Tác giả: Lộc Thập Edit: Sâm Sâm *** Tạ Hà tức giận trừng cậu, thầm nói ngọt cái quỷ. Anh lấy quần áo đối phương che khuất bản thân. cố gắng không để bị người qua đường nhìn thấy. "Không cần xấu hổ như vậy." Tạ Hành Dữ hóng hớt không chê chuyện lớn "Không phải ở nhà rất buông thả sao. Còn chủ động hôn con. Sao vừa ra ngoài lại trở về như trước kia rồi?" "Nói nhảm." Tạ Hà nghiến răng nghiến lợi "Nhiều người như vậy mà cậu cũng có thể hôn được, cậu không cảm thấy chút xấu hổ nào sao?" "Cảm thấy xấu hổ là cái gì, ăn được không?" Tạ Hành Dữ cố ý giả ngu "Hình như cũng không đáng giá lắm đâu." Có cái gọi là "Người không biết xấu hổ là vô địch thiện hạ". Thầy Tạ mặt mỏng gặp phải cún nhỏ Tạ mặt dày, cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Anh dùng sức rút tay mình về nhưng không nhúc nhích được tí gì, đành phải đổi biện pháp khác. Anh uống sạch cốc giấy rồi đưa cho đối phương, ra lệnh: "Đi vứt giúp tôi." Tạ Hành Dữ nhìn cốc giấy rồi lại nhìn anh. Cảm thấy lòng chú nhỏ đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết*. Cậu nhìn biểu tình của anh đã muốn cào người bên cạnh rồi, đành buông tay ra, dỗ dành: "Được được được, con giúp chú đi vứt." *Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết – câu thành ngữ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết. Tạ Hành Dữ đứng dậy đi vứt cốc giấy, cuối cùng anh cũng có thể rút tay về. Anh thở phào, hơi mệt mỏi đứng lên, đợi sau khi đối phương quay lại thì nói: "Về nhà thôi." Thật ra tài xế cũng không dám rời đi, lái xe đợi ở ven đường. Hắn sợ bọn họ đột nhiên không muốn đi bộ về mà muốn ngồi xe. Kết quả không đợi được bọn họ lên xe mà được nhét đầy thức ăn cho chó. Tạ Hà không để ý chiếc xe không xa ở phía sau, tiếp tục đi bộ về nhà. Đến tận khi họ về tới cửa biệt thự chuẩn bị vào nhà thì anh mới nhìn lướt qua chiếc xe đang chuẩn bị rời đi. Tạ Hà: "..." Không phải chứ. Cho nên, bọn họ ở ven đường thân mật khắng khít, bị tài xế nhìn thấy toàn bộ? Thầy Tạ hít sâu đi vọt vào trong nhà. Anh thừa dịp Tạ Hành Dữ không theo kịp đóng sầm cửa lại. Tạ Hành Dữ ngơ ngác bị nhốt ở ngoài, gõ cửa gọi to: "Chú nhỏ cho con vào đi, con không mang theo chìa khóa!" "Không được mở cửa cho cậu ấy." Tạ Hà uy hiếp quản gia Tần "Cứ để cậu ấy bị nhốt ở ngoài đi." Lão Tần có chút khó xử: "Đây..." Tạ Hà cởi khăn quàng cổ, đổi áo rồi về phòng của mình. Lão Tần do dự ở cửa năm phút —— Nghe cậu hai không mở cửa cho cậu nhỏ Hành Dữ, nhưng trời lại như vậy ông sợ cậu nhỏ sẽ bị đông lạnh mất. Nhưng nếu mở cửa thì sợ làm cậu hai tức giận. Ngay lúc ông ngập ngừng thì cửa đột nhiên kêu "Bíp bíp". Người bên ngoài đã dùng dấu vân tay để mở cửa. Tạ Hành dữ lén lút thăm dò đi vào: "Người đâu rồi?" Lão Tần nhỏ giọng: "Về phòng rồi." Tạ Hành Dữ thở phào, lúc này mới vào hẳn nhà. Cậu lẩm bẩm: "Chú nhỏ cũng thật là ngây thơ, không mang chìa khóa thì không thể vào cửa sao?" "Cậu hai..." Lão Tần muốn nói lại thôi "Giận cậu?" "Không." Tạ Hành Dữ nói một cách chắc chắn "Cái này gọi là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, ngoài lạnh trong nóng hiểu không?" "Không hiểu." Lão Tần bình thản "Nhưng tôi biết chắc đêm nay cậu không thể ngủ cùng cậu hai." "..." Sự thật chứng minh lão Tần nói không sai. Mặc dù Tạ Hành Dữ chủ động cầu xin tha thứ từ Tạ Hà. Nhưng Tạ Hà không muốn nể mặt cậu, bảo cậu đêm nay đừng đến tìm anh, tự ngẫm lại bản thân đi. Buổi tối, Tạ Hành Dữ ngồi thở ngắn thở dài trong phòng khách. Cậu không nhịn được lôi điện thoại gửi tin nhắn cho bác sĩ Khương:【 Có đó không. 】 【?】Bác sĩ Khương trả lời bằng một dấu chấm hỏi với tốc độ ánh sáng【 Vị kia nhà cậu lại bị bệnh rồi? 】 Tạ Hành Dữ suy nghĩ một lát rồi gửi:【 Thật ra cũng không phải vấn đề lớn, chỉ là... Quá nhạy cảm và quá nhút nhát, chú có biện pháp nào tốt không? 】 Khương Hoài trầm mặc nửa phút, trên giao diện không ngừng hiện "Đang nhập". Không biết hắn đã xóa và viết lại bao lần, cuối cùng trả lời:【 Không ai tiếp cơm chó của hai người nên đút cho tôi phải không 】 Tạ Hành Dữ:【 Không phải, cháu đang hỏi một cách nghiêm túc. Khoảng thời gian trước rõ ràng chú nhỏ đã quen thân mật với cháu. Thế mà hôm nay cháu ở ngoài hôn chú ấy thì lại tức giận nhốt cháu ngoài cửa. Chú nói xem, không ai có thể đảm bảo rằng cả đời này sẽ chỉ hôn môi ở trong nhà thôi đúng chứ? 】 Khương Hoài trả lời cậu vài dấu chấm lửng:【 Không biết vì sao, nhìn bộ dáng sầu vì tình này của cậu tôi lại rất rất vui vẻ 】 Tạ Hành Dữ:【?】 Khương Hoài:【 Bác sĩ riêng có thể giúp tư vấn tâm lý, nhưng không phụ trách giải quyết vấn đề tình cảm. Khuyên bạn nên tham khảo ý kiến của người chuyên nghiệp hơn. Dịch vụ đến đây là kết thúc. Nếu bạn hài lòng xin hãy bấm phím 1, vô cùng hài lòng xin hãy bấm phím hai. Cảm ơn bạn đã hợp tác. Chúc bạn có một cuộc sống hạnh phúc. Hẹn gặp lại. 】 Tạ Hành Dữ: "..." Đến lúc cậu bảo cha đuổi việc người họ Khương này rồi. Không nhận được câu trả lời vừa lòng từ Khương Hoài nên cậu trở về phòng ngủ với vẻ mặt thất vọng. Cậu nằm trằn trọc lăn lộn trên giường không ngủ được, cuối cùng gửi cho Tạ Hà một tin nhắn:【 Ngày mai có bất ngờ cho chú, chú nhỏ ngủ ngon 】 Tạ Hà đã đi ngủ từ lâu. Lúc anh nhìn thấy tin nhắn này cũng đã là buổi sáng hôm sau. Anh khó hiểu trả lời Tạ Hành Dữ một dấu chấm hỏi. Anh nhìn giờ nghĩ chắc giờ người này đã đi học rồi. Vì vậy anh ngáp một cái rồi chui lại vào ổ chăn một lúc. Sau đó mới không tình nguyện rời giường. Vào mùa đông, con người rất dễ trở nên lười biếng. Mặc dù biệt thự rất ấm áp nhưng đây là bản chất của con người, có thể nằm sẽ không ngồi, rời giường trở thành một việc vô cùng khó khăn. Tạ Hà mơ màng đánh răng rửa mặt, nhìn bản thân trong gương. Anh đột nhiên muốn biết mình không đeo kính sẽ trông như thế nào. Vì vậy anh tháo kính ra và nhìn vào gương một lần nữa, phát hiện ra rằng... anh không thể nhìn thấy rõ. Anh lặng lẽ thở dài, không biết từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy đeo kính là một việc vô cùng phiền phức. Không chỉ mỗi ngày tìm kính rất mệt mỏi, mà điều quan trọng nhất —— Mỗi lần hôn môi với Tạ Hành Dữ thì chiếc kính sẽ trở nên vô cùng vướng víu. *Sâm: À. Những lúc tình yêu đến thì con người ta thường không thể kiểm soát được hành vi của mình. Tạ Hành Dữ nhiều lần muốn hôn lên thái dương, đuôi mắt và giữa đôi lông mày của anh, nhưng dù ít hay nhiều thì chiếc kính vẫn sẽ cản trở. Cậu không thể không chọn nơi khác. Một ít lần còn được, nhưng nhiều lần thì dễ khiến người ta nản lòng. Hơn nữa, bác sĩ Trương cũng nói khi đi tắm không thể đeo kính, đi ngủ không thể đeo kính. Còn sót một điều nữa, lúc sinh mệnh giao lưu hòa nhập với nhau cũng không thể đeo. Nhưng nếu không đeo, thế giới trước mắt anh sẽ chỉ là một mảnh mơ hồ. Vậy lúc trải nghiệm giao lưu đó chắc chắn sẽ... Tạ Hà run tay lên, lỡ bóp ra nhiều sữa rửa mặt. Chờ một chút. Vì sao anh lại nghiêm túc suy nghĩ về loại chuyện này như vậy?! Thầy Tạ hít sâu một hơi. Anh cảm thấy mình hoàn toàn đã bị tên nhóc thôi Tạ Hành Dữ thay đổi một cách vô tri vô giác rồi. Gần mực thì đen, Tạ Hà không khỏi có chút tức giận. Anh nhanh chóng rửa xong mặt và quyết định hôm nay sẽ không nói chuyện với tên nhóc thúi nữa. Tạ Hành Dữ lại gửi cho anh một tin nhắn nhưng không có trả lời. Buổi chiều học xong cậu chạy nhanh về nhà, nhìn thấy anh đang ngồi trên sô pha ăn dâu tây thì vội thò lại gần: "Chú nhỏ không tò mò chút gì về bất ngờ của con sao?" Tạ Hà hiếm khi nể tình mà nâng đầu: "Không tò mò." Không đúng, rõ ràng anh đã quyết định không nói chuyện với tên nhóc thúi. "Vậy thì khiến con khó xử lắm." Tạ Hành Dữ ngồi xuống cạnh anh, lấy một hộp nhỏ màu đỏ từ trong túi ra "Chú không tò mò thì con vẫn cho chú xem." Tạ Hà vừa thấy chiếc hộp đó thì da đầu tê dại —— Hộp nhẫn?! Tạ Hành Dữ mở hộp ra, bên trong quả thực có một cặp nhẫn. Cậu cầm một chiếc nhìn rõ là nhỏ hơn, cầm tay Tạ Hà lên và đeo vào ngón tay anh. Tạ Hà vội vàng tránh ra: "Tôi không đeo, muốn thì tự mình đeo đi." "Chú nhỏ sao lại nói không giữ lời như thế." Tạ Hành Dữ trông mong nhìn anh "Hôm sinh nhật con không phải đã đồng ý với con rồi sao, đợi làm xong nhẫn sẽ đeo lên. Sao lại đổi ý rồi?" Tạ Hà mím môi, nghĩ mình quả thật không nên vì dỗ cún nhỏ Tạ ăn sinh nhật mà đồng ý mọi điều kiện của cậu. Đúng là lấy đá đập vào chân mình. Nhân lúc anh đang ngây người, Tạ Hành Dữ đã đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh rồi. Tạ Hà chỉ cảm thấy ngón giữa bên trái hơi mát lạnh. Chiếc nhẫn bạc trên ngón tay anh, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa như in. Chiếc nhẫn tỏa ra một ánh sáng ấm áp, anh xoa nhẹ nó, bề mặt bóng loáng và hình dáng ... Hơi kỳ lạ. Nó không phải hình tròn được kết nối từ đầu tới cuối, mà có một viên kim cương nhỏ ở khớp nối. Anh quan sát nó hồi lâu, luôn cảm thấy mình đã nhìn thấy tạo hình này ở đâu, nhưng anh không thể nhớ rõ. Thấy đôi lông mày đang nhíu lại của anh, Tạ Hành Dữ có lòng tốt giải thích: "Đây là biến dạng của gia huy nhà họ Tạ." *Như kiểu huy hiệu, phù hiệu của nhà. (Kiểu các brand có logo riêng ớ) Gia huy? Tạ Hà chợt nhận ra —— Trâm cài áo lần trước Tạ Cẩn đưa cho anh, mặt trên của nó cũng có gia huy! Nhìn kỹ lại, chiếc nhẫn chính là hình dạng sau khi kéo dài ra của gia huy sao? Anh nhớ rõ trên trâm cài áo cũng có một viên kim cương, trên nhẫn cũng có, vừa khéo gia huy lại ở vị trí giống nhau. Trong ấn tượng của anh, người nhà họ Tạ tham dự những dịp quan trọng đều sẽ đeo trâm cài áo có gia huy. Mà nguyên chủ không một lần nào đeo theo. Vì chuyện này nên không ít người ngoài cười nhạo. Họ nói nhặt được đúng là nhặt được, cũng không được tính là người nhà họ Tạ. Vậy lần trước Tạ Hành Dữ muốn đeo trâm cài cho anh nhưng anh không đeo, nên cậu đã để gia huy vào nhẫn? Như vậy... Không cần lo lắng người ngoài nghi ngờ địa vị của anh ở nhà họ Tạ. Tâm trạng Tạ Hà có chút phức tạp, thầm nghĩ lời nói của cún nhỏ Tạ ngày hôm qua dường như không phải là ngẫu nhiên nói ra. Chiếc nhẫn này chính là bằng chứng. "Nhẫn này có công dụng đặc thù." Tạ Hành Dữ nói "Nếu chú nhỏ cần phải tham dự những dịp quan trọng thì hãy đeo nó, còn bình thường... Đợi mấy hôm nữa con sẽ đưa chú một chiếc nhẫn cưới sau." Tạ Hà nghĩ gia đình giàu có phải chú ý nhiều thật. Anh xoay xoay nhẫn nhưng cuối cùng cũng không tháo nó xuống. Thấy Tạ Hành Dữ lấy ra một hộp nhẫn khác rồi đeo lên tay của mình. Nhẫn của cậu và của anh tạo thành một đôi. Tạ Hà kỳ quái hỏi: "Sao nhẫn đính hôn mà cậu vẫn đeo?" "Con không đeo, sao người khác biết được người chú nhỏ đính hôn cùng là ai?" "..." Dục vọng chiếm hữu và dục vọng kiểm soát mạnh mẽ của cún nhỏ này sắp tràn cả ra ngoài rồi. Tạ Hà không để ý đến cậu nữa, tự mình ăn dâu tây. Anh lại nghĩ Tạ Hành Dữ hình như thích ăn dâu tây, không nỡ để cậu nhìn mà không thể ăn. Anh nhúp một quả rồi đưa tới bên miệng cậu. Tạ Hành Dữ nhìn quả dâu tây được đưa tới bên miệng, giống như một chú chó ngoan được chủ nhân cho ăn, vô cùng thuận theo mà cắn một miếng. Tạ Hà nhíu mày, thầm nghĩ một quả dâu tây mà còn phải cắn hai miếng. Tên nhóc này lại giả vờ câu nệ cái gì đây. Nhưng ngay sau đó, đối phương cũng ngậm lấy nửa quả dâu tây còn lại, tiện thể cắn cắn đầu ngón tay anh. Tạ Hà: "!" Đầu lưỡi Tạ Hành Dữ nhẹ nhàng lướt qua, tạo thành vòng tròn trên ngón tay anh. Tạ Hà nháy mắt như bị điện giật, toàn bộ cánh tay đã tê dại, vành tai nhanh chóng ửng hồng. Anh vội rụt tay mình về, một lần nữa cảm thấy lạ lùng vì sự nhạy cảm của cơ thể mình. Anh giả vờ như không có việc gì, trầm giọng nói: "Cậu lại bắt đầu." Tạ Hành Dữ nhìn anh với vẻ mặt vô tội. Tạ Hà trực tiếp bưng bát dâu tây lên, nhét hết quả này đến quả khác vào miệng đối phương: "Thích thì ăn nhiều một chút." ____________________ Tác giả có lời muốn nói: 521, có lẽ đã đến lúc cho cún nhỏ ăn rồi... *Tác giả viết vào ngày 21/5 nhóa (Cũng gần đồng âm với tui iu cậu trong tiếng Trung) Hết chương 64