sao, hử? Đệ ở trong cung ăn no nê rồi mới chịu về đó hả?” Hoằng Trú chậm rãi đứng dậy.
“Đâu có đâu có, đây không phải là mới đi qua nhà Tứ ca, chuẩn bị tới quý phủ của Ngũ ca sao?” Kim Lục Phúc lắc lắc bình rượu. “Nhìn xem, lễ ra mắt cho Ngũ ca.”
“Chấm dứt việc đó đi, Tiểu Lục. Vài ngày tới, đệ tới nhà ca ca ngồi một chút đi?” Hoằng Trú vỗ vai hắn: “Vất vả lắm mới tới đây, ở lại vài ngày, buổi tối, mấy ca ca bồi đệ uống rượu.”
“Đâu có đâu có.” Kim Lục Phúc cười híp mắt. Đây là hậu quả của mê rượu a, đưa A Y Nỗ Nhĩ tới cho Tứ ca xong nên vòng qua kinh thành về Giang Nam sớm mới đúng.
“Mấy người trẻ tuổi các cháu uống đi, lão đầu tử ta không đi theo tham gia náo nhiệt đâu.” Sách Lăng nói, thực lòng ông hy vọng tiểu tử này ở lại, góp sức cùng triều đinh, đang ngóng trông lão Tứ lão Ngũ thu phục Tiểu Lục.
“Tiểu Lục, cho đệ tự chọn, ở trong cung hay ở trong phủ?” Hoằng Trú cười hỏi.
“Đệ muốn chọn nơi vừa có cả rượu, vừa có cả mỹ nhân.” Kim Lục Phúc nói, nhà ai cũng không tốt, giống như ở trong thiên lao (nhà giam) vậy.
“Được, tùy đệ.” Hoằng Trú dùng sức vỗ vai hắn. “Tiểu tử, đừng nghĩ trốn thoát, bây giờ bên ngoài đều là ngự tiền thị vệ của Tứ ca. Định suy nghĩ gì thì cũng nhanh nghĩ đi, nếu không đến tối, có lẽ cũng không thoát được đâu.”
“Mấy suy nghĩ của đệ cũng bị Ngũ ca nhìn thấu sao?” Kim Lục Phúc nói, có chút phiền toái, lần này không phải hai ca ca đùa rồi, còn phải cả ngự tiền thị vệ nữa.
“À, còn có một chuyện, Nhan ngạch nương nghe nói đệ nguyền rủa người chết nên rất tức giận đó, ta nói Tiểu Lục, đệ thấy đấy, đệ về nhà, Nhan ngạch nương cũng không tha cho đệ, ở lại kinh có phải tốt hơn không, huynh đệ chúng ta có thể cùng nhau uống rượu.” Hoằng Trú vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, ngay cả nương của Kim Lục Phúc cũng lôi ra.
Sách Lăng cau mày: “Tiểu Lục, cháu hạ bùa nguyền rủa ngạch nương cháu chết à?”
“Cô phu, người không biết rồi, năm đó hắn không chỉ nguyền Nhan ngạch nương chết, còn nói sẽ tán tro cốt của Nhan ngạch nương tới Tây hồ a.” Hoằng Trú có chút vui sướng nhìn người gặp họa.
~~~ bốp~~ Sách Lăng vung tay về phía Kim Lục Phúc: “Ngươi… bất hiếu.”
Kim Lục Phúc xoa xoa gáy, sao người nhà hắn ai cũng bạo lực như vậy, cũng không nghe hắn giải thích.
“Không chỉ bất hiếu, còn bất nghĩa nữa.” Hoằng Trú tổng kết.
Kim Lục Phúc cười hắc hắc liếc hắn một cái, lão Ngũ, dám tính toán với mình.
“Tiểu tử, thuốc mê lần trước đừng dùng nữa, đã nhiều năm, có lẽ không còn công hiệu, hơn nữa ta và Tứ ca cũng sẽ không để đệ lừa lần nữa đâu.”
“Vâng, lần đó cho huynh và Tứ ca dùng, đã không còn rồi.” Kim Lục Phúc cười nói, nhìn Hoằng Trú tốn hơi thừa lời.
Sách Lăng ngồi một bên nghe được, cau mày, đây là huynh đệ ruột thịt sao? Nhưng… ngẫm lại, lão Tứ lão Ngữ đụng phải một đệ đệ như lão Lục cũng coi như xui xẻo.
Kim Lục Phúc cũng không nóng nảy, mỉm cười ngồi xuống ghế, trốn thì vẫn trốn được, chẳng qua sẽ lại phải uổng phí chút sức lực.
“Tiểu Lục, đệ đừng có cố nghĩ nữa, hôm nay ca ca sẽ ở đây nghĩ cùng đệ.” Hoằng Trú tiêu sái ngồi xuống.
Hai huynh đệ uống trà tới trưa, nha hòa dè dặt đi vào dâng trà thêm năm lần. Ăn cơm trưa xong, lại uống trà nữa, Kim Lục Phúc chịu không nổi. “Được, được, được rồi, ta uống không nổi nữa.” Hắn khoát tay.
Hoằng Trú chậm rãi uống tiếp: “Uống trà cũng cần phẩm chất, nhìn đệ xem, năm ấm thì ba ấm là đệ uống.”
Kim Lục Phúc nhìn sắc trời: “Ca ca, trời đã không còn sớm, uống rượu đi thôi.”
“Sao? Rượu Hoằng Chiêm cho đệ uống còn chưa đủ sao? Tiểu Lục a, rượu không phải uống nhiều là tốt, nếu không sau này ra quan trường xã giao, đệ sẽ thấy rượu làm hỏng bản thân thế nào.” Khẩu khí của Hoắng Trú giống hệt một bà giả lải nhải.
Kim Lục Phúc đứng dậy mở cửa, không ai ngăn cản, nhìn trái nhìn phải, số lượng thị vệ cũng không ít, nhìn giống như mấy cọc gỗ. Đi tới nhà xí, cũng có một loạt người theo phía sau, đi ra khỏi nhà xí, đã thấy có hai hàng người xếp hàng chào đón.
Đến lúc hoàng hôn, một thị vệ mặt mũi đen sì đi vào nói nhỏ gì đó bên tai Hoằng Trú, nét cười trên mặt Hoằng Trú càng rộng: “Tiểu Lục, chọn chỗ đi.”
“Tùy huynh, khách tùy chủ tiện.”
Vì vậy bị một đám ngự lâm quân “bảo vệ” đi ra khỏi vương phủ. Kim Lục Phúc đi nghênh ngang thầm nghĩ, chỉ còn thiếu xích sắt trên tay và một cái lồng nữa là đủ.
Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.
“Lên xe đi, Tiểu Lục.” Hoằng Trú vừa cười vừa nói. Kim Lục Phúc lên xe, nhìn, đúng là xe ngựa tốt, rất thoải mái.
Xe ngựa chạy một mạch, không ngờ lại đi về phía ra khỏi thành.
“Ca ca, không phải huynh muốn đem đệ tới chỗ Tứ ca đấy chứ?” Kim Lục Phúc vén rèm lên nhìn.
“Không phải.” Hoằng Trú nói: “Đệ vất vả lắm mới tới kinh thành, các ca ca sao lại để đệ bôn ba vất vả chứ.”
Kim Lục Phúc hắc hắc cười cười, ca ca hắn mà có lòng tốt này…tên hắn sẽ viết đảo ngược lại.
Hoàng hôn, khung cảnh vùng ngoại ô rất đẹp, những cánh đồng lúa cuồn cuộn, hoa dại nở rộ, hoa cỏ xanh ngát, nhưng càng đi càng thấy không có mấy bóng người.
Từ xa nhìn lại, giữa đồng ruộng có một cây đại thu, Kim Lục Phúc nhìn thấy, trên cây có một người đang ngồi. Người ngồi ngoài xe thông báo có người, Hoằng Trú cũng liếc nhìn ra, nhìn xong nói: “Qua đó đi.”
Chỉ một lúc sau, thị vệ nói, trên cây là một nữ hài tử, dưới gốc cây có một nam nhân đang không ngừng đi vòng quanh cây. Kim Lục Phúc cười tươi, hay rồi, tay chụm quanh miệng, làm loa hô lớn: “Tiểu Bạch Ngan…”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
173 chương
73 chương
128 chương
31 chương