Tác giả: Lộc Thập Edit: Sâm Sâm *** Tạ Hành Dữ nghe thấy tiếng "Hửm" kia, sống lưng cậu cứng đờ. Tạ Hà đang cúi đầu uống canh, thấy Tạ Cẩn lại đây nên muốn chào hỏi với y. Kết quả anh vừa ngẩng đầu lên thì vết đỏ trên xương quai xanh cũng lộ ra. Tạ Cẩn lập tức nhìn thấy rõ ràng hơn. Vị tổng tài đại nhân này hít sâu một hơi, vươn tay nắm lấy gáy con trai mình, xách cậu ra khỏi chỗ ngồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ranh con, con đúng là có tiền đồ." Lúc này dáng vẻ kiêu ngạo tùy tiện của cậu đã hoàn toàn bị dập tắt. Giống như chú chó bị xách gáy sau khi làm sai, cậu vội vàng nhìn Tạ Hà cầu cứu, hy vọng anh có thể cứu cậu trong biển lửa. Tạ Hà nhìn cậu một cái, nhận được ánh mắt đáng thương của cậu, trong lòng cảm thấy có chút thương hại, Nhưng mà chút thương hại này chỉ tồn tại trong chốc lát đã bị sự vui sướng khi người gặp họa đánh bại. Anh nhìn Tạ Cẩn với ánh mắt "Con trai anh thật quá đáng", đổ thêm dầu vào lửa: "Anh cả, anh có thể quản cậu ấy không. Bây giờ em đau quá." Tạ Hành Dữ mở to mắt —— Chú nhỏ thế mà học được bỏ đá xuống giếng! Khương Hoài đứng bên cạnh xem trò vui không chê chuyện lớn, còn phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy. Cậu hai cũng lên cơn sốt luôn rồi ngài Tạ. Con trai ngài cũng thật là hung dữ, làm người ta đến mức cả người đều bị thương." Tạ Hành Dữ trố mắt đứng nhìn —— tên họ Khương này lại còn thêm mắm thêm muối! Tạ Cẩn nghe xong, khuôn mặt vốn đã ảm đạm của y lập tức đen lại thành đáy nồi. Làm người duy nhất trong nhà có thể dạy dỗ Tạ Hành Dữ, y không phụ sự mong đợi của mọi người mà mạnh mẽ kéo con trai mình ra khỏi phòng ăn. Y lấy ra chổi lông gà lần trước định dùng nhưng không thành, nổi giận đùng đùng: "Tên nhóc thối, hôm nay cha không đánh con thì cha sẽ không phải cha con nữa!" "Đợi đã, cha nghe con giải thích! A đau!" Tạ Hà nghe tiếng động bên ngoài, bỗng nhiên có chút lo lắng: "Đánh thật sao? Sẽ không đánh mạnh quá chứ?" Khương Hoài nhìn anh một cái, thầm nói vì anh dễ mềm lòng như vậy nên mới bị cún nhỏ nào đó ăn sạch. Hắn vỗ nhẹ vai anh an ủi: "Yên tâm đi, bản lĩnh của Tạ Hành Dữ thế nào mà cậu còn không biết sao? Nếu cậu ta có thể bị Tạ Cẩn đánh trúng thì đơn giản là vì cậu ta không muốn tránh thôi." Cố ý bị đánh? Để làm gì, buổi tối tiện thể bán thảm với anh sao? Tạ Hà suy nghĩ, cảm thấy đúng là chuyện mà cún nhỏ tâm cơ nào đó làm được. Anh lập tức không còn thông cảm, tiếp tục cúi đầu uống canh của mình. Trong biệt thự gà bay chó sủa, âm thanh Tạ Cẩn mắng chửi không dứt bên tai: "Làm người ta thành như vậy, còn làm đến phát sốt, con cũng được lắm! Hôm nay bất kể thế nào cha cũng phải dạy dỗ con thật tốt!" Tạ Hành Dữ vẫn đang giãy dụa: "Đau! Đau thật đó! Ít nhất thì cha hãy dùng chỗ có lông đánh chứ! Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con đấy!" "Anh còn dám ra lệnh cho tôi?!" Tạ Cẩn đêm nay uống rượu nên cảm xúc hơi kích động cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua người khác uống rượu dễ một khóc hai nháo ba thắt cổ. Tạ Cẩn uống rượu... dễ đánh con trai. Phân đoạn đánh con trai này đã bị kéo dài quá lâu nay cuối cùng đã mở màn. Tạ Hà ở phòng ăn giả vờ không nhìn thấy. Lâm Vãn ngồi trong phòng khác vừa xem vừa "can ngăn": "Ôi chao thôi nào thôi nào. Con trai cũng lớn thế này rồi, anh đánh cũng không động, động cũng không đau. Đừng phí sức nữa, mau đi tắm rồi ngủ thôi." Câu "Đánh cũng không động, động cũng không đau" này đã mạnh mẽ kích thích Tạ Cẩn. Y cau mày, như thể hạ quyết tâm tối nay đánh không đau sẽ không dừng. Tạ Hành Dữ vội vàng trốn tránh, khó tin nhìn mẹ mình: "Mẹ rốt cuộc là đứng bên nào vậy!" Lâm Vãn nhún vai, bỏ đi không chút thương tiếc. Đợi đến khi Tạ Hà cơm nước xong xuôi đi ra thì Tạ Cẩn cũng đánh mệt rồi. Y ném câu chổi lông gà đã rớt vài cọng lông xuống, thở hồng hộc: "Còn có lần sau, con cứ chờ đấy." Y nói xong đi vào phòng tắm tắm rửa. Tạ Hành Dữ vô cùng tủi thân, nhìn Tạ Hà tràn ngập trách cứ: "Chú nhỏ cũng không giúp con..." Tạ Hà thầm nói anh giúp cậu tránh "yêu thương đến từ cha" bao nhiêu lần rồi. Tạ Cẩn đã nhịn đánh cậu từ rất lâu, khó lắm mới có cơ hội tuyệt vời như thế, sao có thể buông tha được. Anh không quan tâm đến vẻ mặt đáng thương của cún nhỏ Tạ, mà vì ăn xong lại thấy hơi buồn ngủ nên chuẩn bị về phòng để ngủ. "Đo nhiệt độ chút đã." Khương Hoài nói "Cậu không hạ sốt tôi không dám đi." Tạ Hà phải đo lại nhiệt độ của mình, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, nhưng vẫn còn hơn 37 độ. Khương Hoài lo trái nghĩ phải không biết nên ở lại trông cậu hai Tạ bị bệnh hay về nhà. Hắn nhìn sắc mặt Tạ Hà có vẻ đã khá hơn, do dự nói: "Hay là tôi về trước, nếu lại lên cơn sốt thì lại gọi tôi đến." "Cũng được." Tạ Hà nói, anh cũng cảm thấy mình không sao: "Làm phiền bác sĩ Khương rồi." Khương Hoài rời khỏi biệt thự, cảm thấy chuyến đi của mình cũng không vô ích, không chỉ được ăn cơm mà còn được chứng kiến ​​cảnh Tạ Hành Dữ bị dạy dỗ. Thật sự là cảm động lòng người, hắn có thể không so đo tấn cơm chó bị bắt nhét vào trong miệng nữa. Tạ Hà lên giường chuẩn bị ngủ, vừa cởi áo ra thì nhìn thấy những dấu đỏ còn chưa phai đi. Thật ra anh không nhớ rõ lúc đó mình lăn lộn với Tạ Hành Dữ như thế nào, cũng không cảm thấy bị cắn đau. Anh nhìn thấy nhiều dấu vết như vậy thì cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là răng cún nhỏ quá tốt hay do làn da anh quá yếu? Hơn nữa... vì sao cả chân và cổ chân cũng có? Tên nhóc Tạ Hành Dữ này hôn khắp cơ thể anh sao? Lúc đó anh không nhìn thấy rõ, cũng không biết đối phương "đánh dấu" anh ở những đâu. Dù sao toàn thân anh nóng như lửa đốt, cũng không phân biệt được đâu là đâu. Anh lắc đầu định chui vào chăn thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị người đẩy ra. Tạ Hành Dữ lén lút đi vào: "Ngủ cũng không đợi con." Cậu vừa nói vừa vô cùng tự nhiên bò lên giường Tạ Hà. Tạ Hà theo bản năng muốn tránh xa cậu: "Cậu đừng lại đây." "Con cũng bị đánh rồi mà chú nhỏ không đau lòng vì con chút nào sao?" Giọng điệu Tạ Hành Dữ đáng thương vô cùng, cậu vén áo lên "Chú xem, cha con cũng thật là quá đáng. Nếu truyền ra ngoài "người thừa kế hai mươi tuổi nhà họ Tạ vẫn bị đánh" thì thật là mất mặt." Tạ Hà nhìn người cậu, đúng thật là nhìn thấy mấy vết đỏ do chổi lông gà đánh ra. Anh không chỉ không đồng tình mà còn hơi muốn cười. Thầm nghĩ bác sĩ Khương nói đúng thật, tên nhóc này cố ý không tránh mà còn chờ diễn khổ nhục kế với anh. Anh không khỏi nhướng mày, vươn tay chạm vào eo đối phương, xoa xoa vệt ửng đỏ trên eo sườn cậu. Không thể không nói, dáng người cún nhỏ đúng là khá tốt. Anh bóp bóp nhẹ vào eo không có chút mỡ nào, da thịt rất săn chắc, có thể cảm nhận được những đường cơ tuyệt đẹp dưới da. Là tiêu chuẩn "Mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt." Theo lý mà nói, anh vẫn có chút hâm mộ. Dù sao trước khi xuyên sách anh chưa từng trải nghiệm tuổi trẻ có thân thể cường tráng như vậy, sau khi xuyên sách cũng không được trải nghiệm —— À không đúng, vừa mấy tiếng trước, anh được dùng một phương thức khác để "trải nghiệm". Anh dùng ngón tay véo lên vết đỏ hơi nổi lên trên người đối phương, cảm giác làn da nơi đó có hơi nóng. Đúng là bị đánh không nhẹ. Tạ Cẩn ra tay cũng thật tàn nhẫn. Tạ Hành Dữ như bị anh véo đau, biểu tình càng thêm đáng thương: "Đau." "Đau thì tôi yên tâm rồi." Tạ Hà không nể mặt nói "Cậu làm tôi đau, cha cậu thay tôi làm cậu đau. Chúng ta hòa nhau." Tạ Hành Dữ: "..." Chú nhỏ của cậu thật sự thay đổi rồi. Nhìn thấy toàn thân Tạ Hành Dữ cũng có vết đỏ, Tạ Hà có vẻ thỏa mãn hoàn toàn cảm thấy cậu thuận mắt hơn nhiều. Anh cũng không đuổi cậu ra khỏi phòng, cởi quần áo chui vào chăn: "Ngủ đi." Anh nói đi ngủ xong cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, dù sao anh cũng sẽ đi ngủ trước. Tạ Hành Dữ sợ anh ngủ xong lại sốt nên không dám ngủ luôn. Cậu đợi anh ngủ rồi mới lấy điện thoại dưới gối ra. Cậu mở wechat, bấm vào một nhóm chat —— Đây là nhóm chat Tạ Hà đã tham gia, cậu cũng bảo chủ nhóm thêm cậu vào, hiện giờ là một thành viên trong nhóm. Thật ra cậu không muốn Tạ Hà tiếp tục ở trong nhóm, nhưng chuyện Phạm Kiệt lần này còn cần sự giúp đỡ của nhóm phú nhị đại nên vẫn chưa thoát khỏi nhóm. Cậu vừa vào thì thấy nhóm đang trò chuyện sôi nổi, có người tag cậu và Tạ Hà:【 Đậu má đậu má, hai ngươi thật sự ở bên nhau à? Nhẫn cũng đeo lên cả rồi? [ hình ảnh ]】 Những người khác phụ họa bên dưới: 【 Đỉnh thật, không lẽ đây là nội bộ tiêu hóa* trong truyền thuyết? 】 *Chỉ những người trong cùng một nhóm thành một cặp với nhau 【 Mấy người đúng thật là nước phù sa không chảy ruộng ngoài... Giá trị gen ưu tú như vậy mà đã dừng lại ở trong đó rồi, tiếc thật 】 【 Tỉnh dậy đi, cậu hai Tạ không tính gen nhà họ Tạ. Không phải gen nhà người ta quá tốt mà gen của mọi người quá kém 】 【 ...Đồ tay ngắn 】 【 Cậu mắng lại xem? 】 Tạ Hành Dữ bấm mở hình ảnh, đúng là hình ảnh họ đeo nhẫn đôi trong buổi họp báo ngày hôm nay mà đám phóng viên đã chụp được. Hiện giờ đã ồn ào sôi nổi trên các trang mạng, chẳng qua Tạ Hà bị bệnh không xem điện thoại nên vẫn chưa biết. Cậu không hề ngạc nhiên khi chuyện này lại lan truyền trong vòng nhanh như vậy, tiếp tục im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình, muốn xem có kẻ nào trong nhóm dám nói xấu bọn họ không. 【 Tôi đã nói hai người bọn họ có một chân rồi mà mấy người cứ không tin. Nếu không phải người yêu thì ai lại chặn rượu cho đối phương ở tiệc rượu? 】 【 Sớm vậy đã bắt đầu rồi sao? 】 【 Sốc luôn 】 【 Thảo nào hai người này luôn đi thành đôi... 】 Tạ Hành Dữ nhìn bọn họ trò chuyện dần dần hơi quá. Thầm nghĩ cũng không phải, lúc Tạ Hà chắn rượu cho cậu ở tiệc rượu, bọn họ đúng là... vẫn chưa tốt lắm. Nhóm trò chuyện rôm rả, lại có người tag cậu: 【 Tò mò quá, không biết hai người đã tiến triển đến trình độ nào rồi? 】 【 Nhẫn cũng đeo rồi, tôi nghĩ chắc cũng phát triển sâu hơn rồi chứ 】 Tạ Hành Dữ nhướng mày, suy nghĩ một chút rồi nhắn:【 Đoán đi 】 Cả nhóm im lặng vài giây, đột nhiên nổ tung: 【 Đm cậu có trong này à?? 】 【 Cậu vẫn luôn đọc trộm trong nhóm? 】 【 Chó quá đi, thêm vào nhóm không nói câu nào mà còn đọc trộm 】 Tạ Hành Dữ ném ra hai từ, sau đó lại đóng nhóm chat, để lại cho họ ảo giác "Tôi vẫn đang đọc trộm". Cậu đặt điện điện thoại sang một bên, xoay người nhìn chằm chằm vào người đã ngủ ở bên cạnh. Đêm nay không có mèo quấy rầy nhảy nhót trên giường, cậu có thể an an ổn ổn ngủ một giấc. Mặc dù bị cha đánh một trận nhưng trong lòng vẫn không hối hận. Cậu vươn tay ra chạm nhẹ vào má đối phương rồi lại sờ vào trán anh. Nhiệt độ không cao lên, có lẽ đêm nay sẽ không sốt nữa. Cậu hơi yên lòng, nhìn gương mặt đối phương. Cậu nhớ lại dáng vẻ anh phát biểu trong buổi họp báo ban ngày. Lúc đó cậu nấp vào một góc khuất ở phía sau hội trường, xem toàn bộ quá trình. Chú nhỏ mặc âu phục... Thật khó để không làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn bắt nạt. Cậu nắm tay đối phương, hôn lên ngón tay đeo nhẫn rồi thì thầm: "Lần sau sẽ khiến chú nhỏ càng thêm thoải mái." ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tạ Cẩn (cười lạnh): Lần sau cũng sẽ làm con càng thêm "thoải mái". Hết chương 68