Lăng Dạ khẽ nhíu mày, liền lập tức buông lỏng ra. Nươc phù sa không chảy ruộng ngoài, đệ tử trong môn dù sao cũng hơn Diệp Băng Nhiên rất nhiều, sư đệ yêu thích là tốt rồi. Thẩm Lưu Hưởng bị ánh mắt Lăng Dạ ánh mắt nhìn chằm chằm đến mức cả da đầu đều tê rần. Trực giác cho hắn biết Lăng Dạ đã hiểu lầm rồi. Đang muốn giải thích thì ngoài của truyền đến giọng nói "Sư tôn" . Đầu ngón tay hắn run lên, áo bào liền rơi xuống đất. Lăng Dạ đem tất cả thu vào trong đáy mắt, đáy lòng thở dài, lại thêm một lần đơn phương tương tư. Mong là lần này có thể hảo hảo đến với nhau, đừng tiếp tục điên cuồng như trước nữa. Hắn xoay người, cản Chu Huyền Lan Đang tính bước vào, che đi ánh mắt thăm dò của người trong phòng hỏi: "Rút thăm kết thúc?" Chu Huyền Lan: "Đối thủ của đệ tử là Triệu Tề." Lăng Dạ gật đầu: "Triệu Tề cùng ngươi đều đã là trúc cơ hậu kỳ, ngàn lần cũng không được phép khinh địch." Chu Huyền Lan đáp một tiếng, tầm mắt rơi vào người phía sau hắn, muốn nói lại thôi. Lúc này, một con chó từ trong nhà chạy lại "Luồng khí tức này..." Ngao Nguyệt không kịp thắng, thẳng tắp mà va vào ngưỡng cửa, cái mông ngã phịch xuống đất tầm mắt nổ đom đóm. Sau khi khi khôi phục tầm nhìn, hắn trông thấy một thiếu niên mặc áo đen, cụp mắt nhìn hắn, con ngươi trầm ám lóe lên một tia huyết sắc. "Chính là ngươi muồn giết sư tôn sao?" Ngao Nguyệt sởn cả tóc gáy, lần mò lui vào trong phòng, cuộn mình thật chặt, tứ chi run rẫy. Đây rõ ràng là vật tồn tại từ thuở hồng hoang, không phải sớm đã tiệt diệt rồi sao, vì sao còn tồn tại ở hậu thế... Vài hôm trước, Thẩm Lưu Hưởng xuất môn tản bộ, Ngao Nguyệt cũng đi theo sau hắn, gào gào thét cả nữa ngày đòi "Ta muốn gặp Tố chân nhân." Thực là một con cẩu si tình a. Thẩm Lưu Hưởng bị nó làm cho cảm động, cúi đầu nhìn trên lưng con gâu đần này mới mọc ra một đôi cánh nhỏ nói "Ngươi bay lên cho ta nhìn một chút ta liền dẫn ngươi đi." Ngao Nguyệt giận nhưng không thể làm được gì, vì bạch nguyệt quang trong lòng mà liều mạng vỗ cánh. Tức thì quanh thân liền xuất hiện một trận gió nhỏ, thân thể nhỏ bé cứ vậy mà dần bay lên. Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ thán phục của Thẩm Lưu Hưởng, Ngao Nguyệt hừ nhẹ một tiếng. Chính là ngay lúc muốn nói chuyện thì đôi cánh sau lưng không chịu nghe lời, ba một tiếng rơi xuống đống cỏ khô. Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được cười: "Bay còn không qua nổi đầu gối ta." "Không cho cười, ngươi mới mấy tháng liền có thể chạy ư." Ngao Nguyệt khinh thường xì mũi, chưa từng chịu uất ức lớn như vậy. "Đợi ta khôi phục chân thân, ta liền xông thẳng lên trời." "Rất tốt, đến lúc đó ta sẽ ngồi trên lưng ngươi." Thẩm Lưu Hưởng xốc hắn lên, hướng đỉnh Huyễn Nam bay qua. "Không đời nào, đến lúc đó ta không giết ngươi đã coi là nhân từ rồi."