Nhất Cá Ảnh Vệ Đích Sinh Hoạt
Chương 18
CHƯƠNG 18
Nghỉ có ba ngày, cũng chẳng đi được đâu nhiều, lại đúng lúc tể tướng phu nhân rảnh rỗi, hai người liền đi khắp nơi ngoạn ngoạn. Thời gian cũng cứ thế trôi nhanh, y du ngoạn thật vui vẻ, tiền tiêu cũng thật mạnh tay, mà đồ mua về đều là quà cho Phượng Hữu Hoài. Y không biết Phượng Hữu Hoài thích cái gì, liền hỏi tể tướng phu nhân: “Bệ hạ thích cái gì?”
“Hắn chẳng thích gì đặc biệt thì phải.”
“Ác.” Cuối cùng, y chọn một bức tranh, mấy kẻ phong nhã hẳn sẽ thích thứ này đi.
Tể tướng phu nhân lại nói: “Hay ngươi mua đồ ăn đi.”
Phó Thư nghĩ nghĩ: “Bệ hạ đâu có tham ăn đâu.”
“Nhưng ngươi tham a, nhìn ngươi ăn hắn cũng sẽ vui vẻ thôi.”
Nghe vậy, hai má Phó Thư liền đỏ lên. Hình như đúng vậy nha, Phượng Hữu Hoài lúc nào cũng cười cười nhìn hắn ăn.
Phó Thư mua một đống đồ ăn vặt đủ thể loại, chỉ là, sáng hôm sau đã bị Tiểu Chi Tiểu Tông đạo tặc mất một phần.
Có một chuyện khiến Phó Thư rất ngạc nhiên, “Phu nhân, người thật hiểu rất rõ ta nha.”
Tể tướng phu nhân cười tới thần bí: “Người trong giang hồ đương nhiên cũng biết nhiều hơn một chút. Với cả, đừng nói là ta, ba ngày nay ngươi làm gì, bệ hạ nhà ngươi cũng biết rõ như lòng bàn tay.”
Phó Thư nghe vậy liền cảm thấy không thoải mái, giống như bị người khác xâm phạm riêng tư. Nhưng nghĩ lại, thân là ảnh vệ, chuyện riêng tư gì của chủ tử mình cũng ngồi cạnh xem, lâu lâu bị soi lại cũng coi như là hồi báo đi!
Phó Thư vinh quang trở về, mang theo bao lớn bao nhỏ chiến lợi phẩm ôm vào hoàng cung, lại phát hiện ra trừ thái giám trực ban ra, trong Dưỡng Tâm Điện không có lấy một bóng người.
Y là ảnh vệ, cũng không thể leo xuống hỏi tên thái giám kia xem hoàng đế đi đâu, vậy nên đành đặt cả đống đồ lên xà nhà, rồi bay vèo tới Tê Phượng Cung, chính là trong cung hoàng hậu cũng không có bóng Phượng Hữu Hoài, bất đắc dĩ đành phải hỏi mấy tên bạn.
“Thập bát, ngươi có biết bệ hạ đang ở đâu không?”
Thập bát trả lời: “Ở chỗ Chu Thục Phi.”
Đây là lần đầu tiên Phó Thư thấy Phượng Hữu Hoài đi tới cung điện của phi tử khác ngoài hoàng hậu, Chu Thục Phi là sinh mẫu của nhị hoàng tử, nghe nói là nữ tử xinh đẹp nhất hậu cung. Phó Thư chưa có may mắn nhìn thấy nàng, nhưng hôm nay cũng không muốn nhìn thấy.
Lòng đau như cắt trở về Dưỡng Tâm Điện, Phó Thư cảm thấy tim như bị mất một miếng, trống rỗng, lại đau đớn. Không phải cong sao? Chẳng lẽ y mới thành kiến một tý, tên kia đã phải vội vã khoe rằng hắn cũng biết thẳng! (ý em nó là anh là gay mà thích khoe mình là zai thẳng ấy.)
Phó Thư hậm hực gặm gặm gặm gặm hết đám đồ ăn vặt, có cảm giác bi phẫn như bị chồng phản bội.
Quá nửa đêm, Phượng Hữu Hoài trở về, vừa bước vào đã thấy một đống… xương trên sàn, liền ngẩng đầu lên nhìn Phó Thư trên xà nhà, nói: “Đừng có vứt rác linh tinh chứ.”
Phó Thư nấc một cái, nhẹ nhàng hạ xuống, cúi đầu: “Thuộc hạ tham kiến bệ hạ!”
Phượng Hữu Hoài cười nhạt: “Ngươi về rồi. Đi chơi vui chứ?”
“Vui.” Phó Thư vẫn cúi đầu, “Về rồi lại mất vui luôn.”
“Nga? Vì sao?” Ngồi xuống bậc thang, Phượng Hữu Hoài tiện tay kéo Phó Thư xuống bên cạnh.
“Lúc về không thấy bệ hạ đâu.” Phó Thư trầm trầm nói, chẳng lẽ phải bảo, vì ngươi dám thừa dịp không có ta ở bên cạnh mà đi tìm nữ nhân khác! – Nói ra thì thành cái gì a!
Nhưng Phó Thư đau lòng a, lúc y còn ở đây, Phượng Hữu Hoài còn chả thèm liếc mắt về hậu cung một cái, tới chỗ hoàng hậu cũng chả thèm đi, tại sao y vừa ra ngoài ba ngày đã chạy ngay tới chỗ Chu Thục Phi đâu?
“Ta không ngờ ngươi về sớm vậy, cứ nghĩ ngươi sẽ vui tới lạc đường luôn chứ.” Khẽ liếc mắt tới “tàn tích” trên sàn, “Ngươi mua mấy thứ này về? Còn không?”
“Còn. Long tu tô, này.” Phó Thư đưa cho hắn một bọc nhỏ, lại thấy khát không chịu nổi, liền tiện tay lấy một quả táo trên bàn cắn cắn, “Ta được nghỉ, mọi người đều thật ghen tỵ nha.”
“Ân.” Phượng Hữu Hoài không nói tiếp đoạn sau, kỳ thực đám ảnh vệ ấy bình thường thay ca liên tục, thanh nhàn hơn ngươi nhiều.
Phó Thư lại nói: “Lúc nào ta lại được nghỉ nữa?”
“Nếu ngươi thích ngày nào ta cũng cho nghỉ.”
Phó Thư bĩu môi: “Thế thì cuốn gói đi luôn cho xong.”
Phượng Hữu Hoài cười cười: “Vậy mỗi tháng ba ngày đi.”
Phó Thư nghĩ nghĩ, cũng được, không có ý kiến gì.
Phượng Hữu Hoài thay quần áo đi ngủ, Phó Thư đứng tại chỗ, quên cả lên xà nhà ngồi. Phượng Hữu Hoài quay đầu lại hỏi y có việc gì, Phó Thư nói: “Nghe nói Chu Thục Phi rất xinh đẹp, thuộc hạ còn chưa gặp qua.”
Phượng Hữu Hoài thản nhiên liếc nhìn y, cười nói: “Vậy mai ta mang ngươi tới coi.”
Phượng Hữu Hoài ngủ, Phó Thư trèo lên xà nhà, hỏi Tiểu Chi: “Chua không?”
Tiểu Chi cắn hạt sơn tra, chít chít hai tiếng.
Nhưng Phó Thư biết, nó nói không phải sơn tra chua, mà là chính mình chua. (Ách, ý em nó là… đang ghen ấy mà)
Nghe nói, ba ngày trước, Chu Thục Phi đun một chén điềm thang cho hoàng đế, từ đó trở cá chép hóa thân, trở thành kẻ được sủng ái nhất hậu cung. Hoàng đế vốn không hứng thú với hậu cung lại mỗi ngày chạy tới chỗ nàng, hôm nay đã là ngày thứ tư liên tiếp, cho dù là chỗ hoàng hậu cũng chưa từng tới liên tục ba ngày, lúc nào cũng chỉ hai ngày tạt qua một lần.
Bất quá, Phó Thư biết rõ chân tướng, lại cảm thấy thật bình thản.
Chu Thục Phi kia quả nhiên xinh đẹp, nhưng thứ thật sự khiến hoàng đế thích thú là nhị hoàng tử kia. Nhị hoàng tử vừa thông minh vừa đáng yêu, đừng nói hoàng đế vui vẻ, ngay cả Phó Thư cũng muốn chạy lại ôm ôm sờ sờ. Hồi trước gặp một đám hoàng tử đi với nhau, cũng chưa chú ý tới hắn, chỉ mơ hồ nhớ rằng hắn là người duy nhất không bắt nạt Phúc Thân Vương, mà chỉ vậy thôi cũng khiến y yêu thích rồi.
Phúc Thân Vương khi còn ở trong cung, cũng là người được hoàng đế sủng ái nhất, thường đưa hắn tới Dưỡng Tâm Điện, đối xử còn hơn thân tử.
Bây giờ lại tới lượt nhị hoàng tử, đôi mắt tên kia lúc nào cũng dõi theo hắn, cứ như muốn đóng gói mang đi luôn, làm cho Chu Thục Phi thụ sủng nhược kinh.
Trở lại Dưỡng Tâm Điện, đóng cửa.
“Phó Thư, xuống dưới đi.”
Phó Thư nhẹ nhàng nhảy xuống, khiến cho nhị hoàng tử giật mình. Theo tục lệ của Phượng gia, một đứa trẻ phải tới sáu tuổi mới được đặt tên chính thức. Phượng Hữu Hoài còn chưa tròn sáu tuổi, phụ thân đã nhắm mắt xuôi tay, cho nên suốt hai mươi hai năm vẫn được gọi là Phượng thập nhất, mãi tới khi làm hoàng đế mới cải danh. Nhị hoàng tử chưa tròn sáu tuổi, tới giờ vẫn gọi bằng nhũ danh.
“Nhị cẩu, y tên là Phó Thư, ảnh vệ của phụ hoàng, không được nói cho người khác biết, hiểu chưa?”
Nhị hoàng tử sợ sệt gật đầu.
Nhũ danh của hoàng tử công chúa vốn là điều kiêng kỵ trong hậu cung, trừ hoàng đế lão tử ra không ai dám gọi, bởi vì… Đại hoàng tử tên Đại bảo, nhị hoàng tử gọi là Nhị cẩu, tam hoàng tử kêu Tam mao, tứ công chúa kêu Tứ muội, ngũ hoàng tử gọi là Ngũ cầu nhân (quả bóng). Nghe nói ngũ danh của Phúc Thân Vương trước đây là đầu đất, do thái thượng hoàng đặt. Không hổ là huynh đệ thanh mai trúc mã, đến cách gọi tên con cái cũng giống nhau.
Phượng Hữu Hoài nói, đặt tên tiện chút mới dễ nuôi, cũng dễ gọi hơn, không nhầm được. Vô nghĩa, cứ nhất nhị tam tứ ngũ mà đếm xuống, nếu ngươi còn không biết đứa nào lớn đứa nào bé thì treo cổ bằng sợi bún đi cho xong! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
67 chương