Nhập Vọng

Chương 10

Từ sau khi mất ngựa, Nghiêm Mạc không vào phủ huyện mua ngựa nữa, mà là một đường thi triển khinh công hướng núi Tung Sơn. Quan đạo* nơi đây hơn xa với con đường trong trí nhớ của y, chẳng những bằng phẳng mới tinh, còn thông suốt khiến người ta trố mắt. *Đường đắp cho xe ngựa viên chức triều đình đi hay đường sá triều đình xây cho dân chúng dùng. [Theo hvdic] Phải biết nơi này là Bắc Hoài Thủy*, từ thời Tĩnh Khang đã bị cắt thành lãnh thổ Kim quốc, man di không giỏi sửa đường, dân lại trốn tứ tán. Sau này bị Mông Thát xâm lược Trung Nguyên, mặt đường càng không ai trông chừng, có vài nơi đừng nói là xe ngựa, một chút mưa sợ là ngay cả người cũng không đi được. *Bắc Hoài Thủy (tức sông Hoài): Ranh giới được phân chia sau khi Tống – Kim ký hiệp nghị “Thiệu Hưng hòa nghị” từ Bắc trở lên là của Kim, từ Nam xuống là của Tống. Bối cảnh nhà Tống mình đã chú thích ở chương 1 hay 2 rồi. Nhưng mà con đường nơi này lại không vậy. Hay là nói, tất cả con đường ở đây đều bằng phẳng giống như quan đạo. Đường rộng hơn ba trượng, có thể cho hai con tuấn mã cùng chạy, có thể thường xuyên nhìn thấy xe hàng của người buôn vội vàng trên đường lớn. Đó cũng chưa tính, dù vấp phải rừng cây rậm rạp, con sông rộng lớn, đường cũng có thể bỏ rừng vượt sông, thong dong trải dài. Đừng nói là Thủ huyện Đại Thành*, ngay cả cái huyện nho nhỏ cũng có thể thông đường không bị ngăn trở. *tên huyện tỉnh Hà Bắc, TQ. Thủ huyện là người đứng đầu huyện. Đường tốt như vậy, nếu bảo người ta sửa lại, sợ là không dễ sửa bằng kênh đào Tùy Dương năm đó, nhưng hai bên đường lại ít nhìn thấy thôn xóm, dân cư so với khi gót sắt Mông cổ giẫm lên Trung Nguyên còn ít hơn mấy phần. Trái lại ở chỗ “Trước không thôn sau không điếm”* này có vài tiệm trà tửu quán, cũng không biết có buôn bán được không. *ý chỉ chỗ hoang vu, không tìm thấy nơi nghỉ chân. Dọc theo đường vừa đi vừa nhìn, Nghiêm Mạc không khỏi sinh chút cảm khái trong lòng, tuy không biết bản thân vì sao đi đến thế giới hoang đường này, nhưng dân chúng nơi đây e là hạnh phúc an khang hơn nơi mình ở. Thịnh thế thế này, triều đình lại yếu đuối vô lực, cũng khó trách những người trong võ lâm lại nổi ý nghĩ dùng võ phạm điều cấm, nơi thế lực võ lâm thịnh này còn mạnh hơn môn phiệt*, thế tộc thời Lưỡng Tấn* mấy phần. *Môn phiệt là gia đình có quyền có thế. *Thế tộc: thế gia vọng tộc. *Lưỡng Tấn tức Đông Tấn và Tây Tấn. Như vậy hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đứng đầu võ lâm, chỉ e cũng sẽ khác với những gì mình biết. Nghĩ đến vị sư ngày ấy chết ở trước mặt mình, Nghiêm Mạc mắt không khỏi tối lại. Lúc trước khi Thiếu Lâm tôn Kim quốc chiếu dụ, cúi đầu chiêu hàng cũng không kiên cường như thế. Có Thiếu Lâm quy thuận, không ít môn phái cũng vui vẻ sửa kì đổi màu, Trung Nguyên võ lâm liền rơi vào cục diện chính tà bất phân, sơn đầu* mọc lên như nấm. *bè phái, tông phái độc chiếm một vùng. Nhưng so với những Nam độ* môn tông, y càng thích ở Bắc địa mua bán vài mạng người hơn. *Theo mình nghĩ là những môn tông phải dời xuống phía Nam chạy nạn. Tàn độc trong mắt rực lên, Nghiêm Mạc ngừng bước chân, ngồi xuống ngay tại chỗ trong rừng, bắt đầu khoanh chân điều tức. Hai canh giờ chớp mắt qua, mãi đến mặt trời lặn ở đằng Tây y mới thở ra một hơi, mở mắt, trong đôi mắt đã lần nữa khôi phục trong sáng. Cái xác này vẫn là không được. Bình ổn phiền muộn trong lòng, Nghiêm Mạc xòe tay ra, mắt nhìn da thịt trắng bóc được bảo dưỡng tốt trên tay, lại lần nữa nắm thành quyền. Tuy bây giờ y dùng nội lực của cái xác này, cũng có thể vận công chiến đấu, nhưng nội tức căn tủy nghịch luyện Âm Dương nguyên bản lại không tìm về được nữa. Thuở nhỏ đi theo sư tôn tập võ, y vẫn dùng độc vật trùng, xà luyện công. Đầu ngón tay quanh năm xanh đen, chẳng những cả người bách độc bất xâm, còn khiến trong nội tức có chứa một tia huyền diệu âm chất, thi triển nội lực khinh công quả thực là biến hóa kỳ lạ khó dò, cũng ngăn chặn lệ khí* vì giết người mà sinh. *Trong đây ý chỉ tâm lý tàn nhẫn, hung ác. Nhưng đến thế giới này, nội lực cái xác này tệ không chịu nổi, còn bởi thải bổ quá nhiều nữ tử, có chút dương thịnh âm hư. Nội lực và công pháp không phù hợp, sức đánh đương nhiên liền tụt dốc, gượng vận công tuy không đến mức tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng lệ khí trong lòng làm sao cũng không áp chế được, sát tính cũng liền mạnh hơn một chút. Nếu cứ thế, đừng nói khôi phục công lực, sợ là đối với tâm tính cũng hao tổn cực lớn, vạn nhất nhập ma liền không trở ra được. Nghĩ đến đây, đôi mắt ngậm cười đột nhiên xông vào đầu, Nghiêm Mạc hừ lạnh một tiếng, rời mặt đất đứng dậy, đi sâu vào rừng thẳm. Cứ mấy ngày đường dài chạy vội như thế, mỗi ngày đều là màn trời chiếu đất, dọc đường lại không gặp phải phiền toái gì. Đừng nói là mấy sát thủ áo đen che mặt, ngay cả giang hồ nhân sĩ tìm “Diêu Lãng” báo thù cũng không hề lộ diện. Nhưng Nghiêm Mạc không hề khinh thường, Bích Ngọc tiêu không phải y để đấy cho đẹp, đương nhiên còn muốn đợi con cá lớn. Xem, khi y sắp vào khu vực Khai Phong thì rốt cuộc lại có một đợt địch nhân nữa tìm tới cửa. Đây cũng là một đội nhân mã, mỗi tên cầm phác đao* trong tay, kề vai kết trận, võ công có cao không thì chưa biết, thế nhưng chỉ khí thế thân pháp, đã hơn xa người giang hồ thông thường, khéo là, trận pháp này y vừa mới thử không lâu. *một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, ngắn, sử dụng bằng hai tay. – Diêu Lãng! Đại hán cầm đầu quấn khăn trắng, mắt lộ hung quang đứng ở hàng đầu, hơi giương lên loan đao trong tay, cao giọng nói: – Đám đồng đảng của ngươi giờ đang ở đâu, nếu thành thật khai báo, ta liền cho ngươi thống khoái! Lời này nghe thực quen tai, Nghiêm Mạc đứng vững, khóe miệng thoáng nhếch: – Ngươi và Đinh Hoảng có quan hệ gì? – Cẩu tặc, ngươi… Ngươi còn có gan dám hỏi! Đại hán giọng nghèn nghẹn, dường như không nói được nữa, vung phác đao trong tay lên, hùng hồn quát to: – Nhạn Sí! Đám người kia ào tản ra, trận hình nhanh chóng biến hóa giống như chim nhạn giương cánh. Nghiêm Mạc từng trải qua chiến trường, đương nhiên có thể nhìn ra đây là võ công võ lâm cộng thêm quân trận, chỉ thấy đám hán tử kia chân đạp Bát Khảm trận, phác đao ba thước trùng điệp giao nhau, so với trận chứng kiến ở ngoài Đạp Tuyết sơn trang còn mạnh hơn đôi chút. Ý cười khóe môi càng sâu vài phần, thật ra lúc trước ở trên phố, Nghiêm Mạc cũng thám thính không ít chuyện Đạp Tuyết sơn trang. Đương nhiên biết Đinh Hoảng còn có huynh đệ kết nghĩa danh hào Cấp Kinh Phong Đinh Bân, đều là quản sự trong Đạp Tuyết sơn trang. Nếu chỉ luận võ công, hai người này cũng coi như hảo thủ* giang hồ, nhưng uy danh Đạp Tuyết sơn trang lại đến từ gia truyền trang chủ Đinh Lịch Đan, Thiên La Đao quyết chính là đao pháp tốt hơn Thiên Tinh trảm của Kim Đao môn, cũng vì thế Đinh phủ lấy được uy danh trăm năm không suy. *giỏi, có năng lực. Y vừa đến thế giới này, liền động thủ giết Đinh Hoảng, hiển nhiên đã gây thù kết oán lớn. Người bên ngoài sợ là trốn không kịp, y lại muốn đợi đám người này tìm tới cửa. Nhạn Sí trận vốn lấy biến trận nhanh chóng mà nổi danh, lần này Đinh Bân mang đến là những tay nhất đẳng trong trang, sợ chính là cao thủ thần quỷ lui tránh bên cạnh Diêu Lãng. Ai ngờ hiện tại bao vây, Ngọc Diện tặc lại không nhúc nhích một phân, ngay cả trường kiếm đeo ngang hông cũng không ra khỏi vỏ, thoạt nhìn hoàn toàn không để bọn họ vào mắt. Bị một kích như thế, tính tình táo bạo Đinh Bân đương nhiên càng khó kiềm chế. Tên Diêu Lãng này tuy không phải mục tiêu của gã, nhưng cũng là một trong thủ phạm hại đại ca mình bỏ mạng, giờ thịt đã trên thớt, đương nhiên phải bắt lấy mới phải. Có suy nghĩ này, gã không do dự nữa, đại đao trong tay một trận, liền cùng trang đinh bên cạnh xông lên. Nhạn Sí trận ý tại vây công khốn nhân*, chính là trận khó giải nhất trong Thiên La đao trận. *bao vây hoặc làm người ta mệt mỏi. Đạp Ngũ Hành, phòng tứ phương, một khi khởi động, chỉ thấy ánh đao chói mắt liên miên không dứt, mỗi một phía đều có ít nhất ba thanh phác đao đánh úp, cao thủ như Đinh Bân thì ở trong cục điều hành, bổ sung thiếu sót, bảo đảm đao trận vạn vô nhất thất*. *tuyệt đối không có sơ hở. Đối mặt với quân trận chặt chẽ như vậy, chỉ có võ công hơn mấy bội mới có hi vọng trốn thoát, nay đừng nói là Diêu Lãng nội lực mỏng tang, cho dù hai Diêu Lãng tới, e cũng phải ngỏm trong trận. Nhưng Ngọc Diện tặc dường như hoàn toàn không thèm để ý đao phong từ trên, giữa, dưới, bổ tới bên cạnh. Ngược lại dưới chân bước, tay phải như tỳ bà múa nhanh, tùy ý vung lên. Chỉ nghe keng keng keng ba tiếng giòn vang, huyệt Nhị Gian ở mu bàn tay ba người bên phải đồng thời tê rần, phác đao theo tiếng mà rơi. Biến cố này đâu chỉ như điện quang thạch hỏa*, Nhạn Sí trận còn chưa kịp biến đổi, người nọ liền bước ra ba bước. *chớp nhoáng. Chỉ ba bước, lại hoàn toàn không nhận ra hướng y muốn đi. Thân hình khi trái khi phải, dường như hướng tới phía trước kỳ thật lui nhanh, người xem chóng mặt quáng mắt, đồng thời nâng tay, nhấc chân, khuỷu tay chạm, cứ như một cơn lốc màu đen, thoắt quét qua toàn trận. Khi người nọ đứng vững người lại thì trong trận ngoại trừ y, đã không một ai có thể đứng thẳng. Đinh Bân mắt báo trợn lên, giống như thấy quỷ nhìn tên “Diêu Lãng” ở trong trận. Vừa rồi chỉ là hai chiêu, hai huyệt “Phong Môn”,“Phế Du” của gã liền bị điểm trúng, các trang đinh khác lại ngất hơn phân nửa, còn lại mấy người thanh tỉnh, ngay cả đao cũng không nhặt lên nổi. Cho dù giang hồ đồn thủ đoạn khinh thân Diêu Lãng có thần kì đến mấy, y cũng chỉ là hái hoa dạ đạo, sao có thể được thân pháp nội lực lợi hại như vậy, thử nghĩ vừa rồi đối phương điểm không phải “Phế Du” mà là “Thận Du” hay “Mệnh Môn”, gã chỉ sợ đã ngỏm ngay tại chỗ. Kẻ trước mặt rốt cuộc là ai?! Không để ý thần sắc kinh sợ trên mặt Đinh Bân, Nghiêm Mạc chậm rì nhặt một thanh phác đao từ mặt đất lên, cầm trong tay ngắm nghía hai cái, cổ tay vung lên, ném đao tới trước mặt Đinh Bân. – Ngày đó giết Đinh Hoảng là ta. Lệ khí trong mắt lại bốc lên, Nghiêm Mạc từng câu từng chữ nói: – Bây giờ, ta muốn giết các ngươi cũng dễ như trở bàn tay. – Muốn giết cứ giết! – Đinh Bân chửi ầm lên. – Đạp Tuyết sơn trang chưa bao giờ sợ bất cứ bọn chuột nhắt nào, lại càng không sợ thằng người không ra người quỷ không quỷ như ngươi! – Người không người, quỷ không quỷ? Hình dung hay lắm… Nhưng bản tôn không có hứng thú với các ngươi, ngày đó mang cái xác này mò lên Đạp Tuyết sơn trang, là tiểu tử tên Nhiễm Phong. Oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi nên hận cũng không phải ta. – Ngươi… Đinh Bân thiếu chút nữa tức nổ phổi, ngày đó Nhiễm Phong chết là trong tay ai? Nếu chỉ là tìm Nhiễm Phong phiền toái, y cần gì phải giết Đinh Hoảng, kết thù với Đạp Tuyết sơn trang! – Nói với thứ ngu xuẩn như ngươi cũng không gì để bàn. Nghiêm Mạc phất nhẹ ống tay áo, như là phủi đi hạt bụi không tồn tại trên người. – Chỉ là trang chủ nhà ngươi hãy ngẫm lại, Nhiễm Phong là vì cái gì?  Nói xong hai câu này, y lạnh lùng cười, dưới chân thoắt cái liền đi xa. Mãi đến lúc này, mồ hôi lạnh ở trán Đinh Bân mới lăn xuống, thật ra gã không phải kẻ ngu dốt, không nói đến dặn dò của trang chủ, chính là lần đối mặt hôm nay, gã cũng hiểu được “Diêu Lãng” này không phải nhân vật bọn họ có thể ngăn cản. Nếu ngay cả bọn họ đều không thể ngăn cản, vậy Nhiễm Phong làm sao đả thương y, còn mang đại ca ra ngoài lùng sục ráo riết? Cũng lẽ ấy, nếu kẻ này và Nhiễm Phong có oán, cần gì nhất định phải ở Đạp Tuyết sơn trang giết địch nhân, lấy võ công của y, thiên hạ này còn có chỗ cho Nhiễm Phong ẩn thân sao? Trong chuyện này lộ đầy cổ quái, lại liên tưởng thân pháp như quỷ mỵ của đối phương, cùng câu lãnh khí sâm nghiêm* “Người không người, quỷ không quỷ”, ban ngày ban mặt Đinh Bân lại mồ hôi ướt sũng quần áo. *uy nghiêm đáng sợ. Càng quan trọng hơn là, nam nhân này vẫn không để Đạp Tuyết sơn trang vào mắt, cũng không thèm lấy tính mạng bọn họ, đại ca tuy chết oan uổng, thế nhưng chỉ sợ thật sự là bởi vì bị ai đó liên lụy. Như vậy, mục đích của Nhiễm Phong Nhiễm công tử nhân xưng giang hồ tuấn kiệt là gì? Ước chừng một khắc sau, Đinh Bân mới giải được huyệt đạo bị chế, chậm rãi bò khỏi mặt đất. Nhìn đám thủ hạ xụi lơ hoặc hôn mê, tầm mắt hơi chuyển, nhìn thanh phác đao cắm đất ba phân. Lưỡi dao sáng lạnh chói mắt, như là lộ ra sát khí vô tận. Giật mình, gã cắn khớp hàm, vươn tay rút đao. Chuyện lần này, phải mau chóng thông bẩm trang chủ mới được! Đi suốt mấy dặm, Nghiêm Mạc rốt cuộc dừng chân lại. Mũi chân nhẹ nhàng đạp, liền phi thân lên cái cây già cành lá xum xuê che trời, cây này sợ đã có mấy trăm tuổi, tán lá rộng lớn, chạc cây tươi tốt, dễ dàng che đi người y.  Nhìn từ nơi này, động tác của bọn Đinh Bân đều ở trong mắt. Vừa rồi vì kiềm chế sát ý, y thật tốn không ít công sức, nhưng thu hoạch cũng khá xa xỉ. Như y dự đoán, kẻ đang tìm y phân thành hai loại. Một là tìm cái xác của y, như mấy giang hồ khách bảo y dâm tặc, gọi y là Diêu Lãng. Hai là muốn giết y, cũng không để ý thân phận cái xác này ra sao, tỉ như đám người bịt mặt áo đen. Mà trong hai loại này, Đạp Tuyết sơn trang là đặc biệt nhất. Địch của địch nhân liền có thể thành bằng hữu, mà bây giờ, y quả thật có hứng thú an bài vài cái “bằng hữu”. Lệ khí trong mắt chợt lóe, gương mặt tuấn mỹ được tán dương dung mạo vô song lại lộ ý cười lạnh lẽo. _____________________________ Chú thích phần huyệt: Cơ thể người có 108 huyệt nguy hiểm, 36 huyệt chí mạng (tử huyệt) còn lại 72 huyệt là không đến nỗi mất mạng. Phế Du (tử huyệt) khi bị đánh trúng chấn động tim, phổi, phá khí. Phong Môn: không biết đánh rồi sẽ ra sao nhưng huyệt này nằm gần đốt sống ngực thứ hai. Thận Du (tử huyệt) bị đập vào thận, tổn khí cơ, dễ dẫn đến liệt nửa người. Mệnh Môn (tử huyệt) bị đập vào xương sườn, tổn khí cơ, dễ gây ra liệt nửa người.