Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 65
Hô Diên Hỏa cảm thấy hắn có thành ý, lại bị hắn dùng kế lý gián với triều đình để thành tặc khấu, sau lại cho Lâm Trung Lập đi đến cướp cả nhà hắn lên núi, cứu lấy tính mạng gia đình hắn, bởi vậy hắn mới thành tâm quy phục, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ đến cảnh làm quan quân lúc trước, sau lại nghe thấy Vưu Dũng muốn quy thuận quan quân, hắn liền hoan hô nhảy nhót, một lòng muốn liên hệ giúp đỡ các huynh đệ, muốn đi đầu quy thuận.
Ai ngờ là Công Tôn Bất Bại lại đột nhiên gây khó dễ, ai ngờ còn chém chết người cầm đầu là Trí Tinh Tinh Vưu Dũng cùng với Địa Thiên Vương Cái Siêu, lại càng dùng âm mưu mê hoặc mọi người, bắt họ nhốt vào đây. Ngay đến cả vợ con Vưu Dũng cũng bị âm thầm sát hại, một người cũng không lưu lại.
Hô Diên Hỏa rất giận Công Tôn Bất Bại làm việc độc ác, thậm chí còn căm tức, chửi ầm lên, lời lẽ độc ác, khiến Công Tôn Bất Bại vô cùng giận dữ, đi tới hung hăng tát vào mặt hắn, còn cả giận nói: "Không biết sống chết là gì, hôm nay sẽ đưa ngươi đi trước để tế cho Huyễn Long của ra!"
Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt đám người Hô Diên Hỏa, rồi cười lạnh nói: "Trong người các ngươi, thì mạng đều là mệnh Hỏa, lại vừa thích hợp để Huyễn Long của ta tẩm bổ. Những người khác tuy kém hơn, nhưng mà cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận, chỉ cần hôm nay hút sạch một trận, ngày mai ta sẽ dùng pháp trận chậm rãi luyện chế, chỉ cần đến 36 ngày sau, sau khi Huyễn Long sinh ra, đám quan quân dưới núi chắc chắn là không chịu nổi một kích!"
Hắn ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười to nói: "Đến lúc đó, ta giơ kiếm hướng Bắc, các quốc gia trong thiên hạ, ai có thể chống lại ta!"
Trong lòng Công Tôn Bất Bại đầy tráng chí, hắn cười lớn, rồi lấy từ trên ngươi ra một vật, chính là con rắn màu xích hồng kia, nhìn qua thì như dùng xương cốt tạo thành, hiện đang giương nanh múa vuốt, trông vô cùng hung ác.
Ngưng thần nhìn kỹ ác long này, trong mắt Công Tôn Bất Bại ngập tràn tình cảm vui sướng, con tiểu long này chính là hắn dùng tâm huyết và pháp lực cả đời để luyện chế ra. Nếu muốn Xích Long lớn dần cần phải có máu huyết và hồn phách, mấy chục năm rồi mà hắn chỉ có thể miễn cưỡng đem nó luyện đến mức này. Hiện giờ Xích Long rút cuộc đã có cơ hộ đại thành, làm sao lại không khiến cho Công Tôn Bất Bại vui sướng như điên chứ?
Hắn rút bảo kiếm bên hông ra, chậm rãi đi đến trước mặt Hô Diên Hỏa, nhìn cặp mắt bừng bừng lửa giận của hắn, cười lạnh một tiếng rồi lạnh giọng nói: "Hô Diên Hỏa, nể tình huynh đệ lúc trước, ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái!" Bảo kiếm giơ lên, liền đâm thẳng vào ngực Hô Diên Hỏa, khiến cho nhiệt huyết trong ngực hắn, tất cả đều bắn lên Xích Long cốt.
Đột nhiên trong lúc này, hắn nhướng mày, bảo kiếm dùng sức chém về phía sau, nhưng mà đã không kịp rồi, bị ngay một chùy nện vào lưng, thân thể khô gầy lập tức bắn về phía trước, trên đường bay, máu từ trong mồm liên tục tuôn ra.
Phần eo của hắn dùng sức di chuyển, cố đừng trên mặt đất, kiềm chế khí huyết đang sôi trào trong ngực, quay lại nhìn đại sảnh, trong mắt lộ vẻ tức giận, nhưng trên mặt lại ra vẻ trấn tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Có thể che dấu hơi thở thoát khỏi thần thức của ta, côi như ngươi cũng có chút bản lĩnh!"
Lời của hắn chính là nhằm ám chỉ ác quỷ cầm song chùy đánh lén hắn. Sa tướng quân cũng không thèm để ý, chỉ thu chùy lui lại, đứng một bên.
Ở trong một góc tối, một chỗ ở cửa ngầm mở ra, một thiếu niên tuấn tú mặc y phục dạ hành chẳng thèm để ý nhẹ nhàng đi ra từ trong đó, tiện tay vỗ vỗ bụi đất trên người, rồi mỉm cười nói: "Thần thức của ngươi cũng không được tốt lắm, cấm chế trên đường đi cũng bị phá quá dễ, xem ra môn phái mà người xuất thân, trừ ảo thuật ra thì cũng không có gì khá cả!"
Trong mắt Công Tôn Bất Bại lóe lên sắc giận, hắn cười lạnh nói: "Khá lắm! Ngươi thì có bản lĩnh gì mà đứng ở đây kêu gào? Chỉ nhìn vào việc đơn thuần hôm nay ta gọi ra thần long, ngươi có thể triệu hồi sao? Đợi đến ngày ta đại công cáo thành, lúc đó thần long sẽ hạ phàm, đánh chết tất cả quan binh, khiến Nam Đường đổi chủ!"
Lý Tiểu Dân cũng lắc lắc đầu, khinh thường nói: "Cái gì mà thần long, chẳng qua chỉ là ảo thuật mà thôi! Lực sát thương chân chính chắc gì đã mạnh mẽ, chẳng qua để lừa người thì cũng được, nhưng bất quá xuất hiện khi hai quân chém giết, cũng có thể khiến binh lính hoảng loạn chạy trốn, cũng có thể khiến các ngươi đại thắng. Nhưng mà ta xem ra thì Xích Long của ngươi cũng có chút khiếm khuyết, ngươi không dám gọi nó xuất hiện vào ban ngày, đó là sợ dương khí quá thịnh, hơn nữa mọi người lại thấy rõ ràng, ánh mặt trời bắn lên trên người xịch long sẽ làm nó hiện nguyên hình, khiến ngươi xấu mặt, đúng không?"
Hắn lắc đầu vài cái thờ dài, nhưng rồi bỗng nhiên lại gật đầu tán thưởng nói: " Chẳng qua là ảo thuật của người có thể luyện đến mức có thanh thế như vậy, quả thật cũng là hiếm thấy, chỉ sợ các đạo môn khác cũng không chuyên tu ảo thuật kỹ càng như các ngươi. Huyễn Long Môn, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Công Tôn Bất Bại trên mặt biến sắc, kinh sợ nói: "Ngươi từ đâu mà biết tên chúng ta?"
Lý Tiểu Dân chỉ vào mười mấy tráng hán bị trói ở bên rồi cười nói: "Chính là lão huynh này nói cho ta biết! Trước khi ngươi đến đây, ta đã cùng nói chuyện với bọn họ rồi, bọn họ đều nguyện ý trung thành với triều đình, đi theo ta làm tướng lãnh dưới trướng, tương lai cũng có xuất thân tốt. Về phần chuyện của người, theo như bọn họ nói qua về Vưu Dũng lão huynh, bọn họ đều nói cho ta biết, ta cũng không quên chút nào!"
Công Tôn Bất Bại quay lại trừng mắt nhìn lại đám đầu lĩnh sơn trại ngày trước đang cười lạnh, hắn vô cùng tức giận, hét lớn: "Tiểu tặc, ngươi dám một mình lên núi chẳng lẽ không sợ đại quân của sơn trại ta sao?"
Lý Tiểu Dân cười nói: "Đứng nói đám vô dụng kia, hiện tại ở đây chỉ có chúng ta, ta có giết ngươi cũng không ai biết, lão huynh này bị ngươi tra tấn đã lâu cũng không sao, thôi thì ta và ngươi thi triển tiên thuật chiến đấu đi! Ngươi cứ kéo dài thời gian như vậy, chỉ sợ là trên người đang len lút dùng tiên thuật trị liệu ư? Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, cho ngươi thời gian nửa ngày để trị thương, để xem có thể đạt tới trính độ gì?"
Công Tôn Bất Bại thấy hắn rat ay, trong lòng thầm giận: "Nửa ngày thì có thể đạt đến trình độ gì chứ, những thương tổn trên người ta cũng không dễ dàng trị liệu như vậy, chỉ sợ là giậu đổ bìm leo, thi thuật đánh lén, còn nói cái gì mà anh hùng hảo hán!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Nhìn thấy Lý Tiểu Dân cầm kiếm công tớ, Công Tôn Bất Bại hét lớn một tiếng nói: "Tiểu tặc, ngươi nếu đã muốn chết, vậy thì hôm nay ta sẽ chém chết người, sau đó sẽ giết sạch đám phản đổ, lấy máu huyết và hồn phách của các người, nuôi dưỡng Xích Long của ta, khiến đại pháp đại thành!
Hắn giơ Xích Long cốt lên không trung, trong miệng phun ra mộm búng máu lên thân nó, quát lớn: "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp! Đi!"
Máu tươi phun ra, cuồng phong cũng xuất hiện, Lý Tiểu Dân đột nhiên cảm thấy mộ loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, hắn không khỏi cả kinh, giơ kiếm lên che ngực rồi âm thầm đề phòng.
Bên trên Xích Long cốt, một đạo hồng quang sáng ngời xuất hiện, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, tựa như là hóa thành một viên rubi cức lớn, khiến mọi người không thể mở mắt được.
Một bóng dáng màu xích hồng dần nhập vào Xích Long cốt, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, hung ác vô cùng, Lý Tiểu Dân cố kiềm nén cảm giác đau đớn trong mắt, hắn chăm chú nhìn kỹ, dáng vẻ kia chính là cốt long, chỉ khác là nó chuyển động, hơn nữa bản thể còn đang nhanh chóng biến lớn.
Tốc độ biến lớn của nó khiến người ta vô cùng kinh ngạc, chẳng qua là chỉ trong giây lát, toàn thân nó đã to như cái bàn, rồi nhanh chóng bao trùm cả đại sảnh, long thân cuốn lấy những cây thiết trụ đang trói những đại hán, khiến họ đau đớn không thôi.
Trong lòng Lý Tiểu Dân cũng thất kinh, hắn vội vùng tay, vô số quỷ vệ đều phi tới, vậy quanh cự long màu đỏ này, linh đao đều nặng nè chém vào thân thể nó, nhưng đều bị lớp vảy dày của nó khiến cho bật ngược trở lại, không thể chạm vào người nó chút nào.
Máu tươi trong miệng Công Tôn Bất Bại vẫn liên tục chảy xuống, nhưng nhìn thấy Lý Tiểu Dân đang kinh hoàng, trong lòng hắn lại cảm thấy rất sảng khoái, còn cười lạnh nói: "Tiểu tặc, hôm nay ngươi đã thấy sự cường đại của cự long, đây chẳng qua chỉ là ảo thuật sao?"
Hắn lại vẫy tay, lớn tiếng quát: "Tiểu bối vô tri, hôm nay, ngươi sẽ biết phép thuật lợi hại của bần đạo!"
Trong lúc hắn điên cuồng hô lớn, Xích Long cũng rất đắc ý, thân thể khổng lồ lao đến, vương cự trảo to lớn ra, tóm lấy Lý Tiểu Dân đang không kịp né tránh, rồi mở cái miệng khổng lồ to như chậu máu, đem hắn ném vào đó, như muốn nuốt lấy hắn, nó còn liềm mép hai cái, sau đó thì quay về chỗ cũ, muốn tận hưởng hương vị của vị thái giám vĩ đại này.
Bên dưới Cự Sơn trại, đại quân triều đình chuẩn bị suốt đêm, chuẩn bị tiến công lên sơn trại.
Thống lĩnh đại quân, Tần quý phi xinh đẹp mà oai hùng tự mình dẫn quân rời doanh, nàng lớn tiếng hạ lệnh, bố trí các đạo binh lính tạo thành trận thế dưới núi, rồi vận chuyển tất cả công cụ công sơn tới.
Đám binh lính tuy rằng đã nhận được nghiêm lệnh của chủ soái, nhưng mà mặt mỗi người đều vàng như đất, động tác lại chậm như ốc sên, mặc kệ là các vị thống lĩnh quát tháo thế nào, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Trái lại lúc này bên trong sơn trại, tinh thần đám lâu la thủ trại lại vô cùng chuyên chú, sắc mặt đầy hồng quang đừng trên tường trại, đao thương trong tay quơ lên, còn lớn tiếng gào thét, khiêu khích, muốn binh lính nhanh chóng công sơn để mình có thể chém giết được thống khoái!
Bên trong đại quân ở bên dưới chân núi, Tần Nghi Phúc vừa kinh ngạc vừa khó hiểu nhìn cô mình, không hiểu nàng tại sao lại xuất quân vào lúc cự long vừa xuất hiện, sĩ khí quân mình còn đang thấp mà cũng không ngại công sơn. Chẳng lẽ là nàng không biết, lấy sĩ khí quân mình, chỉ sợ là còn chưa tới sơn môn đã bị loạn tiễn của đám phản tặc bắn chết rồi sao?
Đang lúc hắn lấy hết dũng khí, muốn hỏi nguyên nhân từ vị cô cô đoan trang mà mình kính trọng nhất này, thì bỗng dưng một tiếng nổ vang lên từ trên đỉnh núi, khiến câu hỏi của hắn lại nuốt vào trong bụng.
Đám tướng sĩ khắp núi, bất luận là quan quân hay là tặc quân, tất cả đều nhìn lên đỉnh núi, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bóng dáng Xích Long kia lại một lần nữa bay ra, bay múa, rít gào trên không trung.
So với lần trước xuất hiện, lần này động tác của nó còn mạnh mẽ hơn nhiều, tiếng hống như tiếng sấm, vang vọng khắp núi, khiến cho cả Cự Sơn rung động, thỉnh thoảng còn có những hòn đá lớn nhỏ lăn xuống.
Nhìn Xích Long đang múa lượn giữa trời đêm, trong mắt đám phản tặc Cự Sơn đều ngập tràn đấu trí!
Tuy rằng có vài vị đầu lĩnh gần đây biến mất, nhưng mà hiện tại cũng đã có một vị đầu lĩnh cực mạnh. Lấy uy lực cự long của hắn, chỉ cần một kích nhẹ nhàng cũng có thể đem quan binh dưới núi đánh thành thịt vụn!
Khương Trùng là tên phụ trách thủ vệ cửa sơn trại, nhìn thấy khuôn mặt cuồng nhiệt mà hưng phấn của đám thủ hạ, hắn rút bảo đao bên hông, điên cuồng hét lớn: "Các huynh đệ, nhanh đem nhóm cẩu quan nhãi nhép dám tiến công sơn trại này quét sạch, để thiên hạ biết sự lợi hại của anh hùng sơn trại chúng ta!"
Thanh âm hò hét điên cuồng, lập tức bao phủ sơn môn thứ nhất. Tất cả đám lính thủ trại đều giơ cao thanh đao sắc bén, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa trại, tiến lên xung phong liều chết, thề phải chém sạch đám quan binh to gan này để lập oai cho sơn trại!
Nếu là ngày thường, tự tiện mở cửa xông ra chính là tối kỵ của nhà binh. Nhưng hôm nay, trước mặt đám tặc khấu ở Cự Sơn, đám quan binh đều vô cùng sợ hãi, hoảng sợ, thân thể cũng run rẩy không ngừng, cầm đao không chặt, trận chiến này căn bản là không cần nghĩ nữa.
Cứ như vậy, Xích Long đang lớn tiếng rít gào trên không trung, một đội quân hung hãn đang chuẩn bị cùng một chi quân đội đang run sợ chiến đấu!!!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
49 chương
50 chương
100 chương
31 chương
93 chương