CHƯƠNG 46 Phó Thư ôm đuôi chạy khẩn. Nhưng trốn được một lần chứ trốn mãi làm sao được, đến Dưỡng Tâm Điện, dược sư liên tục dùng ánh mắt bắn tỉa Phó Thư, tinh quang lòe lòe. Phó Thư bị nhìn tới dựng hết tóc gáy, ô hô ai tai tại chỗ. Phượng Hữu Hoài cung kinh bước lên: “Dược sư.” Dược sư liếc mắt nhìn Dung Cửu Châu, nói: “Ngươi cứ để cho hắn ngủ như vậy mãi sao?” “Có gì không được?” “Sau đó chiếu cố hắn cả đời?” “… Phải.” Dược sư xì một tiếng: “Đảm bảo chưa tới một tháng ngươi sẽ phải hối hận. Để hắn tỉnh lại đi thôi.” Phượng Hữu Hoài lắc đầu: “Dùng thuốc kia, trí nhớ Cửu ca sẽ lại phục hồi, ta không muốn.” Dược sư lạnh lùng nói: “Vậy ngươi tốt nhất là giấu dược kỹ kỹ chút, nếu bị Triệu Cảnh Hoàng tìm thấy, thì chỉ có trời mới ngăn nổi hắn.” Phượng Hữu Hoài cười khổ: “Không đâu, người không muốn Cửu ca khôi phục trí nhớ nhất là hắn.” Thở dài một hơi, nhìn Phó Thư vẫn trốn đông trốn tây đằng sau, “Phó Thư, lại đây.” Phó Thư lắc đầu liên tục. Tiểu tử này, càng ngày càng khó bảo… Chẳng lẽ mình chiều y quá rồi? Phượng Hữu Hoài nhướn mày bất mãn, tuy hắn không nói ra, nhưng là một hoàng đế chí tôn chí quý, sao có thể để kẻ khác ngỗ nghịch? Phó Thư nhăn mặt xin xỏ: “Hắn muốn điều giáo ta! Ta không qua không qua!” “Điều giáo?” Phượng Hữu Hoài biến sắc, Phó Thư chắc trăm phần trăm là hắn đang nhịn cười, đúng là đồ hạnh tai nhạc họa, “Dược sư rất giỏi chuyện này, Phó Thư, ngươi cứ yên tâm giao cho hắn đi.” Phó Thư kêu ầm lên: “Ta không cần!” Dứt lời, người cũng biến mất. Y trèo lên nóc nhà ngồi, vứt hai tên độc ác kia ở dưới. Gió thổi không hết buồn bực trong lòng, chỉ nghĩ tới từ này về sau vẫn phải thấy Dung Cửu Châu, Phó Thư liền thấy không khác gì gặp ác mộng. “Khai Tâm!” Nghe thấy cách gọi quen thuộc, y ngẩng mặt lên, Tô Khinh Cuồng đang cười cười bên cạnh. Phó Thư sụt sịt mũi: “Khinh Cuồng, ngươi vẫn nhớ ta!” “Đương nhiên. Không ngờ ngươi lại ở chỗ Phượng thập nhất. Này, ta định ngồi đây xem kịch, ngươi nghĩ sao?” Kịch? Tô Khinh Cuồng cười thần thần bí bí, nhảy tới trước mặt y, cúi xuống nói thầm: “Đêm nay sẽ biết.” Giọng nói mềm mại uyển chuyển, hơi thở phả vào tai khiến Phó Thư ngứa ngáy trong lòng, mờ mịt nhìn người kia, thấy hắn đang cười tới xấu xa, lập tức hiểu Tô Khinh Cuồng cố ý khiêu khích mình. Quyến rũ người khác là sở trường của tên này, dựa vào vẻ ngoài đi khắp nơi câu tam đáp tứ, gieo tai vạ lung tung. Phượng Hữu hoài không bị hắn câu, đúng là vạn hạnh. Phó Thư vỗ vỗ mặt, cố gắng thanh tỉnh lại, chờ xem kịch vui lúc nửa đêm. Đêm xuống. Trò hay yên lặng mở màn. Phó Thư kéo Tô Khinh Cuồng ẩn dưới bóng đen, hai người nín thở, chậm rãi chờ. Nhân vật chính vừa lên sân khấu, Phó Thư lập tức muốn đập bàn trả vé. Nguyệt Chiếu Lâu Long Uyên! Cái tên không biết xấu hổ lần nữa không biết xấu hổ vào câu dẫn tình nhân của người khác! Phó Thư phi phi phi phỉ nhổ một chập, định nhảy xuống kéo tên kia ra giải quyết chuyện riêng, lại bị Tô Khinh Cuồng ngăn cản. Tô Khinh Cuồng suỵt một tiếng, hất hất về phía người đi phía sau kẻ kia, nói hai tiếng: Từ từ. Hừ! Phó Thư bình tĩnh lại, xem diễn! Long Uyên nhân cao mã đại, lưng hùm vai gấu, nhìn trái phải ngang dọc thế nào cũng không giống thụ. Hai người ở cạnh nhau, Phượng Hữu Hoài mới giống thụ đi… Quả đúng là làm người ta ghen tỵ, nếu Phó Thư cũng có dáng người như vậy, nhất định Phượng Hữu Hoài phải nhìn lại y mà. Phó Thư đau lòng nghĩ – Phượng Hữu Hoài chưa bao giờ thèm nhìn kỹ thân thể của mình. Long Uyên không nói gì, lập tức thoát y, dùng thân thể quyến rũ người kia. Phượng Hữu Hoài ngồi yên, bình tĩnh nhìn hắn. “Thập nhất…” Long Uyên thâm tình gọi, lại gần, nâng mặt người kia lên hôn. Phượng Hữu Hoài ngẩng đầu, không cự tuyệt. Bên kia, Phó Thư hừ hừ liên tục, cả người phun lửa. Hai người triền miên một lúc, lại có một kẻ khác tới. Là thiếu chủ Lăng La sơn trang Thiên Thư. Thấy hai người đang thân mật, hắn liền quát lớn: “Phượng thập nhất, ngươi đúng là làm tỷ tỷ ta thất vọng rồi!” Phó Thư khoanh tay trước ngực, lạnh lùng ngồi xem. Phượng Hữu Hoài đẩy Long Uyên, thở dài: “Long Uyên, ngươi ra ngoài trước đi.” “Thập nhất…” “Đêm nay ta không muốn.” Phượng Hữu Hoài trầm mặt, đối với Long Uyên, hắn chưa bao giờ phải cố kỵ dỗ dành. Trong phòng chỉ còn hắn cùng Lăng Thiên Thư, nếu không tính Dung Cửu Châu đang ngủ say như chết. “Thiên Thư, Thiên Họa thế nào rồi?” Phượng Hữu Hoài nhẹ nhàng hỏi. “Hừ, nhờ phúc, gia tỷ cũng sắp xuất gia làm ni cô rồi.” “Chẳng lẽ ngươi lại hy vọng nàng tiến cung?” Phượng Hữu Hoài cười cười, “Thiên Họa là người thế nào, ngươi ta đều biết. Ta giờ đã có Phó Thư, không cần bất kỳ ai khác. Ngươi cũng ra ngoài đi.” Phó Thư cười ngu. “Hâm, cao hứng cái gì? Phượng thập nhất chỉ lôi ngươi ra làm lý do thôi, nếu không nãy hắn đã đẩy Long Uyên rồi.” Tô Khinh Cuồng cười lạnh, “Nam nhân mà, là động vật nghĩ bằng nửa thân dưới. Khai Tâm, ngươi không cho hắn thượng, hắn nhịn được một lúc, làm sao nhịn được một đời, cho dù yêu ngươi, cũng sẽ đi tìm tình một đêm a!” Tô Khinh Cuồng trầm trọng nói: “Người khác không nói, ngươi dù sao cũng là bạn ta, thế nào, có muốn ta dạy cho chút kỹ xảo không?” Hắn cười cười, Phó Thư đỏ mặt, lắc lắc đầu. Tô Khinh Cuồng nghiêm mặt nói: “Làm thụ không khó chịu như ngươi nghĩ đâu.” Chuyện này, đương nhiên Phó Thư không giỏi bằng Tô Khinh Cuồng, kiếp trước người kia dù sao cũng là MB a. Y khiêm tốn hỏi: “Nghe nói, lần đầu sẽ… rất rất rất đau!” “Như ăn một đao.” Tô Khinh Cuồng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Nhưng sau đó sẽ thực thích a, cam đoan khiến ngươi mất hồn.” “Phải, phải không?” Phó Thư cũng từng nghe nói vậy. “Nhưng ta vẫn sợ…” “Nam nhân phải dám làm thụ!” Tô Khinh Cuồng trợn mắt, “Con mẹ nó, ngươi nhăn nhó cái gì? Tình nhân lên giường với người khác thì được hả?” Phó Thư liếc mắt nhìn người kia, thầm nghĩ, nói được mấy lời này ngươi không đáng gọi là nam nhân. Đăng bởi: admin