Nhân vật phụ cũng cần yêu

Chương 33 : Sóng ngầm mãnh liệt

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ dần dần hiện ra. Trong khung cảnh người người tấp nập tìm đường về nhà này, Kha Uy lại ngồi trầm lặng trên băng ghế ở quảng trường nhỏ trước công ty. Bởi vì giờ phút này cô chẳng hề có tâm tình muốn về nhà, trong đầu đều tràn đầy suy nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa mới xảy ra. * * * Kha Uy bước vào thang máy, một giây trước khi cửa thang máy khép lại thì Tô Lệ cũng bất ngờ theo vào. Tô Lệ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, tóc búi đoan trang, làn da trắng trẻo, môi sen mày liễu, mặc trên người đều là trang sức sang quý và quần áo tinh xảo, khiến bà toát ra quý khí bức người. Kha Uy lễ phép chào hỏi, nhưng cũng cảm thấy không khí này có vẻ thật ngượng ngập. Gặp người quen trong thang máy nhưng người ta lại không biết mình, hơn nữa còn là người thân của cấp trên, sau khi chào hỏi thì quả thật không có đề tài gì để nói, mà cố tình lại phải ở cùng trong một không gian nhỏ hẹp không thể tránh đi đâu được. Bầu không khí thế này thì liệu có mấy ai cảm thấy tự nhiên thoải mái chứ. Bất ngờ là, Tô Lệ lại là người chủ động bắt chuyện: "Cô Kha, quan hệ của cô và Thi Khâm nhà tôi có vẻ khá tốt. Nó vì yêu thích mẫu thiết kế của cô nên mới đưa cô từ một nhân viên nhỏ bình thường lên tới chức tổng giám sát thiết kế của thuyền Tinh Tâm, có phải không?" "Vâng, đúng là vậy. Tôi có thể hoàn thành được nó đều do cô Hạ tin tưởng, cho tôi cơ hội." Kha Uy trả lời bình thản như đây chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường. Lời Tô Lệ lại chợt xoay chuyển: "Nhưng mà, tôi cũng nghe nói, hồi trước nó bất ngờ chia tay với Liễu Tuyệt Luân rồi dốc lòng theo đuổi một người, chính là vị thiết kế trưởng của thuyền Tinh Tâm." "Bà Hạ..." Kha Uy lập tức bị nghẹn không thể nói ra lời. Đúng là gừng càng già càng cay, cách nói chuyện của Tô Lệ quá tuyệt diệu, nói như vậy khiến Kha Uy muốn đáp rằng không phải cũng không được, mà nhận cũng chả xong. "Vì sao đến giờ vẫn không có tiến triển? Cô không thích nó à?" Tô Lệ hỏi thẳng. Kha Uy vội vàng phủ nhận: "Không phải!" Khóe miệng Tô Lệ nhếch lên đầy hứng thú. Lúc này Kha Uy mới nhận thấy mình phản ứng có phần kích động, nên cúi đầu. "Con gái của tôi được rất nhiều người theo đuổi, nếu nó đã có ý thì cô cũng không nên chỉ đợi nó chủ động tiến gần. Cô Kha là một người có điều kiện rất tốt, vừa có tài lại trẻ tuổi, khí chất thanh lệ đúng mực. Tôi hiểu con gái mình, kiểu nó thích là người như cô." Con gái của bà luôn chỉ thích phụ nữ giỏi giang, nhưng Liễu Tuyệt Luân lại là một ngoại lệ, chỉ là bà không ngờ rằng cái ngoại lệ đó lại kéo dài nhiều năm như vậy. "Sao bà Hạ lại nói chuyện này với tôi?" Vốn thông minh lại cẩn thận, Kha Uy dễ dàng nhận ra thâm ý trong lời nói của Tô Lệ. Nghe như đang... cổ vũ cho cô và Hạ Thi Khâm có "gì đó". Nhưng thế thật không hợp logic nha, vừa nãy cô còn nghe thấy Tô Lệ và Lưu Bảo Châu căng thẳng với nhau vì chuyện Hạ Thi Khâm thích phụ nữ. "Vừa rồi chắc cô đã nghe được chúng tôi nói chuyện", Tô Lệ đột nhiên nhắc đến chuyện này "Tôi và mẹ cả của Thi Khâm đều không thích nó ở bên Liễu Tuyệt Luân." Tô Lệ cười nói tiếp "Phụ nữ luôn có trực giác rất chính xác với chuyện tình cảm, những gì tôi nói chắc cô hiểu rồi." "Nhưng Hạ Thi Khâm không thích tôi..." Cô có nên cảm thấy kiêu ngạo vì được mẹ của Hạ Thi Khâm cất nhắc không nhỉ? Thật khiến cho người ta không biết làm sao. "Cũng bởi vì nó không thích cô nha." Tô Lệ đáp như đó là chuyện đương nhiên, sau đó cười đầy ẩn ý, "Nhưng không phải cô thích nó à? Trước kia vì nó muốn theo đuổi cô nên mới chia tay với Liễu Tuyệt Luân, vậy thì sao giờ cô không thử một chút." * * * Nhớ tới đấy tâm tình của Kha Uy khá phức tạp. Mẹ của Hạ Thi Khâm cổ vũ, thậm chí còn ám chỉ sẽ ủng hộ cô quyến rũ Hạ Thi Khâm, thế nhưng đó hoàn toàn không phải vì Tô Lệ thích cô nên mới giúp. Làm mẹ có mấy ai sẽ hi vọng con mình thích phụ nữ chứ, rõ ràng bà ta muốn dùng cô để chen chân vào đẩy Liễu Tuyệt Luân ra xa —— Và chọn cô chỉ bởi vì Hạ Thi Khâm từng thích cô, nhưng không phải là kiểu thích mà chị ấy đã dành cho Liễu Tuyệt Luân. * * * "Vivian, sao em lại ở đây thế?" Hôm nay Hạ Thi Khâm tăng ca, lúc xuống dưới cửa công ty để chờ tài xế lái xe tới đón, thì thấy được Kha Uy đang ngồi một mình trên ghế dài bên đường. "Hạ ~" Gặp Hạ Thi Khâm đương nhiên Kha Uy vui vẻ, không ủ dột nữa mà nở nụ cười tươi. Có điều Hạ Thi Khâm vẫn phát hiện được sự gắng gượng bên trong nụ cười đó, cô hỏi Kha Uy: "Em làm đến tận giờ này sao? Sắc mặt em không tốt lắm, có chuyện gì không vui à?" "Ừm..." Thật ra điều phụ nữ cần khá đơn giản, đó là ở lúc họ mệt mỏi bất lực lại nhận được lời hỏi thăm từ người họ thích, thế là thỏa mãn rồi. Lòng Kha Uy cảm thấy ấm áp, nên giọng cũng mềm mại hơn: "Chỉ hơi mệt chút thôi..." "Có phải tôi tạo cho em nhiều áp lực lắm không, công việc gần đây quá bận sao?" Hạ Thi Khâm biết những người làm việc cạnh mình chắc chắn không dễ chịu, có một người chủ làm việc đến quên sống quên chết, thì thật dễ tưởng tượng được cấp dưới sẽ phải khó khăn thế nào. Nghĩ một lúc rồi cô cười bảo: "Không thì để tôi mời em ăn một bữa coi như đền bù nhé." Chỉ là cuối cùng hai người không đi ăn cùng nhau, với Kha Uy thì cô đang có tâm sự, đâu có tâm trạng mà ăn uống. Còn với Hạ con giời thì cô ta càng ước gì chẳng cần ăn cơm, không có ai nhắc cô phải ăn thì cô càng thích. Hai người vừa dạo bước đi dọc theo đường vừa tùy tiện nói chuyện, tuy không có tình cảm yêu đương với Kha Uy nhưng cô ấy vẫn là kiểu người mà Hạ Thi Khâm coi trọng, nên Hạ mỗ cứ cực kỳ vui vẻ nói chuyện mà vô tình không để ý tâm trạng phức tạp của Kha Uy. Macao nhỏ mà giáo đường lại nhiều, nếu đi bộ thì chỉ cần qua mấy ngã tư thôi bạn sẽ có thể gặp một tòa giáo đường —— Không phải các giáo đường được đặt quá gần nhau, mà chỉ là nó cách không xa. "Ôi~ mệt chết đi được, tôi phải nghỉ ngơi chút đã", Hạ Thi Khâm kêu lên. "Vâng, chân em cũng mỏi nhừ rồi", Kha Uy cũng xoa xoa mắt cá chân đang đau. Lúc đi đến được bể phun nước ngay trước cửa giáo đường nhỏ thì cả hai đều đã quá mỏi, lập tức ngồi xuống cạnh bể phun, đi bộ mà mang giày cao gót thì quả thật là cực hình. Sau khi ngồi xuống nghỉ, Kha Uy lấy từ trong xắc tay ra một hộp sữa, đưa cho Hạ Thi Khâm. "Hả, sao em có được vậy? Còn nóng nữa nè." Hạ Thi Khâm cầm hộp sữa cười như một đứa trẻ mới phát hiện ra đồ chơi mới lạ. "Vừa nãy em mới mua ở cửa tiệm 7-Eleven bên đường." Thấy vẻ mặt mờ mịt của Hạ Thi Khâm, Kha Uy cười không tin, hỏi thử: "Chị chưa từng vào 7-Eleven à?" "Ừ, tôi chưa bao giờ vào, nhưng Tuyệt Luân thì có." Hạ Thi Khâm sột soạt hút sạch hộp sữa, cô đói bụng rồi, vị sữa ngọt này làm cô nhớ tới món bánh pudding mà Tuyệt Luân làm. Hạ Thi Khâm hồn nhiên nói khiến vẻ mặt Kha Uy chợt biến đổi, cô cúi đầu lặng im, sau đó mới chậm rãi cất lời: "Hạ ~ Giữa chị và cô Liễu... Ý em là, nếu chị yêu cô ấy, thì vì sao lúc đó lại quyết đoán chia tay. Còn nếu chị không yêu cô ấy, vậy vì sao giờ lại muốn quay về bên nhau. Chia tay rồi vãn hồi, đây không giống với tính cách của chị, cũng không giống như việc chị sẽ làm." Yêu... Hạ Thi Khâm chưa từng nghĩ tới việc liệu cô có yêu Tuyệt Luân không? Đúng hơn thì, cô chưa bao giờ nghĩ thử xem tình yêu rốt cuộc như thế nào và khi mình đối với người khác thế nào thì là mình yêu người đó. Chẳng lẽ mình có những cảm xúc kia với Tuyệt Luân, là yêu sao? Cô chia tay với đại tiểu thư vì tưởng lầm rằng cô ấy chỉ có xinh đẹp mà trống rỗng không thú vị, nhưng sau khi chia tay rồi lại luôn nhớ tới từng ly từng tí của đại tiểu thư. Cô cho rằng tính cách của mình rất phóng khoáng nên sẽ có thể dễ dàng hợp được tan được với Tuyệt Luân, thế nhưng cô lại không thể chấp nhận được việc cô ấy thuộc về người khác. Còn dần dần phát hiện ra rất nhiều mặt ở cô ấy mà trước đây mình không hề biết, cứ ngỡ rằng mình hiểu rất rõ người ta, nào ngờ không phải vậy. Hạ Thi Khâm nhìn cánh cửa giáo đường được ánh đèn đường chiếu lên đổ bóng thành từng mảnh đen trắng, cô thổ lộ nỗi lòng "Tôi và Tuyệt Luân đều đã phạm sai lầm trong tình cảm. Cô ấy sai là hiểu nhầm điều tôi muốn mà che giấu đi chính mình, cố đóng giả thành bộ dạng mà cô ấy nghĩ rằng tôi yêu thích. Còn tôi sai là đã không để ý tới, cứ thoải mái nhận lấy những gì cô ấy đánh đổi và cho rằng đó là hiển nhiên, mà chưa bao giờ tìm hiểu xem cô ấy đã dành cho tôi biết bao nhiêu là tình cảm, cũng không phát hiện ra con người chân chính của cô ấy. Chia tay rồi giờ ở bên nhau lần nữa, tôi thấy nó cũng không phải là vô ích, bởi vì ít nhất giờ đây cả tôi và cô ấy đều dùng con người thật của mình đứng trước người kia. Tôi tin rằng lần này sẽ khác trước." "Có phải..." Kha Uy cắn chặt răng, nhưng vẫn nói ra hết lời: "Vì em không tốt." "Đương nhiên không phải vậy." Hạ Thi Khâm bất ngờ mở to mắt, cô tưởng rằng Kha Uy không thích phụ nữ, nên sau khi nói rõ với Kha Uy rằng cả hai sẽ là đồng bạn tốt, còn thầm may mắn vì mình chưa thực sự theo đuổi Kha Uy, khiến cô ấy thay đổi giới tính. Cô ấy là một người cộng sự rất đáng trân trọng trong công việc, có thể yêu thích coi trọng nhưng tốt nhất không nên để dính dáng tới tình yêu, đây vốn là nguyên tắc của cô. Lại không ngờ Kha Uy có suy nghĩ, cho rằng chuyện hai người không thành bởi vì lỗi của mình, "Vivian, em nên biết tôi luôn rất thích em, chỉ là nó không phải thứ tình cảm đó. Giữa tôi và Tuyệt Luân... Cô ấy là người tôi không thể dứt bỏ." Hóa ra là thế ư. Cô tin tưởng cũng như cảm nhận được rõ, tình cảm của Hạ Thi Khâm là chân thành. Nhưng ở một góc độ nào đó mà nói thì Hạ Thi Khâm vì nhất thời "mê hoặc" mà tới trêu chọc tình cảm của cô và điều đáng buồn nhất —— Là cô lại thật sự động lòng. Như thế sao cô có thể cam lòng, có thể chịu nổi đây. Kha Uy không nói thêm gì nữa rồi bỗng nhiên đứng bật dậy lên thành bể phun, Hạ Thi Khâm cũng vội đứng lên gọi: "Kha Uy ——Ôi." "Aaaa... Cẩn thận!" Vì đứng dậy quá vội mà Hạ Thi Khâm không để ý đụng phải hộp sữa, cô muốn vươn tay tóm nó lại nhưng chẳng còn kịp, hộp sữa đập xuống mặt đất làm sữa văng lên dính đầy mặt và tay Hạ Thi Khâm, nhìn cô trông vô cùng chật vật. Hạ Thi Khâm mếu máo nhìn cánh tay nhỏ đầy sữa của mình. "Chị không sao chứ?" Hỏi cũng thật thừa, nhìn lướt thôi cũng thấy tổng giám đốc Hạ rõ ràng "Rất có sao", Kha Uy vội vàng móc khăn lụa trong túi xách tay ra, "Đưa tay đây để em lau cho chị." Kha Uy nhúng khăn vào bể phun nước trong vắt thấy đáy, vắt khô chút rồi bắt đầu lau sạch tay cho Hạ Thi Khâm. Hạ con giời là người vốn quen được hầu hạ, nên cũng chẳng thấy thế có gì là không hợp, tay bẩn quá thì nhanh đưa ra cho người ta lau sạch giúp mình thôi. Tuyệt Luân cảm thấy Macao này thật nhỏ, đi đến đâu cũng có thể vô tình gặp nhau. Hay nên nói "duyên số" của cả hai quá khắc. Vì thế chỉ cần tùy tiện đi vài bước là đã được thấy cảnh cô không muốn rồi. Mạt Ưu dừng bước, lúc thấy sắc mặt bỗng băng lạnh của Tuyệt Luân thì giật mình tới nỗi khẽ lùi một bước, nhỏ giọng kêu: "Tuyệt Luân..." Chiều nay Tuyệt Luân và Đổng Tiệp đến cửa hàng hoa của Mạt Ưu tụ tập, ở mãi đến khi cả ba ăn tối xong và đóng cửa hàng hoa thì bắt đầu cùng nhau đi về, không nghĩ tới lúc đến giáo đường nhỏ ở ngã tư gần cửa hàng hoa này lại thấy —— Mạt Ưu thử nhìn Đổng Tiệp, nhưng không thấy cô ấy tỏ vẻ giận dỗi hay vui sướng gì, mà là nghiền ngẫm. Không đợi Mạt Ưu gọi thêm nữa, Tuyệt Luân lạnh lùng xoay người đi, coi như mắt ngơ tai điếc. Cô thấy Kha Uy cầm lấy tay Hạ Thi Khâm, còn thân mật lau tay cho chị ấy.