Mũi thương sắc bén đâm xuyên qua hộ giáp trước ngực của Trần Minh, còn đánh gẫy xương ngực, xuyên qua nội tạng, đâm xuyên qua lưng, "phốc" một tiếng, lộ ra đầu mũi thương ở sau lưng. Trên mặt Trần Minh lúc này, tràn ngập vẻ không tin và thống khổ, bàn tay cũng buông lỏng, tuyên hoa đại phủ cũng không giữ được, rơi mạnh xuống đất, phát ra một tiếng trầm trầm. Hai mắt của hắn, mang theo vẻ mờ mịt nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, hắn không tưởng được chính mình anh hùng một đời, thế nhưng lại chết trong tay của thái giám! Lý Tiểu Dân dùng sức rút thương, máu tươi cũng theo mũi thương rút ra mà bắn lên, đỏ sẫm mặt đất trước mặt. Đám quân binh Đại Thuận Quân, vừa trông thấy tình cảnh biến thành như vậy, trong lòng mỗi người đều rất run sợ, ngơ ngác nhìn thi thể Trần Minh đang ngã xuống, cả đại quân, lúc này đều vô cùng yên tĩnh. Bên kia, đại quân triều đình vốn trầm mặc đã lâu, lúc này mỗi người đều vô cùng hưng phấn, âm thanh hoan hô vang lên điếc tai, điều này cho thấy đại quân phương Bắc đang cực kỳ hưng phấn. Lý Tiểu Dân cố găng khiến mình không cố nhìn về phía thi thể vẫn còn đang giãy dụa trên mặt đất kia, cũng cố nén ghê tởm, huy vũ trường thương đẫm máu, lớn giọng giận dữ hét: "Nếu người nào hàng, còn có thể giữ được mạng. Bằng không, Trần Minh chính là kết cục của kẻ đó!" Mũi thương nhiễm máu, hung hăng vung lên giữa không trung, hung quang nhằm thẳng về phía đám phản quân phương Nam. Phó tướng phía sau thấy động tác của chủ tướng như vậy, cũng nhanh chóng hạ lệnh: "Nổi trống, tấn công!" Tiếng trống "ầm ầm" chợt vang lên, 3000 binh sĩ, tất cả đều xông lên, cầm theo trường đao sắc bén trong tay, điên cuồng đuổi theo đám quân lính đã mất chiến ý của Đại Thuận Quân. Chưa cần đám quân này tới trước mặt, đã có rất nhiều binh lính của Đại Thuận Quân bỏ chạy. Đợi đến khi quân lính triều đình như lang như hổ chạy tới đuổi giết Đại Thuận Quân, trong lòng đám quân linh của Đại Thuận Quân càng thêm kinh hãi, chỉ miễn cưỡng ngăn cản được một chút, sau đó liền bị kỵ binh hoàn toàn phá tan, nhìn thấy quân lính khí thế hung hăng, cuối cùng đành phải điên cuồng chạy trốn. Lý Tiểu Dân cưỡi ngựa ra trận, thấy đám bộ hạ của mình chạy theo đuổi giết kẻ địch, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Trải qua huấn luyện tàn khốc của mình, 1000 binh lính của Trấn Tà Quân đã trở thành "bách luyện tinh binh", tốc độ chạy cùng sự nhẫn nại, kỹ xảo chiến đấu cũng vượt xa quân đội. Mà 2000 tân binh mà bọn họ mang theo, cũng phát ra thực lực chém giết vượt xa người thường, tuyệt đối không nương tay với tặc binh. Mà đám tặc quân quả nhiên chỉ là đám ô hợp, chỉ mới chết chủ tướng mà đã mất hết chiến ý, chỉ còn nghĩ đến chạy trốn để bảo toàn tình mạng, vì thế để bộ hạ mình tùy ý chém giết. Trong Trấn Tà Quân của Lý Tiểu Dân, có 300 kỵ binh, do hắn cắn răng lấy rất nhiều quân phí ra mua chiến mã, rồi lại phải huấn luyện bọn linh rất lâu mới được. Lúc này đã phát huy tác dụng mạnh mẽ, thúc ngựa đuổi theo sau địch quân, ra sức huy đao, hung hăng chém chúng ngã trên mặt đất, trong miệng vẫn nhớ tới lời phân phó của Lý Tiểu Dân lớn tiếng hô vang: "Hàng thì không giết!" vân vân. Nghe thấy tiêng hô cùng với tiếng vó ngựa sau lưng ngày càng gần, đám binh lính đang sợ hãi kia nhanh chóng quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy ôm đầu, chỉ mong không chết, sau đó thì lại nghe thấy tiếng binh sĩ cưỡi ngựa chạy qua, tiến lên đuổi giết đám quân linh phía trước không chịu hàng, mà đám quân triều đình phía au cũng đuổi tới, trói hết tất cả hàng binh, áp giải đến cùng một chỗ. Nhìn thấy nơi nơi đều là chiến trường chém giết rất thảm khốc, trong lòng Lý Tiểu Dân thầm than, từ trước vẫn thấy bên trong tiểu thuyết, chỉ thấy miêu tả chiến tranh là hoành tráng, vậy mà chưa bao giờ miêu tả chiến tranh lại tàn khốc đẫm máu như vậy. Xoay mình nhìn thấy khắp nơi đều là máu tươi, điều này khiến cho lòng của Lý Tiểu Dân rất khó chịu, hắn cũng không còn lòng dạ nào mà tiến binh nữa, vì thế để cho đám lính hạ trại, chờ đợi đại quân phía sau đi tới, để tập hợp quân. Đợi đến sáng hôm sau, Tần quý phi suất lĩnh 50.000 đại quân tiến đến chiên trường, lúc này thì chiến trường đã hoàn toàn được dọn dẹp. Chỉ có đám thi thể của quân địch là chưa kịp xử lý, khắp nơi vẫn còn dấu vết cờ và vũ khí của đám Đại Thuận Quân, tất cả bị ném khắp chiên trường. Còn trên bầu trời, quạ đen bay qua bay lại rất nhiều, phát ra những tiếng kêu hết sức thê lương, tất cả đều hiện ra trước mắt đám quân sĩ của triều đình, cảnh tượng huyết tinh thê lương sau trận chiến. * * * Trong quân trướng, Tần quý phi vẻ mặt rất vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lý Tiểu Dân, cao hứng tán dương hắn: "Hảo hài tử, không uổng công ta bồi dưỡng, hướng hoàng hậu nương nương cầu xin, hiện tại ngươi quả nhiên đã lập công lớn rồi, mới trận đầu đã chém bay đầu tướng địch, chỉ dùng thương vong nhỏ như vậy, mà cũng có thể tiêu diệt quân tiên phong của địch, khiến sĩ khí quân ta tăng mạnh như vậy, đúng là không tồi!" Lý Tiểu Dân chỉ cúi đầu, ngoan ngoãn đứng ở trước mắt mỹ nữ có dáng người cao gầy này, một bên thì cảm nhận ngọc thủ của nàng vuốt ve đầu mình khiến cảm xúc vô cùng ấm áp, một bên thì trộm ngẩng đầu, nhìn lén nữ tướng cười tươi như hoa này, trong lòng rất ngứa ngáy, mũi lại ngửi thấy mùi thơm như lan tỏa ra từ thân thể nàng, tâm thần phiêu đãng, không biết đã bay về nơi đâu nữa. Giờ phút này, thống lĩnh đại quân Tần quý phi đang mặc trên người một bộ hoàng kim khôi giáp hoa lệ, lấp lánh kim quang, càng làm lộ vẻ anh tư của nàng, kèm theo một cỗ tráng khí uy vũ, mãnh mẽ xuất ra, khiến cho Lý Tiểu Dân vốn đã sớm động tâm, lúc này lại đối mặt với dáng vẻ anh vũ xinh đẹp này, trong lòng lại càng thấy say mê. Trong quân trướng, cũng không khác với nơi của các tướng lãnh khác, chỉ là có mấy nữ binh hầu hạ Tần quý phi, các nàng nhìn thấy tiên phong quan vừa mới lập đại công, phó soái Lý đại nhân lại ngoan ngoãn giống như là tiểu hài tử, cúi đầu đứng trước mặt chủ mẫu, tùy ý để nàng xoa đầu, tất cả đều che miệng cười duyên, đối với đôi chủ soái, phó soái này có quan hệ thân mật như vậy cũng rất kinh ngạc. Ngọc thủ của Tần quý phi, từ trên đầu hắn, dần dần tới trên mặt, vuốt ve làn da trắng như tuyết của hắn, có chút than thở: "Làn da của ngươi không ngờ lại đẹp như vậy, dường như là không sợ nắng gió, rút cục là làm sao mà được vậy?" Bị ngọc thủ của nàng sờ sờ trên mặt, trong lòng Lý Tiểu Dân rất rung động, vội vàng cũng kính nói: "Hồi bẩm nương nương, tiểu nhân khổ luyện tiên pháp từ nhỏ, gần đây có chút thành tựu, bởi vậy làn da mới trở lên như thế này." Tần quý phi yêu kiều cười nói: "Phải gọi là nguyên soái, không cần gọi là nương nương. Một khi tiên thuật có thể dùng được như vậy, sau này có thời gian rảnh, có thể dạy bổn soái đi." Lý Tiểu Dân cười cười nói: "Vâng, nguyên soái, mạt tướng đã hiểu. Về sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ toàn tâm trợ giúp nguyện soái luyện tập tiên thuật." ở trong lòng hắn, lại đen tối cười nói: "Không cần nàng nói, chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ dùng nàng để tu luyện âm dương song tu, mặc dù tu luyện tiên thuật, vẫn là ta được lợi nhiều nhất, chỉ là nàng cũng được không ít ưu đãi. Sẽ giống như Tiêu Thục Phi, từ lúc gả cho ta, cùng ta ngủ lâu như vậy, hiện tại trông càng ngày càng trẻ, ngọc thể cũng càng ngày càng mềm mại hơn, quả thật là so với làn da của ta còn tốt hơn nhiều lắm. Hiện tại da nàng cũng đã tốt lắm rồi, chỉ cần cùng ta làm vì lần, cam đoan là nàng sẽ còn đẹp hơn nhiều nữa!" Tần quý phi thấy hắn mỉm cười gật đầu, trong lòng rất vui mừng, nàng làm sao biết được ý nghĩ xấu xa trong đầu hắn chứ, nàng cũng gật đầu mỉm cười, nhìn thấy nam hài tuấn tú này, nàng càng nhìn càng yêu, trong lòng lại thầm nghĩ: "Nếu như ta trẻ lại 10 tuổi, còn chưa có xuất giá, khi đó còn xuất chinh theo quân, mà gặp được thiếu niên như thế này, chỉ sợ là cũng đã động tâm với hắn rồi!" Nghĩ vậy, trong lòng nàng bỗng cả kinh: "Ta tại sao lại có thể động tư tâm như vậy! Con gái của ta, cũng còn lớn hơn hắn mà!" Nàng cuống quýt quay mặt qua một bên, không dám nhìn nhiều đến thiếu niên tuấn tú này nữa, sợ mình lại có ý tưởng không tốt gì nữa, vì thế cố gắng hít thở mấy hơi, trầm giọng nói: "Tốt lắm, truyền lệnh của ta, triệu tập thống lĩnh các doanh, vào trướng nghị sự!" Đám nữ binh vội vàng rời trướng đi truyền lệnh, cũng không bao lâu, chúng tướng đã nhanh chóng tề tụ, đều khom người, cung kinh nói: "Mạt tướng bái kiến nguyên soái!" Tần quý phi ngồi ngay ngắn bên trên, sắc mặt lạnh lung, mi liễu cong lại, khí sắc không giận mà uy, thấy vậy Lý Tiểu Dân không khỏi âm thầm bội phục: "Quả nhiên là con gái nhà tướng, quả nhiên là có khí thế của nguyên soái, khó trách các tướng lĩnh lại kình trọng nàng như vậy." Sắc mặt Tần quý phi âm trầm như nước, ánh mắt lạnh lùng, đảo qua mặt các vị tướng lãnh bên dưới, trầm giọng nói: "Tặc tướng Chu Diễn Đạt, đã suất ra 30.000 tặc binh, xuất phát từ Vĩnh châu, nghênh kích về phía quân ta. Các vị nói, chúng ta nên làm thế nào đây?"  Một vị tướng lãnh bước tới phía trước, chắp tay nói: "Nguyên soái! Tướng địch tiên phong là Trần Minh đã bị phó tướng Lý tướng quân giết chết, tất nhiên tin này sẽ khiến lòng quân của địch sợ hãi; mà quân ta sĩ khí lại đang thịnh, quân tâm mạnh mẽ, trước mắt nếu nghênh kích, một kích đánh bại quân địch, sau đó đánh tới vĩnh châu, chém lâm khôi, vậy là có thể thu phục được vĩnh châu!" Chúng tướng đều được tin tức chiến thằng trận đầu của Lý Tiểu Dân cổ vũ, tất cả đều tiến lên ủng hộ đề nghị này. Tuy vậy có vị lão thành thì lại có ý khác, hy vọng có thể ở lại đây vài ngày, đợi đến khi viện binh từ các châu kéo đến lúc đó sẽ chiếm ưu thế về mặt binh lực để kích phá quân địch, nhưng rất nhanh đã bị những đề nghị chủ chiến vùi lấp, cũng không có mấy vị tướng lĩnh ủng hộ đề nghị cẩn thận này. Ánh mắt Tần quý phi đảo qua chúng tướng, sau đó lại rơi xuống trên người Lý Tiểu Dân, ngọc dung của nàng cố gắng bảo trì cho không xuất hiện gợn sóng, thanh âm ôn hòa hỏi: "Lý phó soái, hiện tại ngươi thấy, nên làm thế nào?" Lý Tiểu Dân bước tới, chắp tay khom người, mặt nghiêm nghị nói: "Khởi bẩm nguyên soái, căn cứ theo những gì mạt tướng đã thấy, quân địch chẳng qua là một đám o hợp, chưa được huấn luyện qua gì cả, chẳng qua chỉ là theo tặc tạo phản, muốn nhân dịp loạn mà cướp bọc tài vật. Chủ tướng vừa chết, quân tâm lập tức đại loạn, chạy trốn tứ phía. Đám quân ô hợp này, khó mà chống lại một kích của chúng ta. Thỉnh mong nguyên soái không nên chần chờ,chỉ mong đem quân tấn công, mạt tướng nguyện lên trước chiến trường chém đầu Chu Diễn Đạt, báo đáp công ơn trời biển của nguyên soái!" Tần quý phi mỉm cười gật đầu, trầm giọng nói: "Một khi chư vị tướng quân đã cùng nói vậy, vậy thì chúng ta lập tức lên đường, công phá tặc quân!" Ngọc thủ của nàng nâng lên, kiên định chỉ ra hướng ngoài cửa, chính là phương Nam. Ánh mặt trời từ ngoài trướng chiếu tới, phủ lên trên mặt nàng, khiến cho một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại như nàng lại càng thêm xinh đẹp.