Tác giả: Lộc Thập Edit: Sâm Sâm *** Tạ Hà nhìn người cuộn tròn trong tủ, mí mắt giật giật. Anh không nói lời nào liền "rầm" một tiếng đóng cửa tủ lại. Ai muốn tìm cậu. Vì sợ cha đánh mà trốn đến góc xó xỉnh này, lại còn hoa mĩ gọi nó là "Chờ chú tìm con". Quăng chết người đi. Anh xoay người muốn đi thì nghe thấy cửa tủ bị mở ra. Sau đó một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, kéo anh về phía sau. Tạ Hà không kịp đề phòng, thân thể đột nhiên mất cân bằng. Anh ngã vào trong tủ và rơi vào một lồng ngực ấm áp. Tạ Hà: "..." Vậy mà cái tủ này lại thật sự có thể chứa được hai người. Cũng do anh đủ gầy. Tạ Hành Dữ dường như sợ anh bị đập vào đầu nên còn đưa tay ra bảo vệ trán của anh. Sau đó cậu ôm cả người anh vào lòng, tủi thân nói: "Con đã đáng thương như vậy rồi, không thông cảm với con một chút nào sao?" Tạ Hà thầm nghĩ cậu tự tìm đường chết, thông cảm cho cậu làm cái gì. Anh thử đứng dậy nhưng không gian trong tủ quá hạn chế, không có nơi nào để mượn lực. Cánh tay Tạ Hành Dữ vòng lấy eo anh, càng làm anh không thoát được. Anh cố gắng mở cửa tủ hai lần nhưng không được, đành phải bỏ cuộc vì sợ lực quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến mắt. Anh thở dài: "Buông tay." "Ở cùng con một lúc đi." Tạ Hành Dữ đặt cằm lên vai anh, giống như một con chó lớn dụi đầu vào mặt chủ nhân "Chờ cha con hết giận rồi thì trở về." Tạ Hà bị bắt ngồi trên đùi đối phương, bởi vì anh quay lưng lại nên cũng không nhìn thấy mặt cậu. Anh chỉ cảm thấy ngứa vì bị cậu cọ cọ, nhịn không được nghiêng đầu sang bên cạnh: "Cậu rốt cuộc có cái tật xấu gì vậy. Nhiều nơi rộng rãi như thế mà không đợi, cứ nhất định phải để tôi... ở trong tủ cùng cậu?" "Nơi nhỏ hẹp sẽ mang lại cho người ta cảm giác an toàn." Tạ Hành Dữ nghiêm trang nói "Ở nơi thoáng đãng sẽ không ai làm chuyện xấu, đúng không?" Tạ Hà khựng lại: "Cậu còn muốn làm chuyện xấu ở chỗ này?" "Không có. Con vẫn nhớ rõ gần đây không được chạm vào chú." Nghe cậu nói vậy Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cứ ở nơi như này cũng rất khó chịu, cảm giác như người lớn ngồi bàn học sinh tiểu học vậy. Dù tay hay chân thì cũng đều bị gò bó. Anh lại thử làm Tạ Hành Dữ buông tay lần nữa, đối phương nói: "Chú xoay lại đây đi." Tạ Hà: "...Cậu cảm thấy tôi còn có thể di chuyển ở chỗ này được? Còn xoay lại đó?" Tạ Hành Dữ buông lỏng tay trên eo anh: "Chú đứng lên trước rồi xoay người lại sau." Tạ Hà: "Ờ." Ngoài miệng nói "Ờ" nhưng trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng —— Chỉ cần có thể đứng lên thì đương nhiên là anh sẽ đi luôn. Ai rảnh mà ở lại chơi trò trẻ con này với tên nhóc con này! Thời điểm Tạ Hành Dữ buông tay, anh lập tức đứng dậy định chạy đi. Ai ngờ đối phương như đoán được hành động tiếp theo của anh, giữ cổ tay anh lại. Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác người bị xoay, từ đưa lưng thành đối mặt. Sau đó lại rơi vào lồng ngực của đối phương với độ chính xác không gì sánh được. Tạ Hà: "..." Tên nhóc giỏi thật. Rốt cuộc là sao lại làm được vậy? Thầy Tạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cảm giác hơi thở ấm áp của người nào đó phả vào mặt. Rồi môi anh mềm nhũn. Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng hôn anh, thì thầm: "Mặc dù không thể làm chuyện xấu, nhưng làm chút chuyện không xấu như vậy cũng được." Tạ Hà kình ngạc: "Không sợ lại tự thiêu bản thân sao?" Tạ Hành Dữ không đáp, nhìn có vẻ như không quá sợ. Nếu cậu không sợ, vậy Tạ Hà cũng không sợ. Dù sao cũng chỉ hôn môi mà thôi, cũng không đến mức khiến anh phóng hỏa. Không gian trong tủ có hạn, chứa hai người lại càng thêm chật chội. Tạ Hà chỉ có thể ngồi trên đùi Tạ Hành Dữ, tựa vào bờ vai cậu. Tư thế này rất dễ cọ ra lửa, anh cũng không định chơi lâu với tên nhóc thúi này. Sau khi nán lại vài phút thì trở về. Cả hai người đều thở gấp, dường như bởi vì không gian quá nhỏ nên độ ái muội đặc biệt cao. Tạ Hà đứng dậy, xoa xoa miệng mình, chậm rãi nói: "Mau đứng lên." Tạ Hành Dữ không tình nguyện chui từ trong tủ ra, sửa sang lại quần áo bị nhăn, cúi đầu nhìn điện thoại: "Cha con chắc là nguôi giận rồi chứ?" "Ai biết." Tạ Hà sắp xếp lại đồ trong tủ rồi đóng cửa tủ "Không nguôi giận cũng phải về nhanh đi. Còn không tìm thấy cậu nữa thì cẩn thận cha cậu tưởng cậu mất tích rồi cử người đi tìm cậu đấy." Tạ Hành Dữ mím môi, nhưng vẫn phải nhượng bộ. Hai người lên tầng một, đụng phải Tạ cẩn mới từ phòng tắm đi ra. Người sau nhìn thấy Tạ Hành Dữ đã biến mất lại xuất hiện: "Con được đấy, còn học được cách trốn đi rồi đúng không?" "Thôi được rồi, anh cả." Tạ Hà vội ngăn y lại "Anh mau đi mặc quần áo đí, cẩn thận cảm lạnh." Tạ Cẩn vốn định nói "Cảm lạnh sau khi tắm là nghề của em" nhưng khi nghe được câu "Quan tâm từ em trai" thì tâm tình sung sướng. Y cũng cảm thấy Tạ Hành Dữ không đến nỗi không vừa mắt như vậy, chỉ "Ừ" một tiếng, xoay người lên tầng. Nhìn y rời đi, Tạ Hành Dữ thở phào nhẹ nhõm. Cũng không dám trêu nữa, ngoan ngoãn đi theo Tạ Hà đến phòng ăn. Tạ Hà quay đầu liếc cậu một cái, thầm nói tên nhóc cậu cũng có ngày hôm nay. * Bởi vì cần bảo vệ đôi mắt của mình nên sau khi ăn xong cơm thì Tạ Hà đi nghỉ ngơi sớm. Lịch trình làm việc và nghỉ ngơi rất đều đặn trong những ngày liên tiếp. Nhiều lắm là hôn môi cùng Tạ Hành Dữ, chỉ lướt qua và lâu lâu mới làm một lần. Thậm chí anh còn cảm thấy có chút nhàm chán. Chuyện xấu dù là chuyện xấu, nhưng đôi khi thực sự cần phải làm. Vì để có thể sớm làm chuyện xấu một lần nữa, trong khoảng thời gian này thầy Tạ rất tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ. Sau một tuần đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói khôi phục rất tốt, không cần quá lo lắng. Nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện xấu thì vẫn nên đợi kết quả kiểm tra lại sau một tháng không sao rồi lại nói. Vì thế hai người tiếp tục bị bắt ăn chay. Trong một tháng này, cún nhỏ Tạ vì không được ăn thịt nên thù hận đối với đầu sỏ gây tội càng tăng. Cứ hai ba ngày lại chạy đến cục cảnh sát và tòa án. Nếu không phải vì tên cặn bã này, đôi mắt của chú nhỏ cũng sẽ không bị cận. Thật ra Tạ Hà cũng không biết Tạ Hành Dữ đang làm gì sau lưng mình. Chỉ là một ngày nào đó đột nhiên biết được rằng tòa án đã khởi tố công khai đối với Phạm Kiệt. Vì chứng cứ vô cùng xác thực nên bản án còn được tuyên án sẽ được thi hành ngay lập tức. Anh bàng hoàng, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm thì mới biết "Vụ án hiếp dâm của Phạm Kiệt" đã gây náo loạn, treo trên hot search rất nhiều ngày liên tiếp. Bởi vì nạn nhân liên quan đến người tàn tật và thậm chí cả đứa bé năm ấy mới sáu tuổi nên công chúng cực kỳ phẫn nộ. Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn nghỉ ngơi, cũng rất ít khi nhìn điện thoại nên có hơi tách rời với xã hội. Anh cũng không nghĩ Tạ Hành Dữ sẽ làm ra động tĩnh lớn đến vậy. Càng không nghĩ cậu thật sự có thể hỗ trợ cảnh sát tìm được chứng cứ chính xác, hơn nữa lại còn trong thời gian ngắn như vậy. Nhiều vụ án trong thời gian kéo dài cả chục năm, nạn nhân rải rác khắp cả nước cần một mạng lưới liên lạc rộng lớn để tìm ra họ trong thời gian ngắn nhất. Rồi cần thuyết phục họ hoặc người thân của họ khởi tố và thu được bằng chứng xác thực có hiệu lực. Tạ Hà nghĩ lại mà tê dại cả da đầu. Theo lý thuyết, hiếp dâm là tội khó bị kết án tử hình và bị xử tử ngay lập tức. Có điều, dù sao đây cũng là thế giới trong tiểu thuyết, sẽ lý tưởng hóa hơn so với xã hội hiện thực một chút. Tạ Hà tâm tình có chút phức tạp, Anh đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chậm rãi thỏe ra một hơi. Một con mèo đen đang phơi nắng dưới chân anh, còn con kia thì nằm ghé vào cửa sổ. Đúng là mơ màng buồn ngủ sau giờ trưa, nó lười biếng ngáp một cái, dùng đầu cọ cọ tay anh, muốn nhận được sự vuốt ve của chủ nhân. Tạ Hà thuận tay thỏa mãn mong muốn của mèo, một tay cầm điện thoại gọi cho Tạ Hành Dữ. Nhưng không ai nghe máy. Kỳ lạ. Rõ ràng không phải giờ học, tên nhóc này chạy đi đâu rồi? Anh tự hỏi một lúc, chuẩn bị gọi lại sau. * Điện thoại Tạ Hành Dữ chuyển sang trạng thái im lặng. Thường thì điện thoại cậu phần lớn sẽ để ở chế độ rung. Khi ra ngoài cũng sẽ mang theo người, để tránh làm lỡ cuộc gọi của Tạ Hà. Nhưng hôm nay thì khác. Cậu đang ở trong phòng thăm gặp của trại giam. Vốn dĩ cậu không phải người thân của Phạm Kiệt, cũng không phải luật sư của gã, sẽ không có tư cách đến thăm tù. Nhưng vì cậu đã giúp đỡ cảnh sát quá nhiều trong vụ này nên được đặc cách một lần. Hỏi Phạm Kiệt, người này thế mà cũng bằng lòng gặp cậu. Thật ra đã được vài ngày kể từ khi tòa tuyên án, hôm nay Tạ Hà hậu tri hậu giác mới biết. Tạ Hành Dữ cũng không chủ động nhắc tới, không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi và làm hỏng tâm trạng của anh. Giờ phút này, cậu và Phạm Kiệt ngăn cách bởi một tấm kính. Người sau tấm kính trông thờ ơ, không giống một tên tù nhân sắp bị hành quyết. Tạ Hành Dữ nói với giọng điệu bình thường: "Chỉ mới phiên tòa đầu tiên, không định kháng cáo à?" Phạm Kiệt nhún vai: "Có cần thiết không? Tôi là thường dân, nhà họ Tạ để tôi chết ở canh ba, tôi còn có thể sống đến canh năm à?" "Sai rồi, ông cũng không phải thường dân." Tạ Hành Dữ mìm cười, không hề để ý tới lời châm chọc của gã "Thương dân sẽ không nghĩ đến việc cưỡng hiếp người tàn tật và bé gái. Đừng có trát vàng lên mặt mình." "Tùy thôi, cậu nói gì thì chính là vậy." Phạm Kiệt lợn chết không sợ nước sôi "Có điều, cậu nhỏ Tạ tuổi không lớn mà thủ đoạn cũng không ít. Tôi còn tưởng tôi phải ở đây mấy năm nữa. Không ngờ đã kết án nhanh như vậy. Thật sự đáng mừng, cảnh sát vui mừng, tôi cũng vui mừng. Cảm ơn cậu." "Không có gì." Tạ Hành Dữ ý cười không đổi "Con người tôi cũng không có sở trường gì. Chỉ là thích giúp đỡ mọi người. Nhìn thấy người khác gặp nạn, có thể giúp thì giúp. Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Phạm Kiệt cười lạnh, bỗng nhiên đổ người về phía trước, nhích lại gần tấm kính: "Cứ để tôi chết như thế này, không thấy tiện cho tôi sao, Tạ tổng nhỏ tương lai?" "Đúng là tiện thật." Giọng điệu Tạ Hành Dữ vẫn như cũ không dao động "Có điều, so với để rác rười lâu rồi phát ra mùi tanh tưởi, vẫn nên đốt cháy sớm một chút. Đỡ phải ngửi thấy mùi khiến người khác kinh tởm." Cậu dứt lời, không đợi đối phương nói nữa mà đứng lên: "Lần cuối gặp mặt rồi. Hơn nữa, mấy ngày này một người quan tâm đến ông cũng không có. Ông sống được thành như vậy cũng rất có bản lĩnh." Cậu xoay người ra khỏi cửa, cuối cùng quay đầu lại, đuôi mắt hơi cong lên, cười từ tận đáy lòng: "Thuận buồm xuôi gió." Tạ Hành Dữ rời khỏi trại tạm giam. Vừa lên xe cậu đã nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ. Là Tạ Hà gọi đến. Cậu nhanh chóng đeo tai nghe, bấm điện thoại gọi lại, lái xe đi về phía trước. Đối phương rất nhanh đã nghe máy: "Tạ Hành Dữ, cậu làm gì vậy?" "À, con vừa mới từ trường học ra." "Lại nói dối, chiều nay cậu không có tiết học." "...Không có tiết học thật nhưng giáo viên phụ đạo đột nhiên gọi con đi tặng đồ gì đó. Điện thoại con để quên ở trên xe." Tạ Hà rõ ràng không tin, nhưng cũng lười truy cứu: "Được rồi, không có việc gì thì về nhà nhanh lên." "Mới xa nhau nửa ngày chú đã nhớ con rồi?" "Cậu lại huyên thuyên? Tôi tắt đây." "Đừng đừng đừng." Tạ Hành Dữ vội nói "Con về ngay đây, về ngay đây." Đầu dây bên kia im lặng một lát, chợt Tạ Hà khẽ thở dài: "Chuyện Phạm Kiệt tôi biết rồi, cái đó... Cảm ơn." Tạ Hành Dữ ngẩn ra, sau đó lại cười nói: "Nói cảm ơn xa lạ lắm, ừm... Nếu không thì vậy đi, nếu chú thật sự muốn cảm ơn con thì lần tới mình làm chuyện xấu, để con làm hai lần. Chú cảm thấy thế nào?" "...Cậu đúng là tìm được cơ hội liền được nước lấn tới." Tạ Hành Dữ tủi thân: "Con vất vả như vậy mà còn không khao con chút sao? Thời buổi này, chó cũng có cẩu quyền đó." Tạ Hà hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Không được." "Thật sự không được sao..." "...Nhiều nhất một lần." Hết chương 72