CHƯƠNG 23 Phó Thư liếc mắt một cái đã biết người kia nhất định là nhân tài kiệt xuất, người như vậy đừng nói là làm ảnh vệ hoàng gia, kể cả có là võ lâm minh chủ cũng không có gì quá đáng. Trước loại phong cách siêu sao sáng lóa, khí thế quân lâm thiên hạ vượt mặt hoàng đế như thế này, Phó Thư chỉ có thể ngả mũ cúi chào. Thấy người kia ôm Triệu Cảnh Hoàng chuẩn bị đi, Phó Thư lập tức lên tiếng: “Anh hùng xin dừng bước!” Triệu Cảnh Hoàng quay lại nhìn y: “Đi về chứ dừng làm cái gì giờ.” Sau đó liền đạp thẳng lên mặt tên thủ lĩnh đám người kia, cười lạnh, “Ngươi về phủ Thuận Thiên đưa tin trước, ta sẽ đem hoàng đế tới sau.” Phó Thư chạy theo, quyết tâm làm cái đuôi của “anh hùng” kia, “Xin hỏi tôn tính đại danh anh hùng!” Anh hùng quay đầu lại nhìn y một cái, chiếc mặt nạ trên mặt hắn khiến Phó Thư nghĩ tới Saint Seiya [Áo Giáp Vàng, muốn biết thỉnh đi đọc], nam tử vừa thần bí vừa cường đại như vậy chính là gu của Phó Thư rồi nha. “Tiêu Thiên Thanh.” Anh hùng trả lời, “Cảnh Hoàng, người này là ai?” Giọng nói của anh hùng phi thường ôn nhu, ngược hẳn với khí thế thái sơn áp đỉnh của hắn. Phó Thư cũng vì thế mà tăng thêm hảo cảm với người này. Triệu Cảnh Hoàng trả lời: “Bằng hữu của ta, ảnh vệ của Phượng Hữu Hoài.” Tiêu Thiên Thanh lại liếc mắt nhìn y một cái, Phó Thư liền đứng nghiêm, cười tới sáng lạn. Tiêu Thiên Thanh tiếp tục ôn nhu nói một câu làm Phó Thư hóa đá nửa ngày: “Ảnh vệ? Nhìn cái dạng này, ta thấy dễ là nam sủng hơn đi.” Hồi cung, đầu óc Phó Thư vẫn tỉnh tỉnh mê mê. Lần đầu tiên, y bị người khác cho là nam sủng, cũng không khỏi lôi gương ra tự kỷ, nhìn nhìn chính mình, mi dài dài, mắt to to, mũi cao cao, môi hồng hồng, mặt trắng trắng, quả nhiên là tú sắc khả xan, liếc mắt một cái liền thấy rõ là nam hài, thân thể cũng chỉ hơn một nữ hài ở chỗ… phẳng lỳ, không có ngực thôi. Nhìn y rầu rĩ không vui, Phượng Hữu Hoài quan tâm hỏi: “Phó Thư, làm sao vậy?” Phó Thư nói: “Có người nói ta giống nữ nhân.” “Nữ nhân? Chỗ nào a, người nọ là ai, ta tới mắng hắn.” Phó Thư chỉ vào Tiêu Thiên Thanh: “Hắn phỉ báng ta!” Phượng Hữu Hoài mỉm cười nhìn Tiêu Thiên Thanh: “Y nói thật sao?” Tiêu Thiên Thanh hất cằm: “Ta nói y giống nam sủng của ngươi, chẳng lẽ không phải?” “Trong lòng có Phật thì nhìn thấy Phật, trong lòng có…” Câu tiếp theo bất nhã, Phượng Hữu Hoài không nói tiếp, “Ngươi cho là ai cũng giống ngươi nuôi cả đám nam sủng trong nhà?” Tiêu Thiên Thanh mỉa mai trả lời: “Hậu cung này năm ấy cũng có cả đám nam sủng đó thôi, Dung Cửu Châu vừa đi, ngươi giấu hết cả đám đâu rồi?” “Đi cùng hết rồi.” Phượng Hữu Hoài quay lại, ôn nhu an ủi Phó Thư, “Hắn là nam sủng của Cảnh Hoàng, ghen tỵ với ngươi thôi, đừng để trong lòng.” Phó Thư cũng không phải người thích để bụng, nhưng mấy lời kia làm y bị thương sâu sắc nha. Vì thế, sau khi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chạy ra sau Phượng Hữu Hoài, mới nghĩ tới câu nói vừa nghe được – “Cái gì? Hắn là nam sủng của Cảnh Hoàng???” Triệu Cảnh Hoàng lười biếng đáp: “Có gì đáng ngạc nhiên. Thiên Thanh, chúng ta đi, về phòng.” Bỏ qua vẻ mặt choáng váng của bạn Phó Thư, hai người nắm tay nhau tung tăng về phòng. Phó Thư cứng đờ người, từ từ lùi xa khỏi chỗ Phượng Hữu Hoài. Quan hệ của Triệu Cảnh Hoàng cùng Tiêu Thiên Thanh giống như ánh xạ, làm cho y cảm thấy ở chung với Phượng Hữu Hoài có chút xấu hổ. Phượng Hữu Hoài nhìn tên kia cẩn thận đề phòng mình, bất lực nhả ra một câu: “Có tặc tâm không tặc đảm.” Triệu Cảnh Hoàng cùng Tiêu Thiên Thanh không hề ngại ngần gì, giữa ban ngày ban mặt trốn trong phòng làm chuyện cấm-trẻ-em. Phó Thư rất tò mò, nhưng cũng chẳng dám lại gần xem trộm. Cũng may là chính điện, tẩm cung của Phượng Hữu Hoài cách phòng hai người kia khá xa, không thì chắc cả tối y khỏi phải ngủ luôn. Mà ngày hôm sau, Phượng Hữu Hoài liền nhận được thư của Thuận Thiên phủ doãn, về việc cháu của cha của hoàng hậu bị người bắt cóc hành hung, làm cho cả người huyết dịch ngưng trệ, thiếu chút nữa mất mạng. Trở lại chính điện, Phượng Hữu Hoài gọi Phó Thư xuống, ném tấu chương cho y nhìn: “Trên đây nói nhóm bắt cóc tổng cộng có ba người, một mặc hắc y, một mặc cẩm y, một đeo mặt nạ, thật giống với ngươi cùng Cảnh Hoàng Thiên Thanh đi, nói xem, chuyện gì?” Phó Thư nghĩ lại mà tức anh ách, đám người kia rõ ràng giữa ban ngày dám đi cướp tài sản của người ta, không đem ra trừng trị một phen cũng phí! “Sự tình là như vậy, thuộc hạ cùng Cảnh Hoàng hôm qua đi dạo phố, Cảnh Hoàng trước mắt mọi người lôi hắc trân châu ra chơi, sau đó thuộc hạ phát hiện có người theo dõi, liền nhắc Cảnh Hoàng cẩn thận một chút. Sau đó có một chiếc kiệu chạy tới trước mặt, cố ý va vào chúng thuộc hạ, Cảnh Hoàng bị ngã đè lên, đám người kia liền nói Cảnh Hoàng phi lễ tiểu thư bọn họ! Bệ ha người không biết bộ dạng tiểu thư kia thế nào đâu, mắt hí miệng rộng, thuộc hạ còn thấy chướng mắt, huống chi là Cảnh Hoàng! Cảnh Hoàng liền nhận định mấy kẻ kia muốn cướp tiền, vì thế liền chạy, kết quả liền có một đám người đuổi theo, thuộc hạ cùng Cảnh Hoàng chạy chạy chạy chạy, cuối cùng Cảnh Hoàng chạy hết nổi, bị đám người phía sau bắt được, thuộc hạ nhảy vào cứu, liền bị vây lại. Cảnh Hoàng liền ném tiền ra ngoài, khiến cho hiện trường hỗn loạn cả, thuộc hạ cùng Cảnh Hoàng mới có thể đào thoát! Thuộc hạ cùng Cảnh Hoàng lại chạy chạy chạy chạy, rốt cục tới cửa thành… Tiêu đại hiệp xuất hiện liền đem hết đám người kia ra giáo huấn một chút! Bệ hạ, người không biết chứ, Tiêu công tử lúc ấy thật là uy phong nha, bùm bùm cái bắn ra liền sáu mũi ám khí!” Phó Thư dùng ngôn ngữ giản dị miêu tả sơ lược hết thảy sự tình xong, Phượng Hữu Hoài ngồi nghe mà khóe mắt run run, cuối cùng chỉ nói có một câu: “Sau này luyện viết văn nhiều chút.” Tiếp theo liền nhìn chằm chằm lên “chứng cứ phạm tội” trên bàn mà trầm tư, “chứng cứ” là ám khí của Tiêu Thiên Thanh, muốn nói dư tiền, trên đời không ai so được với tên này đi, dù là kẻ có tiền nhất trong võ lâm cũng không ai dám lấy vàng lá ném như ám khí. Thấy hắn không nói gì, Phó Thư sốt ruột, chỉ sợ hắn cố kỵ mặt mũi hoàng hậu mà bao che tội phạm: “Bệ hạ, chuyện này xử lý sao đây? Thuộc hạ cùng Cảnh Hoàng không sao chứ?” Phượng Hữu Hoài nói: “Bọn họ làm sai trước, ta nói với hoàng hậu mấy câu, cho nàng xử lý việc này đi, dù sao phạm nhân cũng là đường đệ của nàng.” Phó Thư bĩu môi: “Lỡ hoàng hậu nương nương bao che thì phải làm sao giờ?” Phượng Hữu Hoài cười cười: “Sẽ không, ta tin tưởng Hương Hà.” Sau đó thuận tay nhét đám vàng lá vào tay Phó Thư: “Cho ngươi này, đừng để Tiêu Thiên Thanh thấy.” Phó Thư đếm đếm: “Bệ hạ, thuộc hạ nhớ rõ Tiêu công tử ném ra sáu phiến nha, sao giờ còn có ba!” “Ân, ba phiến còn lại chắc ở chỗ Thuận Thiên phủ doãn rồi, mai ta đòi về cho ngươi.” Đăng bởi: admin