Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà nhìn chiếc nhẫn trên tay đối phương, vô thức cuộn hầu kết của mình.
Các phóng viên này rất háo hức tiết lộ thông tin về nhà họ Tạ, hình họ vừa chụp được chắc chắn sẽ bị phát hành. Một khi phát hành, sẽ có người nhận ra anh và Tạ Hành Dữ đều đeo nhẫn, hơn nữa còn là một đôi.
Mặc dù trước đó anh và Tạ Hành Dữ đã xuất hiện cùng nhau nhiều lần nhưng ngoại giới chưa bao giờ thu được bằng chứng kết luận. Hiện giờ chiếc nhẫn bị phơi bày, mối quan hệ của bọn họ sẽ được chứng thực.
Tạ Hành Dữ như thể nhìn thấu tâm sự của anh, tiến lại gần một bước, nhỏ giọng hỏi: "Không muốn quan hệ của chúng ta bị người ngoài biết sao?"
"Cũng... không phải." Tạ Hà ngập ngừng không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào "Có lẽ là do tôi chưa quen."
Quan hệ của bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị người ngoài biết, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Anh biết rõ mình là người nhà họ Tạ, chỉ cần có gì gió thổi cỏ lay là sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió. Không có khả năng kín tiếng mãi mãi.
Trước khi tiếp quản từ thiện Ngọc Lâm, Tạ Tu Quân đã từng nói với anh để anh chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu anh chọn thay đổi từ ẩn sau hậu trường sang đứng trước sân khấu, anh nhất định sẽ nhận được vô số ánh nhìn, những ánh mắt này không phải là có ý tốt, và phần lớn là ác ý như hổ rình mồi.
Nhưng anh đã lựa chọn con đường này, không thể hối hận.
Tạ Hà hơi mím môi, thở nhẹ ra: "Không có gì, đi thôi."
Tạ Hành Dữ ở phía sau anh, cậu luôn cảm thấy dáng người của Tạ Hà có vẻ đĩnh đạc hơn bình thường, trên người anh toát ra khí chất mà trước đây cậu chưa từng cảm nhận được.
Chú nhỏ hôm nay, không giống với mọi ngày.
Tạ Hành Dữ nhanh chân đuổi theo anh. Hai người rời khỏi hội trường và trở về nhà. Tạ Hà tự dưng bị đám phóng viên xô đẩy nên cảm thấy khó chịu và muốn đi tắm rửa.
Tạ Hành Dữ đi theo anh vào phòng ngủ, sợ anh bị chuyện này ảnh hưởng đến cảm xúc nên nói: "Nếu chú nhỏ không thích, con có thể nghĩ cách khiến đám phóng viên này câm miệng."
"Thôi được rồi, cậu cố ý đeo nhẫn đến họp báo còn không phải nhân cơ hội thể hiện quyền sở hữu của mình sao?" Tạ Hà vừa thay quần áo vừa nói "Tôi còn không hiểu cậu chắc."
"Con đâu có..." Tạ Hành Dữ nói được nửa câu, không biết chợt nhìn thấy gì mà trực tiếp chuyển chủ đề "Hôm nay chú nhỏ ăn mặc thật chỉnh tề, còn dùng cả kẹp áo sơ mi sao?"
*Kẹp áo sơ mi nè, thôi quả này anh tới số rồi =)))))))))))))))))))
Tạ Hà ngẩng đầu, trên người chỉ còn lại có một chiếc áo sơ mi, bối rối nói: "Không được sao?"
Có lẽ đó là một thói quen. Khi còn làm thầy giáo, nếu anh mặc vest lịch sự đến lớp học thì sẽ luôn dùng kẹp áo sơ mi. Dù sao khi giơ tay lên để viết bảng thì áo sơ mi sẽ dễ dàng tuột ra khỏi quần, rất xấu hổ.
Hôm nay tham dự một dịp quan trọng như vậy, anh đã dùng nó mà không suy nghĩ gì nhiều. Vì sao Tạ Hành Dữ lại dùng ánh mắt này nhìn anh?
Không phải cái này rất bình thường sao?
Anh khó hiểu nhìn vào hai mắt đối phương, thấy cậu không nói gì nữa thì cúi đầu cởi kẹp áo sơ mi ra.
Thứ này hơi khó kẹp, nhưng lúc tháo ra dễ dàng hơn rất nhiều. Anh cởi khóa trên đùi, làn da trắng nõn của anh bị dây kẹp hơi ửng đỏ, để lại một vết đỏ nhạt.
Tạ Hành Dữ bỗng nhiên tiến lên, dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào bắp đùi anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa vệt đỏ, muốn làm nó biến mất nhanh chóng: "Chân của chú nhỏ cũng quá gầy rồi."
Tạ Hà đang cởi nút áo sơ mi thì khựng lại.
Không biết vì sao lúc này lại có trực giác không tốt khiến anh cảm thấy có chút nguy hiểm.
Nhiệt độ lòng bàn tay đối phương lan dọc theo da thịt. Có lẽ vì bị chạm vào đùi nên sức nóng đặc biệt rõ ràng, gây ra một loạt cảm giác kỳ quái khó tả.
Anh nhất thời quên mất mình đang làm gì, ngơ ngác đứng đó thì thấy Tạ Hành Dữ buông chân anh ra, vươn tay giúp anh cởi cúc áo sơ mi còn đang dở dang.
Khoảng cách giữa hai người dường như quá gần. Tạ Hà đang ngồi ở mép giường, đầu gối của Tạ Hành Dữ đã chạm tới giữa hai chân anh. Anh hoảng loạn giãy dụa một chút, muốn cậu buông tay: "Tôi... Tôi tự cởi."
Tay anh chạm phải tay Tạ Hành Dữ, cảm giác được hơi thở của đối phương lướt qua mu bàn tay. Hơi thở có chút nóng bỏng khiến anh bất giác co rút lại: "Hành Dữ..."
Tạ Hành Dữ đột nhiên cúi người, ghé sát vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: "Chú muốn cùng con làm chuyện đó sao?"
Đồng tử Tạ Hà lập tức co rút lại: "Làm... Làm gì?"
"Làm chuyện mà chỉ người lớn có thể làm." Tạ Hành Dữ cởi nốt chiếc cúc áo cuối cùng, cởi bỏ lớp vải mỏng manh còn sót lại trên người anh "Con từng nói, con sẽ không chạm vào chú cho đến khi cơ thể chú hồi phục. Bây giờ —— được tính là hồi phục rồi, phải không?"
Tạ Hà hốt hoảng quay đầu, nhịp tim không kiểm soát được mà đập nhanh hơn, anh cảm thấy da thịt toàn thân bắt đầu nóng lên: "Không.... Không được, ban ngày ban mặt..."
"Ban ngày thì làm sao? Không phải chú muốn tắm rửa sao? Bây giờ đi thôi, con sẽ đi cùng chú."
Cậu vừa nói vừa vươn tay tháo kính trên sống mũi đối phương. Cậu luồn tay dưới đầu gối của anh, trực tiếp ôm ngang người anh lên.
Tạ Hà lập tức cảm thấy thân thể mất kiểm soát, tầm mắt trở nên mờ mịt, theo bản năng ôm lấy cổ đối phương: "Chờ... Chờ đã! Chúng ta chưa chuẩn bị gì cả!"
Tạ Hành Dữ ôm anh đi vào phòng tắm: "Không cần chuẩn bị, trong nhà cái gì cũng có."
Tạ Hà hoảng sợ —— Cái gì cũng có?
Vì sao cái gì cũng có!
Một con thú hai chân bế một con thú hai chân khác vào phòng tắm. Thú bốn chân trong nhà nhìn họ một cách kỳ lạ. Mèo đen nhỏ duỗi chân cào cửa phòng tắm một cách nghi ngờ, như muốn biết chuyện đang diễn ra bên trong.
Bỗng nhiên lỗ tai nó giật giật, nghe được tiếng nói tức giận bên trong: "Tạ Hành Dữ!"
Mèo lớn biếng nhác nằm trong ổ mèo liếm móng, biết rõ mình đã là một con mèo thoát khỏi hứng thú trần tục, không có chút tò mò gì về hành vi nhàm chán của con người.
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng tắm đóng chặt cuối cùng cũng mở ra. Mèo đen nhỏ phải lùi về phía sau, kêu một tiếng "Meo" với bọn họ.
Nhưng mà, không ai có thời gian chú ý tới một con mèo tò mò cả. Hai người đều không một mảnh vải che thân. Tạ Hà được người nào đó dùng khăn tắm bọc lại, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Anh cuống quít trở mình, muốn lâm trận bỏ chạy.
"Bây giờ mới chạy thì có hơi muộn rồi." Tạ Hành Dữ ngồi cạnh anh, nắm lấy cổ chân anh kéo anh lại, trùm khăn tắm lên đầu anh "Lau khô trước đã."
Tạ Hà bị cậu bắt lau tóc trong vòng tay của cậu, hai má đỏ bừng, vành tai cũng đỏ lựng. Thậm chí làn da trên người cũng có chút ửng hồng bởi vì vừa tắm rửa. Anh khó khăn nuốt nước miếng, nói với vẻ không tự tin: "Như vậy.... Ảnh hưởng không tốt, dù sao cậu cũng nên khóa cửa lại..."
Tạ Hành Dữ khẽ cười ra tiếng, không chỉ khóa cửa phòng, mà còn kéo cả rèm cửa lại: "Như vậy được rồi chứ?"
Tạ Hà cũng không biết có được hay không. Tim anh đập quá nhanh, não cũng không kịp suy nghĩ. Lý trí nói cho anh biết điều đó là không được, còn cảm xúc thì cho rằng không có gì là không được. Anh bị cuốn vào cuộc mâu thuẫn gay gắt, không biết rốt cuộc mình nên làm gì.
Anh cũng đã hẹn hò với Tạ Hành Dữ lâu như vậy rồi, nếu tiếp xúc thân mật hơn nữa, có lẽ... không có vấn đề gì.
Bởi vì anh không có kính, mọi thứ xung quanh anh đều mờ ảo. Anh cảm thấy mình bị đặt ở trên giường, bị trêu đùa thành một tư thế không thể diễn tả được. Ngay sau đó, hơi thở của đối phương áp sát lên người anh. Nóng rực, mang theo hơi thở thanh xuân trộn lẫn với hương thơm của sữa tắm tươi mát, hoàn toàn bao trùm lấy anh.
Ánh sáng trong phòng không mạnh lắm. Ở khoảng cách này anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Mọi thứ bên ngoài phạm vi nhìn thấy đều trở nên không rõ, thứ mơ hồ "không rõ" này dường như muốn làm gì đó với anh. Dán sát lại gần, chạm vào da thịt. Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm, nhưng không thể phác họa được hình dạng cụ thể.
Nhưng rất nhanh, anh đã có thể cảm nhận được độ sâu và hình dạng. Thứ khiến anh run rẩy toàn thân, anh có thêm hiểu biết mới về thứ "không rõ" này.
Tạ Hành Dữ cúi người hôn lên môi anh. Lần này không có kính cản trở, cậu có thể tùy ý làm bậy hôn xuống ở bất cứ đâu. Cậu đưa môi chạm vào nốt ruồi lệ chú ở khóe mắt anh, cảm thấy đuôi mắt anh đỏ bừng và có chút ẩm ướt, là một vẻ rất dễ bị bắt nạt.
Mèo đen nhỏ không biết đã nhảy lên giường từ lúc nào. Nó ngồi xổm dưới chân giường, ngơ ngác nhìn thú hai chân đang đánh nhau. Nó hoàn toàn không hiểu vì sao thú hai chân đang bị bắt nạt lại không rên lên một tiếng. Rõ ràng nhìn không quá thoải mái nhưng lại không đẩy đầu sỏ gây tội ra.
Nó mở to đôi mắt tò mò, lại nhảy xuống giường muốn đi tìm mẹ để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng mẹ người mẹ dường như không muốn để ý đến nó, và quay đầu sang chỗ khác và từ chối trả lời câu hỏi của nó.
Mèo đen nhỏ bé tò mò đến mức phải sử dụng ngôn ngữ để giao tiếp với con người. Nó kêu meo meo đầy lo lắng với thú hai chân đang bị bắt nạt. Nhưng bọn họ còn đang đánh nhau túi bụi nên không thể để ý đến nó được.
Nó vô cùng uất ức ngồi tại chỗ cảm thấy bị chủ bỏ rơi. Nó mất mát quay lại ổ mèo, thu mình lại thành một quả bóng.
*
Đến buổi tối, cậu hai Tạ và cậu nhỏ không hẹn mà cùng không xuất hiện ở phòng ăn.
Tối nay Tạ Cẩn và Lâm Vãn có tiệc, đã thông báo trước cho lão Tần sẽ không trở lại. Lão Tần chỉ chuẩn bị hai bộ bát đũa, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được hai người. Ông đành phải đi gõ của Tạ Hà: "Cậu hai, đến giờ ăn cơm rồi."
Cửa nhanh chóng được mở ra, nhưng người ra không phải Tạ Hà.
Tạ Hành Dữ ra hiệu "suỵt" với ông: "Chú nhỏ ngủ rồi, ăn muộn một chút."
"Bây giờ... ngủ?" Lão Tần hơi nghi ngờ "Vậy cậu cũng không ăn sao?"
"Chờ chú nhỏ dậy rồi con ăn cùng chú ấy."
Lão Tần đành đồng ý, vô tình liếc nhìn căn phòng, luôn cảm thấy ánh sáng bên trong phi thường tối tăm, lộ ra một chút... không khí khó tả.
Ông nhớ rõ cậu hai và cậu nhỏ cùng nhau vào phòng ngủ sau khi trở về từ buổi họp báo. Sau đó cũng không ra nữa nên ông tưởng cậu hai đã ngủ từ sớm rồi. Bây giờ đã vài tiếng đồng hồ trôi qua.... Mà vẫn chưa dậy sao?
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng ông cũng không dám hỏi thêm, gật đầu rời đi.
Tạ Hành Dữ đóng cửa lại, trở lại giường và ngồi xuống.
Cậu rõ ràng cảm thấy trong khoảng thời gian này thân thể của Tạ Hà đã khỏe hơn rất nhiều. Sức ăn cũng tăng lên, cũng không bị cảm lạnh nữa. Ai ngờ thể lực của anh vẫn rất kém, chỉ mới một hiệp mà anh đã kiệt sức rồi. Anh vẫn luôn ngủ từ ba giờ chiều cho đến tận bây giờ.
Là do thời gian làm một hiệp lâu quá sao? Không phải chứ.
Hay là do cậu làm quá kịch liệt? Nhưng nhìn biểu hiện của đối phương thì không cảm thấy anh đặc biệt khó chịu.
Tạ Hành Dữ ngồi bên giường suy nghĩ xem rốt cuộc mình làm chỗ nào không thỏa đáng. Suy nghĩ hồi lâu, cậu cảm thấy trừ việc "không quá thuần thục" ra thì cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng một mình cậu thì không thể nâng cao độ thuần thục của mình nên vẫn cần Tạ Hà phải phối hợp rồi.
Cậu quay đầu nhìn thấy nửa khuôn mặt của người kia đang chìm vào trong gối. Hai má tự nhiên xuất hiện chút ửng hồng.
Tạ Hành Dữ chợt nín thở, có dự cảm không tốt. Cậu vươn tay ra dùng mu bàn tay sờ lên trán đối phương.
Vì sao cảm thấy... hơi nóng.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hoài, người lại phải tăng ca: Đồ cầm thú!
Hết chương 66
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
29 chương
49 chương
56 chương
78 chương
42 chương