Hoàng cung Đại Đường, Kim Loan bảo điện. An Nam Tướng Quân dẫn đầu văn võ bá quan quỳ xuống khắp đại điện, cung kính dập đầu hành lễ với bề trên, miệng hô vạn tuế. Ở phía trên, bảo tọa nhưng lại bỏ trống. Hoàng đế Đại Đường Lý Ngư trải qua nhiều phen sợ hãi giờ đang hấp hối, chắc cũng sắp về trời. Bây giờ triều chính đều do Chu hoàng hậu làm chủ, chúng quan hành lễ chỉ với một mình Chu hoàng hậu mà thôi. Mặc dù người dẫn chúng quan hành lễ ở phía dưới là một thái giám, nhưng chúng quan lại không dám nổi lòng khinh thị. Bởi vì tả hữu nhị tướng đều chết, mà Tần Viên cũng vì quá tức giận mà trúng phong hàn, bây giờ đang nằm nhà dưỡng bệnh, nên ba phái đều như quần long vô thủ, trong triều ngầm coi vị An Nam Tướng Quân được Chu hoàng hậu sủng ái nhất lên đứng đầu. Mà lần này hắn còn bình được loạn, lập được công lao to lớn, văn võ bá quan đều tâm phục khẩu phục, không ai dám tranh giành vị trí với hắn. Chu hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, đoan lệ vạn phương uy nghiêm ngồi trên bảo điện, nấp sau bức rèm châu, hé mở bờ môi anh đào rồi dịu dàng nói:&quot; Chúng khanh bình thân!&quot; Lý Tiểu Dân dẫn đầu bá quan lạy vài cái rồi đứng lên, cùng bọn họ chia làm hai bên, cầm hốt * đứng nghiêm. Hắn đứng trước bá quan, tay cầm hốt lặng lẽ nhìn lên trên, chỉ thấy dáng vẻ mỹ nhân phía sau bức rèm châu vừa uy nghiêm lại vừa gợi cảm, nhớ lại đêm qua sau khi bình loạn, nàng đã nằm dưới người mình mà rên rỉ nỉ non, nhưng vẫn không ngừng cùng mình điên cuồng giao hoan để xua đi nỗi sợ hãi, đau khổ do áp lực khổng lồ mang tới, thì trong lòng Lý Tiểu Dân không khỏi cảm thấy thương tiếc. Trong mắt hắn lộ ra hưng phấn khi có thể cùng hoàng hậu tôn quý lén lút vụng trộm, nhưng mặt vẫn rất cung kính, đầu cúi thấp, không có gì vẻ gì khác lạ cả. Chu hoàng hậu mắt phượng chăm chú quét qua văn võ bá quan đang đứng nghiêm phía dưới, nhưng trong lòng lại thầm than, những người ở đây liệu có bao người thật sự trung thành với mình, một khi nổi loạn, liệu bọn họ còn dám cam đoan sẽ không chuyển sang phe khác không? Ánh mắt nàng khi dừng lại trên người Lý Tiểu Dân thì trở nên nóng bỏng, nàng biết chỉ cần có hắn ở đây thì không cần phải lo lắng mọi chuyện nữa. Dù thế nào đi nữa nàng cũng phải cố gắng trói buộc trái tim hắn, để bảo vệ được địa vị quyền lực của Chu thị nhất tộc và danh hiệu thái tử của hài nhi ruột thịt! Vì thế để hắn vui vẻ, dù có hy sinh tất cả nàng cũng chẳng từ nan! Lại nghĩ tới việc mình sắp làm với hắn, đôi má ngọc uy nghiêm của Chu hoàng hậu không khỏi đỏ bừng lên. Cố gắng kiềm chế những suy nghĩ bậy bạ, Chu hoàng hậu ho khẽ một tiếng, mở môi son ra lệnh cho lính bắt một vài quan viên phụ thuộc vào Tiễn Tùng trong đám bá quan ngay trên điện. Thị vệ cung đình như lang như hổ bước vào điện, tóm lấy ô sa của đám quan viên đang gào khóc kêu oan rồi ấn xuống trước thầm ngọc, chờ đợi Chu hoàng hậu xử lý. Chu hoàng hậu dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám quan viên một cái rồi ra lệnh bắt chúng vào thiên lao, sau này sẽ giao cho Đại Lý Tự thẩm tra xử lý. Đám thị vệ khom người nhận lệnh, không hề để ý đến đám quan viên đang khóc la, lôi bọn họ ra khỏi điện, dùng xiềng xích trói lại rồi kéo đi. Mắt thấy bọn họ hôm qua còn là đồng liêu, nay đã sa vào tù tội thấp hèn, chúng quan tuy là chính địch với nhau nhưng cũng không khỏi nảy sinh cảm giác thương xót. Thấy đám đại thần ở dưới lộ vẻ sợ hãi, Chu hoàng hậu cười nhạt, hé mở môi son nói:&quot; Các vị khanh gia không cần lo lắng, đó đều là đám loạn thần tặc tử hại nước của Tiễn Tùng, không có can hệ với chúng khanh.&quot; Chúng quan lấy lại tinh thần thì cuống quít khom người, chỉ biết những người kia cấu kết với Tiễn Tùng, mưu đồ phản loạn triều đình, có kết cục như hiện giờ cũng là gieo gió gặt bão, tội không thể tha. Lý Tiểu Dân đứng ở đầu hàng bá quan, nghiêng đầu liếc nhìn một Lại Bộ Thị Lang phụ thuộc vào mình, vị Thị Lang Dung Phủ kia hiểu ý, cầm hốt bước ra khỏi hàng, khom người tấu:&quot; Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Chu tướng gia đã bị loạn tặc Tiễn Tùng làm hại, trong triều đình không có người chủ trì chính sự, tương lai nếu có công vụ khẩn cấp chỉ sợ không ổn. Mong nương nương có thể chọn ra một vị đại thần, thay quyền người xử lý ổn thỏa công vụ.&quot; Chu hoàng hậu chớp chớp mắt, nhìn vị Thị Lang Dung Phủ ở dưới đang bẩm tấu, lạnh nhạt nói:&quot; Vậy theo ý ngươi nên làm thế nào?&quot; Dung Phủ vốn là một vị quan ở kinh thành không có thực quyền, làm người cũng khá tinh quái, chỉ là không có chỗ dựa mà thôi, bởi vậy vẫn không được thăng quan tiến chức. Mấy ngày trước nhờ Lý Tiểu Dân đề cử mới được ngồi vào vị trí của Đàm Tống Minh vì tội gián điệp mà bị tru sát, nên rất cảm kích ân đức của hắn, một lòng muốn ôm gốc đại thụ này để được che chở. Lúc này y cao giọng nói:&quot; Bẩm hoàng hậu nương nương, An Nam Tướng Quân Lý đại nhân anh dũng cơ trí, văn võ song toàn, lần này bình định được loạn tặc, tất cả là nhờ vào công của Lý đại nhân! Đại nhân có công với quốc gia, nếu không ban thưởng, chỉ sợ người trong thiên hạ thấy lạnh lòng. Theo ngu kiến của vi thần, muốn quản lý chính sự của Đại Đường, không thể không giao cho Lý đại nhân!&quot; Chúng quan trên điện nghe vậy thì kinh ngạc. Thái giám cầm quyền, điều này chưa từng xảy ra ở Đại Đường, nếu để một tiểu thái giám lên làm tướng quốc, dù là tả tướng hay hữu tướng thì đều khiến cho người ngoại quốc cười chê Đại Đường đã hết người. Còn chưa có người nào lên tiếng phản đối thì đã thấy hơn mười vị quan viên cầm hốt bước ra khỏi hàng, khom người cùng tấu lên:&quot; Lời của Dung đại nhân chí phải! Lý đại nhân tài học xuất chúng, hiểu rõ chính sự, để Lý đại nhân chủ trì chính sự, bọn vi thần tâm phục khẩu phục.&quot; Những người này là quan viên bên phe Lý Tiểu Dân, đa phần bọn họ đều được Lý Tiểu Dân tiến cử nên mới được thăng quan tiến chức, bởi vậy đều mang ơn hắn. Hiện giờ thấy hắn được thế, dĩ nhiên phải đứng ra bảo tấu, dốc sức ủng hộ, tương lai có thể trở thành thân tín của hắn thì tiền đồ càng sáng lạn hơn. Tiếp đó lại có mười mấy viên võ tướng đứng ra khỏi hàng bảo tấu, vỗ vỗ ngực tiến cử người tài, nói rằng hiện giờ Tần lão tướng quân sinh bệnh cần nghỉ ngơi, quân đội trong ngoài thành Kim Lăng chi bằng giao cho An Nam Tướng Quân thống lĩnh, như vậy mới bảo đảm được dư nghiệt của Tiễn Tùng không thừa dịp hỗn loạn mà gây họa cho quốc gia, cũng chỉ có An Nam Tướng Quân mới khiến binh lính tâm phục khẩu phục. Nếu đổi lại cử người khác tới dẫn binh, thì bản thân mình sẽ là người đầu tiên phản đối! Những tướng lĩnh cấm quân đầu hàng sau trận chiến cũng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống khóc lóc, kể rằng mình đã bị Tiễn Tùng bắt mất thân nhân, bất đắc dĩ mới theo bọn phản nghịch tạo phản, tội nghiệt nặng nề, may mà gặp được An Nam Tướng Quân không nhớ thù xưa, không những tấu lên hoàng hậu xin tha cho bọn họ, lại còn lấy ơn báo oán, cứu thân nhận của họ ra. Ân tình sâu nặng này, chúng tướng nguyện lấy cái chết để bảo tấu, chỉ mong An Nam Tướng Quân con người nhân nghĩa này có thể nắm giữ được chính sự, đó chính là phúc cho bách tính Đại Đường! Mà bản thân chúng tướng nếu còn cơ hội tòng quân, thì cho dù phải làm một bộ tốt, cũng cam tâm tình nguyện dốc sức cho An Nam Tướng Quân. Nếu có kẻ dám gây bất lợi cho An Nam Tướng Quân, thì dù có phải chết chúng tướng cũng quyết liều mạng với kẻ đó. Văn võ bá quan từ khi nhị tướng qua đời đã mất đi chủ kiến, nghe chúng tướng nói như vậy thì càng thấy mịt mờ luống cuống. Có thể thấy tướng lĩnh ngự lâm quân, vệ thú quân đều đã theo Lý Tiểu Dân sai đâu đánh đó, mà cấm quân sau khi chỉnh lý lại cũng bị hắn nắm giữ. Những tướng lĩnh cấm quân này hiện giờ càng đối đãi với Lý Tiểu Dân như với ân nhân cứu mạng, thành tâm kính phục. Trong thế cục hỗn loạn hiện giờ, Lý Tiểu Dân đã là người khống chế an nguy của cả thành Kim Lăng. Nếu ai dám gây bất lợi cho hắn, chỉ sợ không cần hắn ra tay, nhân dịp loạn binh ẩn hiện, thừa lúc hỗn loạn mà giết một mệnh quan triều đình thì cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần đổ hết lên người dư đảng Tiễn Tùng là được. Văn võ bá quan đã sống tới lúc này thì đều không phải lại ngu ngốc, những người ban đầu muốn đứng ra tranh giành, hay những ai không muốn để thái giám lên nắm quyền thì giờ đều co rụt cổ lại, giữ im lặng không nói gì, tránh trở thành chim đầu đàn để người ta bắn chết. Huống hồ trong bá quan thì phần lớn là môn sinh của Chu thị ( họ Chu), bây giờ thấy Chu hoàng hậu ưu đãi Lý Tiểu Dân thì cũng không muốn làm địch với hắn. Ngoại chừ quan viên thuộc Chu Thái nhất mạch ra, còn có vài quan viên thuộc đảng của Tiễn Tùng may mắn không bị bắt nhốt vào tù cũng đang thầm tính toán, liệu có nên thay đổi phe phái, đầu nhập vào bên Lý Tiểu Dân để bảo vệ tính mạng của mình và gia đình không. Chỉ cần qua được cửa này thì dù phải làm một môn sinh của Lý Tiểu Dân cũng còn hơn xa kết cục mãn môn sao trảm ( giết cả nhà rồi tịch thu tài sản). Có những kẻ thông minh thì vội vàng bước ra khỏi hàng, cầm hốt khom người bẩm tấu rằng An Nam Tướng Quân vũ dũng cương liệt, chính sự cũng vô cùng thông thạo, thường đưa ra những quan điểm khiến chúng quan nghe mà phải thán phục. Được Lý đại nhân dẫn dắt góp sức cho quốc gia, đây đều là chí nguyện bình sinh của chúng quan! Chu hoàng hậu đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên đại điện đã non nửa quan viên võ tướng nói thay cho Lý Tiểu Dân, những quan viên khác cũng ngậm miệng im lặng, không một ai dám nên tiếng phản đối thì trong lòng không khỏi mừng thầm, nàng mỉm cười nói:&quot; Chúng khanh tạm thời về hàng, bản hậu đã hiểu.&quot; Nàng ngước mắt lên nhìn vị An Nam Tướng Quân đang đứng khiêm cung trên điện, hé mở môi son dịu dàng gọi tên của tình phu:&quot; Lý Tiểu Dân nghe chỉ!&quot; Lý Tiểu Dân quy quy củ củ bước lên phía trước rồi quỳ xuống, nghe quản sự thái giám nâng thánh chỉ rồi đọc to. &quot; An Nam Tướng Quân Lý Tiểu Dân, công trung thể quốc, văn võ toàn tài, mang quân dốc sức bình định loạn cục, có đại công với quốc gia, hiện sắc phong làm An Nam Hầu, làm nhất đẳng hầu tước, thực ấp ba ngàn hộ! An Nam Hầu tạm thời làm Trung Thư Lệnh, chủ trì chính sự, có việc thì đưa trước cho Trung Thư Lệnh xem xét, sau sẽ do Trung Thư Lệnh khởi tấu giải quyết. Ngoài ra An Nam Hầu còn kiêm chức phó Xu Xật Sử Quân Cơ Xử, thống lĩnh binh mã của ngự lâm quân, cấm quân và cửu thành binh mã ti. Tướng lĩnh các quân đều phải nghe lệnh, không được sai sót. Khâm thử!&quot; Quan viên ở dưới nghe chỉ mặt đều biến sắc, như vậy chẳng khác đã đem quân chính đại quyền giao hết cho Lý Tiểu Dân. Nếu Xu Mật Sử Tần Viên bệnh mãi không khỏi, chỉ sợ binh mã toàn quốc đều thuộc quyền điều khiển của Lý Tiểu Dân. Quan viên bên phe Lý Tiểu Dân lộ vẻ vui mừng, đều quỳ hết xuống ca tụng:&quot; Hoàng hậu nương nương anh minh, bọn thần kính phục!&quot; Những quan viên có ý đầu nhập vào phe Lý Tiểu Dân cũng quỳ xuống, trong lòng thầm kêu may mắn. Theo hành động của Chu hoàng hậu thì thấy chiếu thư này đã được chuẩn bị từ sớm, may mà mình nắm được thời cơ, vừa rồi tán thành việc Lý Tiểu Dân lên nắm quyền, sau này sẽ càng dễ dàng đầu nhập về phe hắn hơn! Lý Tiểu Dân quỳ gối tạ ơn trước mặt giai nhân mỹ miều, nhất cử nhất động đều thực hiện rất cẩn thận, khiến chúng quan thấy vậy thầm khen ngợi hắn thiếu niên đắc chí mà không kiêu ngạo, không hề có hành động gì bất kính. Chu hoàng hậu khẽ nói vài lời động viên với bá quan, rằng ngoại trừ những người bị bắt vào tù, sẽ bỏ qua chuyện cũ cho những quan viên tướng quân khác. Mà chức vị của những người bị bắt đang bỏ trống do ai ngồi lên thay sẽ do An Nam Hầu triệu tập chúng quan trao đổi thỏa đáng, xong sẽ viết tấu chương dâng lên cho Chu hoàng hậu quyết định. nguồn Phần lớn chính vụ đã được giải quyết, liền có thái giám tiến lên cao giọng hô:&quot; Bãi triều!&quot; Lý Tiểu Dân dẫn văn võ bá quan quỳ xuống cung tiễn Chu hoàng hậu hồi cung. Những người khác còn đang cúi đầu lễ bái, thì Lý Tiểu Dân lại lặng lẽ ngẩng lên dõi theo bóng lưng yểu điệu của giai nhân, trong lòng phơi phới, khẽ cắn môi để che giấu một nụ cười. * Hốt: Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa. _________________ <img alt=images src="https://i.imgur.com/FseZUTn.gif" data-pagespeed-url-hash=4168415743 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tình yêu tưởng chừng là mãi mãi đã trở nên nhạt nhòa Giờ đây ngay cả bạn bè cũng rời bỏ tôi Có lẽ bởi càng lớn tuổi Nên tôi dường như càng trưởng thành hơn Vậy mà cớ sao Tôi lại bất an thế này? Tận hôm nay người ta vẫn còn vùi mình trong quá khứ Thế giới này vắng bóng tôi, vẫn yên ổn trở mình Tuổi đời còn nhỏ dại Nên thiếu đi những chín chắn, trưởng thành Sao tôi lại khờ dại thế này? Khi còn hai bàn tay trắng lại là khoảng thời hạnh phúc nhất Cứ ngỡ chỉ mới hôm qua Nhưng có lẽ tôi đã đi quá xa mất rồi Chẳng thể nhớ rõ kí ức xưa Tất cả mọi thứ cứ như lần đầu tiên khi ấy Thời tôi còn vụng về và tràn đầy hồi hộp Bao hồi ức ngày đó tựa như một giấc chiêm bao Giờ đây tôi đã lạc bước đến nơi nao?