Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 107
Lý Tiểu Dân cũng lười chẳng muốn nhìn, nhẹ nhàng chỉ ngón tay cái là liền có mấy chục quỷ vệ tập trung bảo vệ phía trước, chúng vung linh đao, giận dữ quát tháo:"Tiểu quỷ to gan! Còn không mau thúc thủ chịu trói, tránh phải hồn phi phách tán!"
Tiễn Ngũ Lâm nào có chịu nghe, hai tay vung vẩy, huyết quang bắn thẳng về phía Lý Tiểu Dân, như muốn dốc hết linh lực ra để hút hồn Lý Tiểu Dân tại chỗ vậy.
Lâm Lợi bay người ra, linh đao trong tay bổ thẳng xuống, phá tan huyết quang cự trụ, chém mạnh xuống đỉnh đầu Tiễn Ngũ Lâm. "Uỳnh" một tiếng, Tiễn Ngũ Lâm bị một đao này chém bay xuống đất, đầu bị vỡ, tách ra hai bên.
Quỷ hồn lao xuống mặt đất, Tiễn Ngũ Lâm vùng vẫy bò dậy, hai nửa đầu bị chém vỡ dần dần khép lại làm, gã rú lên:" Ngươi là ai, vì sao không sợ oán niệm của ta?"
Lâm Lợi lơ lửng trên không trước mặt gã, tay vung đao, cười nhạt nói:"Ta là Lâm Lợi, quỷ vệ của Lý đại nhân! Oán niệm của ngươi mới sinh, so thế nào được với oán niệm ba trăm năm của ta. Cái trò nho nhỏ này ta đã không dùng từ lâu rồi, nó sao xứng lọt vào pháp nhãn ta chứ?"
Lý Tiểu Dân ngồi trên giám trảm đài lại lười biếng phất phất tay, ý bảo Lâm Lợi không cần nói nhiều với gã. Lâm Lợi hiểu ý, vung tay lên, liền có mấy chục quỷ vệ vây kín xung quanh, cười gằn mà vung đao chém điên cuồng lên người Tiễn Ngũ Lâm.
Tiễn Ngũ Lâm đột nhiên bị đau, cả người run mạnh, gã ngửa mặt lên trời gào thét điên cuồng:"Không thể nào, ta không tin lại có chuyện như vậy! Tên cẩu thái giám kia sao lại có nhiều lệ quỷ lợi hại bảo vệ như vậy!"
Lời còn chưa dứt, linh đao lại hạ xuống, chém rụng thủ cấp thuộc linh thể của gã. Một quỷ vệ bay người tới, một tay nhặt lấy thiên linh cái rồi ăn từng miếng từng miếng như đang ăn dưa hấu vậy.
Tên này vừa há miệng ăn, những tên quỷ vệ khác cũng không chịu yếu thế, đều tranh nhau xé mấy mảnh nhỏ mà cho vào mồm nhai nuốt. Chẳng mấy chốc, linh thể của Tiễn Ngũ Lâm đã bị xé ra ăn sạch sẽ, hồn phách cũng không còn tồn tại trong trời đất nữa.
Từ trong Thu Hồn ngọc đeo trên người Lý Tiểu Dân có luồng xích ảnh bay ra, hiện hình giữa không trung, đó là Nguyệt Nương. Nàng nâng tay áo hành lễ với Hắc Bạch vô thường, sau đó theo ý bảo của Lý Tiểu Dân liền đi tới chỗ nhị quỷ để hỏi về điều lạ trong đó.
Hắc Bạch vô thường đáp lễ, cười khổ nói:"Đa tạ đã trợ giúp! Hôm nay tuy thu về thiếu một quỷ hồn, nhưng may mà không để nó chạy thoát, bớt đi một lệ quỷ hoành hành thế gian."
Nguyệt Nương ngạc nhiên hỏi:"Xin hỏi hai vị quỷ sứ, chuyên môn của hai người không phải là phụ trách thu hồn sao? Tại sao chỉ là một tân quỷ nho nhỏ như vậy mà hai người cũng không bắt được?"
Hắc Bạch vô thường quay mặt nhìn nhau, hồi lâu sau Bạch vô thường mới thở dài chán nản:"Việc này nói ra thì dài. Trên đất Kim Lăng rất là cổ quái, là âm địa trong các âm địa, thường xuất hiện oán quỷ không chịu quản chế của chúng ta. Oán quỷ của nơi khác tuy trong lòng có oán niệm nhưng lực lượng cũng không mạnh, chúng ta một tay là có thể bắt được. Nhưng oán quỷ ở Kim Lăng lại khác, chỉ cần trong lòng có oán niệm liền có oán khí phát ra từ linh thể, sẽ cùng oán khí tích tụ dưới mặt đất hợp lại thành một, tạo ra pháp lực cường đại khiến những sứ giả âm phủ như chúng ta không thể nào tiếp cận được. Ngược lại người của các vị do vẫn luôn tiếp nhận oán khí, nên không sợ oán niệm của oán hồn. Ngày hôm nay nếu không phải được các vị tương trợ thì chắc đã để cho tân quỷ này chạy thoát rồi!"
Hắc vô thường cũng cúi đầu nói:"Mấy trăm năm qua, oán khí trên đất Kim Lăng càng ngày càng mạnh, quả thực khiến chúng ta không thể nào chịu được. Nếu không phải đất Kim Lăng cổ quái như thế, chúng ta sao có thể để xuất hiện nhiều quỷ hồn phiêu đãng ở Kim Lăng, không chịu quản thúc của âm gian như vậy! Chúng ta đã từng phái quỷ xuống dưới đất điều tra, lại phát hiện được ở sâu trong lòng đất dưới Kim Lăng có một chỗ rất cổ quái, oán niệm cực mạnh, khiến sứ giả âm phủ như chúng ta không thể tiếp cận. Cho dù là oán quỷ thường phiêu đãng ở Kim Lăng bị chúng ta ép buộc đi xuống điều tra cũng không chịu nổi oán lực mạnh mẽ, có không ít đã hồn phi phách tán. Mà quỷ sứ âm phủ chúng ta mấy trăm năm gần đây đang thiếu người, vì vậy đành phải buông bỏ không quản tới."
Nguyệt Nương ngạc nhiên hỏi:"Nói như vậy, âm phủ sau này sẽ không quam tâm tới vùng Kim Lăng sao?"
Bạch vô thường lắc đầu thở dài:"Sao lại có chuyện không quan tâm, chỉ là lực bất tòng tâm mà thôi. Nếu quý thượng có thể tìm hiểu được bí mật ở đây, quỷ sứ âm phủ chúng tôi xin tạ đại ân đại đức!"
Trên giám trảm đài phía xa xa, Lý Tiểu Dân mỉm cười đứng dậy, môi hơi mấp máy, truyền thanh âm tai người không nghe được tới chỗ Hắc Bạch vô thường:"Hai vị yên tâm, nếu làm được thì ta chắc chắn sẽ điều tra ra bí mật dưới Kim Lăng, sau đó sẽ báo cho các vị hay!"
Hắc Bạch vô thường khom mình hành lễ rồi dẫn bộ hạ từ từ nhập xuống đất, mất tăm mất tích.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Trong hoàng cung, trên khoảng đất trống trước Nội Sự phòng đang tụ tập một nhóm thái giám cung nữ lớn, ai nấy đều mừng rỡ, bàn tán xôn xao.
Lý Tiểu Dân ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế thái cứ ở trên thềm, mắt nhìn xuống nhóm thái giám cung nữ mà trong lòng cảm thấy vui sướng, thoải mái.
Vừa rồi, hắn đã lấy được chỉ ý phong hắn làm tổng quản nội cung từ trong tay Chu hoàng hậu. Dù sao lão tổng quản sau nhiều lần kinh sợ, mạng đã về trời tây, chức vị này đang bị bỏ trống, ngoại trừ Lý Tiểu Dân đức cao vọng trọng ra thì còn ai dám ngồi vào vị trí này.
Trước khi lấy chỉ ý, Chu hoàng hậu đã bị hắn làm cho mồ hôi đầm đìa, thần trí mơ hồ, nên cũng chẳng hỏi hắn vì sao lại quan tâm đến chức vị tổng quản thái giám thế, mà tiện tay cầm ấn giám ấn lên thánh chỉ do Lý Tiểu Dân chuẩn bị từ trước. Xong thì lại bị Lý Tiểu Dân ôm lên giường mây mưa thêm mấy bận, mãi cho tới lúc Chu hoàng hậu hôn mê vì thỏa mãn hắn mới chịu lê tấm thân tàn ra ngoài, hạ lệnh cho đám tiểu thái giám đi triệu tập tất cả cung nữ thái giám trong cung đến trước Nội Sự phòng nghe lệnh.
Trước Nội Sự phòng là một khoảng sân rộng rãi, nhưng giờ đứng đầy cung nữ thái giám khắp cung đình nên có vẻ hơi chật chội. Có điều những cung nữ thái giám này cũng hiểu biết lễ nghi, không ai dám chen lấn xô đẩy nên tuy đông nhưng lại khá trật tự.
Một thủ hạ nòng cốt đắc lực của Lý Tiểu Dân - người vừa được hắn phong cho làm thái giám Tư Lễ, cũng là nước lên thì thuyền cũng lên - đang vô cùng đắc ý, đứng ở trước thềm hô to:" Các huynh đệ tỷ muội nghe đây, hôm nay Lý công công được chính miệng hoàng hậu nương nương phong làm tổng quản nội cung, đây là một việc vui trong cung chúng ta! Bây giờ tất cả hãy cùng chúc mừng Lý công công đi!"
Cán bộ của Ngự Thiện phòng dẫn đầu nhóm người quỳ xuống dập đầu, hô lớn:" Lý công công đức cao vọng trọng, chúng ta đều rất kính phục!"
Những thái giám, cung nữ khác thấy hiện giờ Lý Tiểu Dân quyền thế ngút trời thì cũng không chịu lạc hậu, đều quỳ rạp xuống đất lớn tiếng chúc mừng, nói Lý Tiểu Dân không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng trở thành tổng quản nội cung, thực đúng là phúc của nội cung. Dưới sự dẫn dắt của Lý công công, nội cung nhất định ngăn nắp trật tự, được mọi người khen thưởng.
Ở trên bậc thềm, Lý Tiểu Dân ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, nhìn thái giám cung nữ khắp sân quỳ xuống trước mặt mình thì không khỏi sung sướng, cười ha ha nói:" Miễn lễ! Hôm nay ta lên được chức tổng quản đều là nhờ ân điển của hoàng hậu nương nương, nhưng ít nhiều gì cũng là do các huynh đệ tỷ muội ủng hộ. Hôm nay mọi người trước đi uống ly rượu, sau là tới nhận hồng bao, coi như là chút lễ gặp mặt của ta dành cho mọi người!"
Những cung nữ thái giám này sớm biết Lý Tiểu Dân vung tay rộng rãi, sau khi phát tài trở về từ chuyến Nam chinh, hắn đã thưởng cho các cung nữ thái giám không ít, nay lại được thăng chức tổng quản nội cung, nên chắc chắn hắn sẽ thưởng cho. Mọi người nghe vậy thì mừng rỡ, đều dập đầu lễ bái, tiếng ca tụng vang lên không ngừng.
Thái giám quản sự của tất cả các phòng đều đứng dậy, tới vây xung quanh Lý Tiểu Dân như thủy triều, rồi ra sức nịnh bợ, vuốt mông ngựa. Cái gì mà Lý công công tuổi trẻ tài cao, tuyệt thế thiên tài, trong nội cung từ khi lập quốc đến giờ chưa bao giờ xuất hiện một công công thiếu niên vĩ đại như vậy. Hay như từ trước tới nay công công thiếu niên thiên tài như vậy chỉ có độc nhất vô nhị, sau này cũng không ai bì kịp.
Phương pháp nịnh bợ của những thái giám này rất chuyên nghiệp, Lý Tiểu Dân được tâng bốc sướng cười ha hả, hắn đứng dậy nhìn mấy ngàn bộ hạ của mình, trong lòng thỏa mãn đắc chí. Lại nghĩ tới việc mình cuối cùng đã ngồi lên được chức vị cao quý nhất trong thái giám nội cung thì không khỏi cười nói:"Tốt lắm, mọi người đã làm việc cả ngày chắc cũng đã mệt rồi, chúng ta đi uống rượu đi!"
Ngự Thiện phòng sớm đã chuẩn bị một bữa tiệc rượu ở khoảng đất trống trước phòng của mình. Những thái giám cung nữ này sau khi ngồi vào bàn liền mặc sức ăn uống thả cửa, lại mượn hơi rượu để mà chơi đoán, chơi oẳn tù tì. Hô ba uống bốn, năm ôi sáu uống, cả đám cao hứng bừng bừng, đều biết đây là nhờ phúc của Lý công công nên hôm nay mới được ăn uống thoải mái như vậy.
Tổng quản nội cung quả thực là một chức vị cao quý nhất trong mắt thái giám trong cung, theo họ thấy thì người có thể ngồi lên được chức vị này giống như tể tướng dưới một người mà trên vạn người vậy, được tất cả cung nữ, thái giám kính trọng. Mà vị Lý công công này thiếu niên đắc chí, thân là thái giám mà lại được nhận chức Trung Thư Lệnh còn cao hơn cả tả hữu nhị tướng, thật đúng là thần của thái giám, là thần tượng được tất cả thái giám trong thiên hạ sùng bái muôn đời!
Mà những cung nữ xinh đẹp kia khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lý Tiểu Dân ở buổi tiệc thì phương tâm cũng rộn rã, mặt đỏ hồng, trong lòng thì thầm đánh giá, dung mạo của mình cũng có mấy phần tư sắc, nếu như có thể bám vào được vị Lý công công thiếu niên đắc chí kia thì không chỉ mình sống trong cung được mọi người hâm mộ, mà cả người nhà của mình ở ngoài cung cũng được hưởng ké ân huệ của hắn. Có không ít người đã bắt đầu thầm tính toán xem nên làm thế nào để tiếp cận vị Lý công công cao cao tại thượng kia.
Tất cả thái giám có uy tín danh dự đều chạy tới mời rượu Lý Tiểu Dân, ra sức nịnh hót bợ đỡ, chỉ mong Lý Tiểu Dân có thể coi trọng mình. Tốt thì mong hắn đề bạt mình lên mấy cấp, còn không thì cũng mong hắn đừng đem vị trí của mình giao cho thái giám thân tín, khiến mình sau này mất đi thu nhập. Tất cả thái giám đều nhìn hắn mong chờ, chỉ mong có thể được trở thành thân tín của hắn thì đó đã là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời rồi.
Mà ngồi tại bàn tiệc của nữ quan và cung nữ, Cao Tố Nga cũng bộ hạ của nàng là Tiểu Đào Hồng, Liễu Lục đang ngắm nhìn Lý Tiểu Dân ở phía xa đang được đám thái giám quản sự vây quanh mà cười lớn, uống rượu. Phong thái thật tiêu sái, phiêu dật, quả thật là người đời khó gặp. Các nàng không khỏi thầm xấu hổ, lại vui mừng vì mình có mắt nhìn người, có thể từng cùng vị thần vĩ đại của thái giám trải qua chuyện cá nước vui vầy, ngày khác chắc chắn sẽ nhận được nhiều chiếu cố của hắn hơn. Có duyên với thiếu niên thiên tài vừa tài hoa lại có quyền thế như vậy, cho dù ra ngoài cung gặp được rể kim quy ** thì cũng còn xa mới bằng được may mắn hiện giờ của các nàng.
Mà ngồi ở một bàn tiệc khác là đám cung nữ đắc lực bên cạnh Chu hoàng hậu, ngoại trừ mấy nàng đang phải phục vụ Chu hoàng hậu ra, những nàng khác đều có mặt ở bữa tiệc. Các nàng xấu hổ liếc nhìn Lý Tiểu Dân ở cách đó không xa, trong lòng thấy nửa mừng nửa lo. Lo vì sợ một lần phong lưu giữa mình với hắn lộ ra, sẽ bị kéo tới Nội Sự phòng đánh chết. Mừng vì biết chỉ cần mình làm hắn vui vẻ, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rất nhiều. Có điều, với quyền thế hiện giờ của hắn cùng với sự ỷ lại của Chu hoàng hậu, cho dù là sự việc có bại lộ thì hắn cũng có cách để dìm mọi chuyện xuống, chắc chắn sẽ không để xảy ra vấn đề gì.
** Kim quy tế ( rể kim quy): Ý chỉ kiếm được người chồng phú quý cao sang.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
49 chương
50 chương
100 chương
31 chương
93 chương