Từng hơi thở ấm áp của Hoa Vô Tình trượt nhẹ trên tấm lưng hoàn mỹ của người bên dưới, chậm rãi hướng từ trên xuống dưới… Khi thì dùng răng cắn nhè nhẹ, lúc thì lấy đầu lưỡi liếm láp mê say, lại có khi phà hơi nóng thiêu người vào làn da ửng đỏ gợi cảm của Hạ Vũ Thiên. Y đang phiêu lãng tựa mây trời, theo phản xạ mà tự ép chặt cơ thể lại hòng làm xua đi khó chịu trong người… “A……” Khi Hoa Vô Tình bắt đầu tiến đến khu vực mẫn cảm bên dưới, Hạ Vũ Thiên phát ra một tiếng rên khe khẽ, tay chân bắt đầu nấc lên từng đợt. “Nhắm mắt lại.” Giọng nói ấm trầm, đầy hấp dẫn. Trời tối, giữa hoa viên rộng lớn, cảm giác càng thêm mãnh liệt, Hạ Vũ Thiên cảm thụ được từng đợt cuồng hôn say đắm trên từng tấc da thịt của mình. “Đừng…… A…….” Hoa Vô Tình ngoạm một cái thật đau vào bờ mông căng tròn gợi cảm, cố ý để lại dấu vết của chính mình… Lật ngửa Hạ Vũ Thiên lại, Hoa Vô Tình đè nhẹ lên trên, lưu luyến mân mê hai trái đào nhỏ xinh trước ngực. Miệng giáp miệng, lưỡi ngập trong lưỡi, hắn cố gắng hít trọn hương rượu còn sót lại trong khoang miệng Hạ Vũ Thiên. Mùi hương cơ thể lại càng hấp dẫn hơn nữa, càng làm say đắm lòng người quân tử. Đầu lưỡi linh động của Hoa Vô Tình liên tục chà đạp từng ngõ ngách bên trong, hắn muốn đảm bảo không bỏ sót bất cứ mùi vị nào. “Ân, a…….” Hạ Vũ Thiên đâu thể nào chịu nổi kích thích mạnh mẽ như lúc này, toàn thân tê dại, cánh tay vô lực bấu hờ lên góc bàn phía dưới. Thời khắc đó cũng đến, mảnh y phục cuối cùng trên người Hạ Vũ Thiên được tháo xuống, cơ thể trắng như bạch ngọc của y hoàn toàn nằm gọn trong mắt Hoa Vô Tình, sáng tỏ mồn một dưới anh trăng mơ hồ. Cảm giác lạnh lẽo khiến Hạ Vũ Thiên mở mắt, chỉ thấy không gian phía trước là một khoảng trống vô định. Suy tư, tìm kiếm, bỗng nhiên lại trở nên hoảng hốt. Phân thân mẫn cảm không biết đã bị Hoa Vô Tình khống chế tự lúc nào. Tay hắn nhẹ nhàng lên xuống, chậm rãi vuốt ve. Hô hấp của Hạ Vũ Thiên gấp gáp, cảm giác nơi đó căng cứng đến bất thường. “Thân mình của ngươi thực sự vô cùng mẫn cảm, là tên đó dạy dỗ mà ra phải không?” Hoa Vô Tình lạnh lùng hỏi, sức lực của tay hắn vẫn như cũ, không nhanh không chậm, như cố tình khiến Hạ Vũ Thiên cảm thấy bứt rứt không yên. Và hắn đã đạt được mục đích, chỉ một lát sau, Hạ Vũ Thiên bắt đầu đung đưa phần hông tới lui, phân thân cứ thế ra vào nhanh hơn trong vòng tay tròn trịa. “Chịu không nổi rồi sao?” Hoa Vô Tình mỉm cười nói. “Ân, ân.” Hạ Vũ Thiên hàm hồ trả lời . Y đã không thể điều khiển được tư duy của mình thêm một phút nào nữa. Hoa Vô Tình tăng tốc phối hợp, đồng thời tách hai chân Hạ Vũ Thiên ra, một ngón tay từ từ tiến vào vùng đất cấm. Khi cánh cửa kỳ diệu bị gõ nhịp, nó liền khép lại chặt hơn, đau đớn tối hôm trước vẫn còn khiến Hạ Vũ Thiên chợt tỉnh táo lại, nói gì đi nữa, chuyện này không hề dễ dàng với y một chút nào. Hoa Vô Tình nhẹ nhàng thâm nhập từng chút, tiến vào rồi lại lùi ra “Thả lỏng!” Khi thân thể cứng ngắc của Hạ Vũ Thiên lơi lỏng đôi chút, ngón tay Hoa Vô Tình lập tức lấn tới, chà xát thật mạnh thớ thịt mềm ấm bao quanh. “A…….A……” Đau nhẹ khiến Hạ Vũ Thiên la ai ái. Hoa Vô Tình vẫn không chịu dừng lại, chỉ cúi người hôn lên bờ vai kẻ đang vừa đau đớn lại vừa khoái hoạt. Ngón tay thứ hai tiếp tục nhiệm vụ, cẩn thận dò đường. Những tiếng rên đầy dâm dục của Hạ Vũ Thiên bị Hoa Vô Tình nuốt hết vào miệng. “Thử ba ngón tay xem!” Hoa Vô Tình nói. Hai ngón tay chậm rãi rời đi, “ba cây chụm lại nên hòn núi cao” một lần nữa tiến vào. “Đau…….” Miệng nhỏ vẫn còn chưa bình phục cho dù có nhẹ nhàng cũng không thể tránh khỏi cảm giác khó chịu. “Ta biết, ta sẽ rất nhẹ .” Hoa Vô Tình an ủi. Ba ngón tay không chỉ mở rộng mà còn tiến thật sâu vào bên trong, Hạ Vũ Thiên dần dần cảm thấy có cái gì đó kỳ lạ truyền thẳng lên đại não, hạ thể phản ứng lại, nhấp nhô lên xuống ngược chiều cùng ba ngón tay. Y gầm gừ khe khẽ, khao khát ngày càng nhiều. Ba ngón tay đột ngột thoái lui, cảm giác trống vắng lập tức dâng trào, miệng nhỏ chúm chím khép vào mở ra như lưu luyến không muốn lìa xa. Hoa Vô Tình mạnh tay nắm lấy phân thân, bao bọc lấy nó, miết lên miết xuống liên tục không ngớt, Hạ Vũ Thiên cong người, d*m thủy bắt đầu nhỏ giọt. “Chịu không nổi ?” Hoa Vô Tình biết rõ còn cố trêu đùa . “Mau, mau … ta …” Người nọ vô lực cầu xin giúp đỡ. Mắt y lóe ra nét đẹp phong tình, gợi cảm, lấp lánh hơn sao trời trên cao. “Thật sự là tiểu yêu tinh dâm đãng mà. Ta sẽ hảo hảo thỏa mãn cái miệng đói khát bên dưới của ngươi.” Hoa Vô Tình cười nói. Chờ cho tới khi thứ nam tính nóng rực cạ nhẹ vào hậu đình, Hạ Vũ Thiên gồng chặt thân thể, hai tay cố gắng bám lấy thành bàn làm điểm tựa. “Thả lỏng, ta đến đây.” Hoa Vô Tình đẩy mạnh một chút, cự vật theo đà tiến công vào nơi thâm sơn cùng cốc. “Đừng, đừng…… A… A….” Hạ Vũ Thiên tưởng như thứ thô to kia đi đến đâu là da thịt mình rách tan ra tới đó, thần trí lập tức bừng tỉnh khỏi cơn say. Cổ họng Hoa Vô Tình phát ra tiếng gầm trầm đục, không đợi miệng nhỏ kịp thích ứng, cự vật đã nhanh chóng vận động. Vốn hắn cũng định khắc chế bản thân, không làm bị thương người này. Đâu ngờ rằng cảm giác y mang lại mãnh liệt tới chừng đó, không thể kiềm nén, ra vào càng nhanh, càng sâu. Cho dù có thương yêu tới đâu đi nữa thì một trong những bản năng của nam nhân là thích mạnh bạo, trên giường cũng không ngoại lệ. Hạ Vũ Thiên càng rên lớn, Hoa Vô Tình càng đâm mạnh hơn, sâu hơn, thẳng cho tới khi mu hắn úp sát vào mông người bên dưới mới chịu dừng lại. Sau một hồi ái ân không ngớt, sau nhiều lần ma sát nơi mảnh đất ấm nóng đầy bí ẩn, Hoa Vô Tình đã tìm được “yếu điểm” của nó. Chỉ cần đâm thật mạnh vào chốn âm u, gồ ghế ấy, rồi thì cọ nhẹ, người kia lập tức rên rỉ, sung sướng đến mê loạn. “A…… Ơ…….” Hạ Vũ Thiên thấy từng đợt sóng tình vỗ về, phủ dập cả cơ thể lẫn lý trí của mình. Tiếng rên rỉ đan quyện cùng âm thanh thở dốc, ánh trăng trên cao như đỏ mặt thay cho hai con người phía dưới, mây trắng nhẹ trôi qua, không gian bỗng tối đi, hai con người, quấn quýt như không có ngày mai… “Thoải mái sao?” “Ân……” Hạ Vũ Thiên lúc này làm sao mà khẩu thị tâm phi được nữa. Hoa Vô Tình lặng lẽ rời khỏi, lật ngược Hạ Vũ Thiên lại, hai tay nâng chân y lên, tách ra phần thân bên dưới, lại tiến vào thật sâu hơn nữa. Đêm nay dường như ngắn hơn những đêm trước. Hạ Vũ Thiên thấy mình như xuống địa ngục một lần nữa. Trừ lần trước bị xuân dược kích thích, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được hoan lạc khi giao hợp cùng nam nhân. Loại cảm giác này quả thực không thể tưởng tượng được. ……………… Khi hoàn toàn tỉnh lại, trời đã sáng bạch ngày. Cú sốc lớn nhất đối với Hạ Vũ Thiên chính là thấy thân thể mình như bay bay trên mây, xung quanh lại phủ đầy chất lỏng. Giãy dụa một chút lại bị kìm lại, Hạ Vũ Thiên ngẩn người phát hiện mình đang bị Hoa Vô Tình ôm trong một bồn nước ấm. “Ngươi tỉnh rồi?” Hoa Vô Tình mỉm cười nhìn y. Vẫn tao nhã, phi phàm không đổi, chỉ có điều trên người hắn không hề có y phục mà Hạ Vũ Thiên nhìn lại mình cũng không một mảnh vải che thân. “Ngươi, ngươi đã làm gì?” Hạ Vũ Thiên hơi sợ một chút. “Ta làm chuyện gì hay là ngươi đã làm chuyện gì?” Hoa Vô Tình lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp “Đêm qua là ai ôm trầm lấy ta, không cho ta rời khỏi?” “Ngươi, ngươi.” Tỉnh rượu, Hạ Vũ Thiên nhớ lại hết thảy sự tình diễn ra đêm hôm trước, nhất thời xấu hổ tím cả mặt. Mình mới uống có mấy chén thế mà, rượu, rượu đúng là khắc tinh của ta a~ Hối hận thì đã muộn, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi. “Bỏ ta xuống, mau buông ta ra.” Hạ Vũ Thiên vặn vẹo thân mình, da thịt trần trụi của hai người cọ xát lẫn nhau. Hoa Vô Tình hít sâu một hơi, nhìn dáng vẻ như con mèo con giương nanh múa vuốt của Hạ Vũ Thiên mỉm cười “Thân mình này sao lại đáng yêu, nhiệt tình đến vậy a?” “Hỗn đản.” Mặt Hạ Vũ Thiên đỏ như cà chua chín. Nửa ngày mới lắp bắp phản bác “Chỉ là… Uống chút rượu nên mới…….” “Phải không?” Khóe môi Hoa Vô Tình gợi lên đường cong. Một bàn tay hắn đưa xuống dưới, vuốt ve phân thân của người trong lòng, thách thức “Hiện tại chẳng lẽ cũng do rượu sao?” “Đừng, đừng, mau buông tay.” Hạ Vũ Thiên véo mạnh cái tay mất nết kia một cái, xoay người sang một bên. “Vẫn là thân thể ngươi thành thật hơn cái miệng này.” Hoa Vô Tình cười cười, không tha. “Ngươi muốn làm gì?” Hạ Vũ Thiên trừng mắt. “Không cần phải che, những gì cần thấy ta đều thấy hết rồi, còn thấy rõ từng cọng…” Hoa Vô Tình không nói ra lời tiếp theo, sợ người này lại nổi cơn tam bành thì khổ. Hắn buông Hạ Vũ Thiên ra, bước ra bên ngoài, mặc quần áo chỉnh tề, búi tóc nghiêm trang. Hạ Vũ Thiên vẫn ngồi trong nước, ngắm nhìn hắn nơi xa xa. Hoa Vô Tình quay đầu nói:“Ngươi còn không mau lên đi, ở trong nước lâu sẽ bị cảm lạnh.” Hạ Vũ Thiên ngoay ngoảy ngoay ngoảy, hất nước về phía hắn. Hoa Vô Tình đi được hai bước lại dừng lại, nhìn Hạ Vũ Thiên cười đầy gian tà “Xém chút nữa quên mất, tắm rửa xong rồi thì men theo con đường này tới phòng ta mà lấy y phục!” “Ngươi nói cái gì! Ây, ngươi đứng lại, ngươi đứng lại!” Hạ Vũ Thiên té nước lung tung nhưng chẳng được tích sự gì, Hoa Vô Tình thong dong bước đi không nhìn lại. Không khí xung quanh vang lên tiếng khóc thét của Hạ Vũ Thiên. “Ngươi mau mang y phục tới đây.”