CHƯƠNG 40 Thập tam kể xong chuyện lập tức ra ngoài, sợ hoàng đế quay về không gặp ai sẽ nghi ngờ. Trong phòng chỉ còn Phó Thư với Ninh Duệ, Phó Thư chau mày, tâm sự trùng trùng. Ninh Duệ thở dài, khẽ vuốt lên mắt y. Phó Thư ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng. Ninh Duệ ôn nhu ôm y vào lòng, không nói gì. Hoàng đế vẫn bình thường, nhưng Phó Thư thay đổi. Từ đó, Phó Thư ngày đêm sầu mi khổ kiểm, không còn cười ngây ngô tới vô tâm vô phế nữa, thậm chí để điểm tâm trước mặt cũng không thèm ăn vụng. Phượng Hữu Hoài thấy vậy, liền tìm “chủ gia đình” tới hỏi: “Dạo này Phó Thư bị làm sao vậy?” Ninh Duệ trừng mắt: “Tự đi mà hỏi.” “Có hỏi rồi, nhưng chỉ thấy thở dài thườn thượt, không thèm trả lời.” “Đang dỗi chứ sao.” “Hả?” “Ai, ta nói, ngươi không thích y thì tránh ra xa xa chút, đừng có lừa trẻ con.” “…” Ninh Duệ cười lạnh: “Có lẽ chuyện này với ngươi chỉ là cơm bữa, nhưng với Phó Thư lại là tình đầu. Y thực sự rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thậm chí về mặt cố chấp cũng không thua kém ngươi là bao, có khác chăng, y ngây thơ hơn nhiều.” Phượng Hữu Hoài đặt tấu chương xuống, xoa xoa tay, nhướn mày cười nhạt: “Vậy ngươi muốn ta thu y?” Ninh Duệ rít qua kẽ răng: “Ngươi.dám!” “Thế ta phải làm sao? Hả?” “… Ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với Phó Thư sao?” Phượng Hữu Hoài nhíu mày, không đáp. Ninh Duệ thở dài: “Vậy là có rồi.” “Kiếp trước Phó Thư là người thế nào?” “Một tên ngốc không biết buồn là gì. Tất cả mọi người đều hâm mộ tính cách của y. Khi đó y rất trắng, bị người ta nói là ẻo lả, liền phơi nắng tới đen như cục than, mỗi khi cười lại để lộ mấy chiếc răng. Thành tích hồi trung học không tốt lắm, sau đó liền cắm mặt vào cày, cuối cùng thi đỗ đại học, nhưng lại chết đúng ngày khai giảng.” Phượng Hữu Hoài nghiêng đầu nghe, khóe miệng dường như đang cười. Phó Thư từ kiếp trước đã đơn thuần, mà hắn, trước giờ cũng vẫn mong có được cuộc sống như thế. Có lẽ bởi vậy nên mới không muốn buông tay chăng? Bởi vì y có thứ mình không có, là tinh thuần, là quang minh, ngay cả vờ ngốc nghếch cũng có vẻ đáng yêu. “Y lúc nào cũng khiến người khác vui vẻ, chỉ cần cười một cái, mọi người đều bất giác nhếch miệng.” Một đám bọn hắn, ai cũng đều rất lạnh lùng, mười một kẻ lãnh mạc từ trong cốt tủy, ở cạnh nhau chỉ càng thấy âm u đơn độc, riêng Khai Tâm là khác, y giống như ánh mặt trời chiếu sáng khung trời hắc ám đó. Ninh Duệ càng nói càng không muốn để Phó Thư đi, nhất là đi theo cái tên suốt ngày chỉ biết lừa lừa lọc lọc trước mặt. Bao nhiêu tình nhân của hắn, ai cũng yêu, ai cũng không muốn bỏ cuộc, là vì hắn gặp ai cũng dịu dàng, gặp ai cũng ái muội, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, nghĩ rằng mình rất quan trọng, nghĩ rằng mình được hắn yêu. Kỳ thực, hắn chỉ là đã quen như thế, từ cốt tủy đã như vậy mà thôi. Phó Thư mấy ngày nay cũng không ngồi chơi xơi nước, mà đi tìm mấy vị đồng nghiệp hỏi về tam thập thất. Tin tức được tổng hợp lại như sau: Dị loại. Âm hiểm. Ngu ngốc. Bề ngoài được. Rất được sủng. Dị loại ở chỗ hắn có thiên phú dị bẩm, học võ rất nhanh, mà giả vờ cũng rất giỏi. Âm hiểm ở chỗ thích đâm chọc, ném đá giấu tay, hớt lẻo với bệ hạ. Ngốc ở chỗ hớt mãi không được mà vẫn cứ tiếp tục hớt lẻo không biết mệt. Bề ngoài được thực ra là nói tránh, chứ mọi người đều nhất trí là tên kia chẳng qua là khá giống thái thượng hoàng. Được sủng là sự thật, nhưng chỉ có trên giường thôi. Một người như vậy mà suýt nữa có thể làm cho bệ hạ động tình? Phó Thư thêm một lần nữa đặt dấu chấm hỏi cho khả năng nhìn người của Phượng Hữu Hoài. May là có thập lục giải đáp cho y vấn đề này: “Tam thập thất biết mê hồn thuật, bệ hạ không cảnh giác, để cho tiểu tử kia mê hoặc.” Phó Thư nghe vậy liền cười tới sáng lạn. . Phó Thư bước tới, dùng hết dũng khí ấp úng nói: “Bệ hạ, ta thích ngươi… Có được không?” Phó Thư cúi đầu thở dài. Đây là lần thứ hai mươi y nói câu này trước gương, nhưng làm thế nào cũng vẫn thấy chưa đủ chân thành. Bảo mẫu Ninh Duệ nhìn tới chán, cuối cùng chạy đi tìm hoàng đế nói chuyện. Một lúc sau, hắn quay lại, nói với Phó Thư: “Ngươi đi tỏ tình được rồi đó, người ta đang chờ kìa.” Phó Thư vốn không có tự tin, ai ngờ Ninh Duệ lại tự tiện lôi y lên đoạn đâu đài, đầu chưa lìa khỏi cổ hồn đã lìa khỏi xác rồi. Cuối cùng, vẫn là Ninh Duệ phải vác Phó Thư tới ném ngay dưới chân Phượng Hữu Hoài. Phó Thư ôm chân, răng đánh cồm cộp, đừng nói là tỏ tình, tới một câu bình thường cũng không thốt lên lời. Phượng Hữu Hoài phê xong tấu chương, vẫn thấy Phó Thư run run ngồi, liền ôm y vào lòng, nhìn tới thâm tình, chớp chớp mắt chờ mong. “Bệ bệ bệ bệ…” Bệ nửa ngày vẫn không nói thành câu. “Ta biết rồi.” Phượng Hữu Hoài cười cười, “Ngươi muốn làm tình nhân của ta, phải không?” Phó Thư xấu hổ cúi đầu, nói thầm: “Ta chỉ là muốn làm thiên thần giang tay cứu giúp người khác thôi.” “Được, ta đồng ý.” “A?” “Từ hôm nay ngươi là tình nhân của ta, chúng ta yêu nhau. Được rồi, làm việc của mình đi.” Phượng Hữu Hoài đẩy y ra, vươn vai một cái, đi tắm. Phó Thư đơ đơ quay lại, đâm thẳng vào thập tam. Thập tam liếc nhìn y, mỉa mai: “Cao hứng ghê nhỉ, chắc nằm mơ cũng đang cười đi? Phải không?” Phó Thư vẫn còn choáng váng, mọi thứ tiến triển quá thuận lợi, vượt ra ngoài dự kiến của y, thế quái nào y vừa từ ảnh vệ liền bay lên làm tình nhân luôn đâu? Tới tận tối hôm đó, Phượng Hữu Hoài nắm tay y, Phó Thư mới hoảng hoảng hốt hốt ý thức được, quan hệ của hai người thật sự đã thay đổi. Chưa kịp cao hứng, tâm trạng của Phó Thư liền lập tức tụt tụt tụt, vì Ninh Duệ phải đi, y nài nỉ thế nào cũng không được. Ngày Ninh Duệ đi, Phó Thư khóc hết nước mắt, nếu Phượng Hữu Hoài không giữ chặt tay y không thả, có lẽ Phó Thư đã ôm đồ đòi chạy theo Ninh Duệ rồi. “Phượng Hữu Hoài, nếu ngươi chán Phó Thư, liền trả y lại cho ta.” Phượng Hữu Hoài cười cười, kiên định nói ba chữ: “Không bao giờ.” Đăng bởi: admin