Nhân vật phản diện yêu ta rồi
Chương 12 : Biến cố
Tôn Ngưng Tâm trong lòng thở dài một hơi, boss phản diện cũng quá thảm rồi đi.
"Lần thứ hai." Tiêu Viễn nói.
Tôn Ngưng Tâm nhấc mí mắt: "Lần thứ hai?" Lần thứ hai gì?
"Đúng vậy, lần thứ hai."
"...." Bệnh thần kinh!
"Lần thứ hai ngươi gọi ta là tiểu đệ đệ. Ta lớn hơn ngươi hai tuổi." Tiêu Viễn vô cùng "hảo tâm" giải thích.
Nàng ngẩn người. Hai lần? "Ta mới gặp ngươi lần đầu tiên, lấy đâu ra hai lần."
Tiêu Viễn: "Hai lần."
Dường như nhận ra nàng không tin, hắn lặp lại: "Hai lần."
Một lúc sau: "Hai lần."
"Hai lần."
"Hai lần."
Tôn Ngưng Tâm: "... được rồi được rồi, ta tin, là hai lần." Bệnh thần kinh a!
Tiêu Viễn ngước mắt quan sát nàng, chín năm trước, người trước mắt hắn chỉ là một tiểu hài tử nghịch ngợm, giờ gặp lại đã thành một cô nương khuynh thành, hơn nữa còn gọi hắn là "tiểu đệ đệ" và giúp hắn hai lần.
"Ngươi tên gì?" Tôn Ngưng Tâm hỏi.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm nàng, một lúc sau phun ra vài chữ: "Đây là lần thứ hai ngươi hỏi câu này."
Tôn Ngưng Tâm thật có loại xúc động muốn rút kiếm chém tên này vài nhát, mở miệng ra là hai lần! Mẹ nó! Nếu hắn không phải là nhân vật phản diện nàng đã chém hắn!!! Nhịn, phải nhịn. Tôn Ngưng Tâm hít sâu một hơi, nở nụ cười cứng ngắc nói: ".....Nhưng bây giờ ta không nhớ."
"A, không ngờ trí nhớ ngươi kém như vậy! Ta tên Tiêu Viễn."
Kiếm trong tay Tôn Ngưng Tâm ra khỏi vỏ khoảng 10 cm! Mẹ nó, phải nhịn, đó là boss phản diện, nhịn!
"...Ừ." Hết cách.
Tiêu Viễn nhìn phản ứng của nàng, đắc ý cười cười.
"...." Hắc Cầu trong lòng thấp nén hương cho người trước mặt nó, e rằng lần này chủ nhân nó sẽ nhớ kĩ người này!
"Xong rồi. Ta đi đây." Tôn Ngưng Tâm nói.
Tiêu Viễn nhìn chằm chằm nàng: "Ta đi cùng ngươi."
Nàng nhìn người có dung mạo như ngọc trước mặt: "Làm gì?"
"Đi cùng ngươi."
"Đi cùng ta làm gì?"
"Đi cùng ngươi."
"...!!!" Ngoạ tào, đây là boss phản diện sao? Nàng phải giết hắn!
"Không được." Tôn Ngưng Tâm hít sâu một hơi, nói.
"Ta đi cùng ngươi." Tiêu Viễn vô cùng cố chấp.
Không khí chìm vào im lặng.
Không lâu sau, cận vệ bên cạnh nàng đi đến.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Đại thiếu gia bị trọng thương, Phong Lan môn không ai quản lý. Nhị thiếu gia cũng bị tập kích, trọng thương, trúng độc."
Tôn Ngưng Tâm hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh lại: "Ai?"
"Dung Kỉ phái."
"Trở về! Đưa tin cho phụ thân và mẫu thân, nói họ tạm thời đừng quay về, trên đường phải cẩn thận."
"Vâng, tiểu thư." Cận vệ khom người hành lễ rồi đi truyền tin.
Lúc này nàng cũng không còn chú ý cái gì phản diện, cái gì Tiêu Viễn nữa, lập tức xoay người vận khinh công quay về bằng mắt thường có thể thấy được nàng rất nhanh đã không còn bóng dáng.
Tiêu Viễn khẽ cười một cái, đuổi theo.
****
Không khí trong phòng ngưng trọng vô cùng, Tôn Ngưng Tâm bước vào, bình tĩnh nói: "Công vụ cứ để trên bàn, lát ta sẽ giải quyết. Lâm, phái người đi tìm người tên Thẩm Nhạc Nguyên nói hắn đến Phong Lan môn gặp ta. Sát, đi mời ngoại tổ mẫu của ta đến đây ngay. Hồn, đi ổn định người Phong Lan môn, có biến thì báo. Tiềm, đi thám thính tình hình Dung Kỉ phái, có động tĩnh thì báo ngay cho ta."
"Vâng." Cả bốn cận vệ đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng biến mất đi làm việc của mình.
Tôn Ngưng Tâm đưa mắt nhìn đại ca của mình, ngồi xuống bắt mạch, mạch tượng suy yếu vô cùng, vết kiếm chỉ cần nhích một chút nữa là đến tim. Sắc mặt nàng trầm xuống một chút. Dung Kỉ phái, được lắm.
Tôn Ngưng Tâm chăm chú từng chút từng chút chữa trị cho đại ca, kê vài phương thuốc quý hiếm chữa trị nội thương.
Sau khi xong bên này, nàng vội vàng qua phòng nhị ca. Chỉ thấy Tôn Minh Lãnh sắc mặt tái nhợt dựa vào giường, khoé miệng tràn ra máu tươi. Nàng vội vàng đi đến, đỡ Tôn Minh Lãnh, mày nhíu chặt.
"Nhị ca, sao huynh không nằm nghỉ? Chẳng phải huynh luôn tự tin võ công của mình à? Sao lại bị thương thành thảm như thế này? Hừ!"
Tôn Minh Lãnh suy yếu nói, nhưng giọng nói vẫn không mất đi giọng điệu xưa nay: "Là bọn họ đánh lén! Hơn 50 cao thủ tinh anh, làm sao ta đánh lại?!"
"Mẹ nó, huynh đánh không lại mà không biết chạy à?!" Tôn Ngưng Tâm trừng mắt.
"...Có chạy, bị bao vây."
Bắt mạch cho Tôn Minh Lãnh xong, Tôn Ngưng Tâm trầm mặt. Nàng nhanh chóng xử lý mấy vết thương to to nhỏ nhỏ trên người y, sau đó đỡ người ngồi dậy. Cười lạnh nói: "Dung Kỉ phái lần này thật sự dùng cả vốn gốc rồi! Chúng ta không làm gì tưởng chúng ta là mèo bệnh sao?"
Tôn Minh Lãnh rùng mình một cái, âm thầm cầu nguyện cho Dung Kỉ phái kia. Đừng nhìn muội muội hắn ngày thường cười đến thập phần ôn nhu, dịu dàng kia làm hiểu lầm. Nàng mà giận thật sự thì hậu quả không thể tưởng tượng được đâu.
Tôn Ngưng Tâm vận nội lực, ép độc trong người Tôn Minh Lãnh ra, mồ hôi trên trán chảy ra ngày càng nhiều, sắc mặt ngày càng tái đi.
Thẩm Nhạc Nguyên và Lâm bước vào, nhìn thấy cảnh này sửng sốt một cái, sau đó đều yên lặng đứng ngoài cửa không bước vào làm phiền.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
8 chương
137 chương
267 chương
56 chương
28 chương