Nhân vật phản diện yêu ta rồi
Chương 17 : hành động (3)
Thấy Tôn Ngưng Tâm thất thủ, Dung Viên cũng nhân cơ hội tiến lên. Thẩm Nhạc Nguyên thấy vậy, phóng hàng loạt phi tiêu ra. Dung Viên bị một phi tiêu cắm trúng vai, không dám khinh thường mà né tránh.
Tôn Ngưng Tâm đứng lên, lau vết máu ở khoé miệng. Tiếp tục vào chiến đấu.
Tiêu Viễn nhân cơ hội, gia nhập vào chiến đấu.
Hai bên càng đấu càng hăng, Dung Viên nhận ra Tiêu Viễn có vết thương, lập tức tập trung tấn công hắn. Lúc nhất thời lơ là, mắt thấy mũi kiếm ông ta cách mình càng gần, Tiêu Viễn quyết định, tránh cũng không tránh được, vậy chịu một nhát kiếm này!
Nhưng mà, đợi một lúc, lại không thấy đau đớn. Tiêu Viễn mở mắt, chỉ thấy Tôn Ngưng Tâm chắn cho hắn một kiếm!
Nàng nhếch môi cười, dường như không cảm thấy đau đớn, nói với Tiêu Viễn: "Ngươi giúp ta lần này, ta thấy rất cảm kích, nhưng ta cũng không hy vọng ngươi vì giúp ta nên bị thương, cho nên, nhát kiếm này ta nhận. Qua trận chiến này, ngươi sẽ là hảo bằng hữu của ta!" Nàng nói, lại tiếp tục chiến đấu.
Tiêu Viễn ngây người. Lần đầu tiên, có người chữa thương cho hắn, người đó là nàng. Lần đầu tiên, có người tình nguyện chắn cho hắn, cũng là nàng. Lần đầu tiên, có người tình nguyện xem hắn là hảo bằng hữu, người đó, cũng là nàng.
Ngây người phút chốc, hắn cũng bật cười khe khẽ, gia nhập chiến đấu.
Thẩm Nhạc Nguyên cùng không rảnh rỗi, hắn vô cùng chăm chỉ phóng phi tiêu cản chân Dung Viên.
Dung Viên trong lòng thầm mắng, mẹ nó!
Trên người Tôn Ngưng Tâm càng ngày càng nhiều vết thương, máu ở khoé miệng chảy không ngừng. Dung Viên cũng chả khá hơn, ông ta cũng bị thương nặng.
Tôn Ngưng Tâm và Dung Viên đưa mắt nhìn đối phương, trong mắt chính là cuồn cuộn sát ý. Hai người đồng loạt đánh ra một chưởng phong!
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên, những cây trúc xung quanh cũng bị hai chưởng phong làm ảnh hưởng, nó lung lay liên tục, thậm chí có cây ngã xuống.
Tiêu Viễn vốn đã bị đẩy ra khỏi vòng chiến đấu, lúc này thấy cảnh này cũng bất an. Những thứ ở ngoài đều như vậy, người bên trong thế nào?
Chỉ thấy khói bụi tan đi, bóng dáng hai người chật vật hiện ra. Tôn Ngưng Tâm lảo đảo đứng lên, gió thổi làm hắc y và mái tóc nàng khẽ đung đưa, xen lẫn cả mùi máu.
Dung Viên bên kia cũng chật vật, liên tục phun máu. Sau đó, ông ta cũng đứng lên, nhìn chằm chằm nàng, nắm chặt kiếm trong tay tiếp tục tấn công.
Ông chỉ thấy Tôn Ngưng Tâm nâng tay, những phiến lá bắt đầu vây quanh nàng, sau đó chính là lấy tốc độ khó nhìn thấy lao về phía ông!
Dung Viên giờ phút này vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Viễn cũng hơi kinh ngạc.
Thẩm Nhạc Nguyên kinh ngạc nhưng nhiều hơn là vui mừng. Hắn cuối cùng cũng thấy được nàng dùng chiêu thức này!
Cả ba người trong lòng đều hiện lên một ý nghĩ!
Vạn diệp sát bản bí truyền!
Dung Viên phản ứng không kịp, chỉ thấy những phiến lá vây quanh ông ta liên tục tạo thành những vết thương sâu trên người. Cả bộ trung y của ông ta đã nhuốm đầy máu.
Ngước mắt nhìn, chỉ thấy người trước mặt tháo khăn che mặt, hiện ra một khuôn mặt có dung nhan tuyệt mỹ.
"Tôn Ngưng Tâm?"
Thiếu nữ nhếch môi, cười lạnh lùng: "Đúng vậy."
Sau đó không nói gì thêm, kết liễu ông.
Cả ba người thả ra tín hiệu, nhanh chóng rời đi.
Nhưng ba người không hề hay biết, vừa rời đi, lại có một nam tử lạnh lùng bước đến, Dung Viên vốn nên chết đang suy yếu đưa lệnh bài cho nam tử đó, nói: "Hy vọng ngươi có thể giữ Dung Kỉ phái." Sau đó, ông phun một ngụm máu, ngã xuống.
Nam tử kia nhận lệnh bài, lạnh lùng xoay người rời đi.
Nhóm ba người Tôn Ngưng Tâm rời đi khá xa thì dừng lại... Bởi vì Tôn Ngưng Tâm suy yếu dựa vào gốc cây, thổ huyết, cả người nàng đều đầy máu, chỉ vì nàng mặc hắc y nên không thấy được.
Tiêu Viễn bước đến, định ôm nàng quay về lại bị Thẩm Nhạc Nguyên trừng mắt.
"Ngươi dám chạm vào nàng xem?"
"Ta sao lại không dám?" Tiêu Viễn khiêu khích hỏi lại.
"Ngươi....hừ! Nàng là sư muội của ta, ngươi là gì?!"
"Ta là hảo bằng hữu của nàng!"
"Sư huynh cao hơn hảo bằng hữu một bậc, vì vậy, ngươi, cách xa nàng một chút." Nói rồi, Thẩm Nhạc Nguyên vô cùng dịu dàng ôm Tôn Ngưng Tâm vào lòng, vận khinh công dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, trở về Phong Lan môn. Vết thương của nàng không chậm trễ được.
Tiêu Viễn trừng trừng mắt, trong lòng không hiểu sao có chút tức giận.
Nghĩ vậy, hắn cũng điểm mũi chân đuổi theo.
Những người đi ám sát trưởng lão cũng đã quay về, tổn thất ba người, sau đó nhận được tín hiệu, cả nhóm đều quay về Phong Lan môn.
****
Tôn Ngưng Tâm hé mắt nhìn Thẩm Nhạc Nguyên đang ôm mình.
"Mẹ nó, đau quá!" Nàng nhe răng trợn mắt nói, quá đau! Nàng chính là vậy, không phải hạng kiên cường gì gì đó, mà chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng biết đau đó!!!!!
Thẩm Nhạc Nguyên bất đắc dĩ: "Sao muội không ngất đi? Ngất đi thì hết đau."
Tôn Ngưng Tâm cũng vô cùng đau khổ: "Ta cũng rất muốn ngất đi có được không, nhưng mà, ta lại không ngất được. Không biết mình đã tạo nghiệp gì thế này!"
"Ha ha."
"Huynh còn cười?"
"Được được, ta không cười."
"Hừ hừ, mẹ nó mẹ nó, đau quá."
****
Thẩm Nhạc Nguyên dùng tốc độ nhanh nhất về Phong Lan môn, vừa đặt chân xuống, Hắc Cầu đã nhảy vọt lên người của Tôn Ngưng Tâm.
"Mẹ nó!!!!" Tôn Ngưng Tâm đau đến trợn tròn mắt, không ngừng nói tục. Sau đó, mất đi ý thức.
Hắc Cầu nhìn chủ nhân nó, chủ nhân nó trở về rồi, nhưng lại bị thương rồi...
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
161 chương
11 chương
11 chương
171 chương
913 chương
70 chương