Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
"Đừng... Đừng như vậy." Khương Hoài lùi về phía sau theo bản năng, sợ giây tiếp theo sẽ bị đối phương đấm vào mặt mình "Bình tĩnh một chút, cậu đừng có phá hủy cái bệnh viện này. Chú nhỏ cậu còn đang trong quá trình kiểm tra đấy."
Vừa nghe được hai chữ "Chú nhỏ", hai tay nắm chặt của Tạ Hành Dữ chậm rãi buông lỏng ra. Cậu kiềm chế lại xúc động: "Yên tâm, sẽ không coi chú thành Phạm Kiệt để đánh."
Khương Hoài thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới kịp phản ứng lại: "Không đúng, cậu thực sự muốn đánh gã à?"
Tạ Hành Dữ không nói nữa.
Thời gian đã khuya, hai người vẫn luôn chờ ở ngoài phòng bệnh cho đến tận khi bác sĩ Trương gọi bọn họ vào.
Tạ Hành Dữ nín thở, khóa chặt ánh mắt vào bác sĩ Trương. Bác sĩ Trương bị nhìn đến sởn cả da gà, xấu hổ cười cười: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Khuyên anh nên cân nhắc cẩn thận lời nói." Khương Hoài nửa đùa nửa thật nhắc nhở, vỗ vỗ vai Tạ Hành Dữ " Người nhà bệnh nhân này hơi dễ kích động —— Hôm nay đã nghe nói vụ bắt được kẻ cưỡng gian rồi phải không? Người đánh gãy chân đánh gãy xương sườn gã chính là vị này."
Bác sĩ Trương ngẩng đầu nhìn Tạ Hành Dữ, người trẻ tuổi vóc người quá cao, đứng ở đó khiến người cảm thấy rất ngột ngạt. Mà Khương Hoài vừa nói, bác sĩ Trương lập tức cảm thấy chân mình bắt đầu đau: "Cậu đừng làm tôi sợ."
"Không cần để ý đến người này." Tạ Hành Dữ bỏ tay Khương Hoài ra khỏi vai mình "Chú nói kết quả kiểm tra là được."
"À, kết quả kiểm tra là có một vết nứt trên võng mạc nên khiến mọi vật mờ đi và bị loang loáng trước mắt. Cần phải dùng laser để nối lại, bây giờ vấn đề vẫn chưa phải quá lớn, điều trị kịp thời là được."
"Vết nứt?" Tạ Hành Dữ nhíu mày "Bây giờ vấn đề vẫn chưa quá lớn, vậy sau này sẽ là vấn đề lớn?"
Nghe thấy giọng điệu khẩn trương này, bác sĩ Trương nhìn cậu rồi lại nhìn Tạ Hà. Bỗng nhiên hiểu ra "Người nhà bệnh nhân" có nghĩa gì, vội giải thích: "May là các cậu đến vẫn còn kịp, không để thành bong võng mạc. Trong cái rủi có cái may, một khi để phát triển thành bong võng mạc, nghiêm trọng nhất sẽ dẫn tới mù."
Nghe được từ "mù", Tạ Hành Dữ lập tức cứng người.
Khương Hoài điên cuồng nháy mắt với bác sĩ Trương ra hiệu đừng nói nữa, bác sĩ Trương nhanh chóng bổ sung: "Không không, cậu không cần lo lắng. Không phải đã kịp thời phát hiện để điều trị sao, điều trị xong thì không sao nữa rồi."
Tạ Hành Dữ thở ra một hơi: "Khi nào làm?"
Bác sĩ Trương nào dám kéo dài đến ngày mai, lập tức nói: "Ngay bây giờ."
Hắn đứng dậy gọi Tạ Hà: "Cậu đến phòng này cùng tôi."
Tạ Hà vẫn ngồi ở đó, sau khi tháo kính ra thì không nhìn rõ, giờ đồng tử giãn ra càng không nhìn rõ nữa, cả người ngẩn ra, không biết đối phương nói rốt cuộc là phòng nào, mê man nói: "Gì cơ?"
Khuôn mặt anh nhợt nhạt và đôi mắt không tiêu cự. Khi ngẩng đầu lên như thế này, mái tóc mềm mượt của anh buông xuống sau vai, lộ ra khuôn mặt thanh tú, ai nhìn vào cũng cảm thấy ngoại hình hiện tại của anh đặc biệt yếu ớt đáng thương.
Bác sĩ Trương bất ngờ bị vẻ đẹp đột kích, vội vàng quay mặt ho khan. Cảm thấy nếu phòng khám nhiều thêm mấy người như cậu hai Tạ thì có lẽ hắn sẽ cong mất.
Hắn rất muốn đến đỡ cậu hai Tạ yếu ớt, nhưng người nhà người ta ở bên cạnh không nên đến lượt hắn ra tay. Vì vậy hắn quay đầu lại nhìn Tạ Hành Dữ, hy vọng vị người nhà này tự giác một chút.
Tạ Hành Dữ đương nhiên không cần nhắc nhở, cậu tiến lên đỡ Tạ Hà rồi nhẹ nhàng nói: "Bên này."
"A." Tạ Hà đành phải đi theo cậu, nói "Đừng hà khắc với bác sĩ người ta như vậy."
"...Con không có."
Tạ Hành Dữ đưa anh sang phòng cách vách, bác sĩ Trương đã chuẩn bị sẵn trước khi làm: "Vài phút là xong rồi, làm xong các cậu có thể về nhà."
Tạ Hành Dữ chờ ở bên ngoài, Khương Hoài cũng chờ cùng. Hắn ngáp một cái: "Thân thể chú nhỏ này của cậu thật là... Tôi thà cha cậu cho tôi ít tiền lương hơn, kỳ nghỉ dài của tôi, cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy trong bệnh viện mỗi ngày."
Tạ Hành Dữ liếc hắn: "Tốt nhất nên đuổi thẳng chú."
"Vậy cũng được, chỉ cần cậu ấy không phát bệnh, tôi có thể làm việc khác, đúng không?"
Tạ Hành Dữ không nói nữa, đút hai tay vào túi dựa lưng vào tường, cụp mắt xuống.
Khương Hoài không làm phiền cậu nữa. Mươi phút sau nghe thấy bác sĩ Trương ở bên trong nói "Được rồi."
Mấy người trở lại phòng khám, bác sĩ Trương ngồi xuống và bắt đầu viết hồ sơ bệnh án. Tạ Hà ngồi nghỉ ngơi ở ghế sô pha bên cạnh, Tạ Hành Dữ ngồi trước mặt bác sĩ Trương hỏi: "Có phải vấn để ở mắt có liên quan đến vết thương trên trán hôm nay của chú ấy không?"
"Rất có khả năng." Bác sĩ Trương vừa viết vừa nói: "Tôi đã đọc hồ sơ bệnh án trước đây của cậu ấy. Tình trạng mắt của cậu ấy đã tương đối ổn định. Việc võng mạc đột nhiên xuất hiện vết nứt có lẽ có liên quan lớn đến phần đầu bị tác động. Cậu ấy bị cận thị độ cao như vậy. Đôi mắt vốn đã rất kém, hôm nay sau khi kiểm tra đầu thì nên trực tiếp kiểm tra mắt."
"Lỗi của tôi." Khương Hoài thở dài "Lúc đó tôi không nghĩ đến."
Bác sĩ Trương: ""Tuy nhiên, bệnh nhân hiểu rõ hơn về tình trạng bệnh của mình và biết đi khám chữa bệnh kịp thời nên đây là điều hữu kinh vô hiểm*. Các cậu không cần quá lo lắng, về nhà để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, mầy ngày tiếp theo không nên sử dụng mắt nhiều. Cố gắng xem ít điện thoại máy tính gì đó, không ăn đồ kích thích —— Đặc biệt lưu ý không vận động mạnh."
*Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm
Tạ Hà nghe vậy thầm nói cũng không phải anh biết đi khám chữa bệnh kịp thời. Nếu chiếc cốc thủy tinh không vỡ, có lẽ anh sẽ không đi.
Không biết cốc thủy tinh đã cứu anh bao nhiêu lần rồi nữa.
Tạ Hành Dữ nhíu mày, hai tay chống trên bàn nắm chặt lại, bác sĩ Trương chú ý tới, vội vàng viết xong hồ sơ bệnh án: "À, cũng không còn sớm nữa, hai người về nhà sớm chút đi? Để cậu ấy nhanh đi ngủ đi."
"Được, cảm ơn chú."
Tạ Hành Dữ đỡ Tạ Hà ra cửa phòng, bác sĩ Trương nói thêm: "Còn nữa, nếu các cậu muốn thì tôi kiến nghị đợi mắt cậu ấy khôi phục rồi thì nên làm phẫu thuật cận thị đi. Độ cận của cậu ấy quá cao, độ loạn thị cũng vậy. Nó đã ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày rồi. Kể cả có đeo kính nhưng lúc tắm rửa và ngủ thì cũng không thể đeo được. Lỡ đâu vì không nhìn thấy rõ mà trượt chân hay nửa đêm đi vệ sinh đụng vào đâu, khiến bị bung võng mạc thì..."
Tạ Hành Dữ nghe đến đây, ngón tay lại siết chặt vào —— Thật trùng hợp, tất cả những điều trên đều đã từng xảy ra."
"Đương nhiên, phải hỏi mong muốn của người bệnh. Bác sĩ Trương nói "Tôi chỉ đưa ra lời khuyên thôi."
"Chúng cháu sẽ suy nghĩ."
Tiễn hai người đi, bác sĩ Trương thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác áp lực khắp nơi cuối cùng cũng biến mất, có chút mệt mỏi cử động cổ, đột nhiên hỏi: "Tôi nói này, sao trong tài khoản cậu hai Tạ lại có nhiều tiền như vậy? Mặc dù bọn họ đều thích dự trữ tiền thuốc men, nhưng không phải thế này nhiều quá rồi sao?"
"Là dự trữ của Tạ Cẩn chứ sao nữa." Khương Hoài thấy lạ mà chẳng lạ " Anh trai cậu ấy cưng chiều em trai đến tận xương tủy. Anh nói xem, nếu là anh, gặp phải truyện "con trai mình thích em trai mình" thì sẽ thấy thế nào?"
Bác sĩ Trương sửng sốt: "Thế sau này em trai tôi gọi tôi là cha, hay là con trai tôi gọi tôi là anh?"
"...Không hỏi anh cái này." Khương Hoài cạn lời "Tôi hỏi anh sẽ đứng phía nào."
"Vậy chắc chắn đứng về phía con trai, em trai cũng không phải ruột thịt."
"Tư tưởng giác ngộ quá thấp." Khương Hoài chỉ đích danh phê bình "Tư tưởng Tạ Cẩn người ta chính là, có phải em trai mình bị con trai mình bắt nạt hay không, mình phải thay em trai kiểm tra con trai mình một chút."
"...?" Bác sĩ Trương cảm giác tam quan vừa bị đánh một cái mạnh "Không đúng, không phải nói quan hệ giữa hai anh em không tốt sao?"
"Anh nghe tin đồn từ năm nào vậy, tốt xấu gì thì cũng theo kịp thời đại chút đi."
"Không theo kịp không theo kịp." Bác sĩ Trương xấu hổ "Dù sao nhóm phú nhị đại này ngày càng chơi giỏi. Không được không được, tôi phải về trực ban thôi."
*
Khi Tạ Hà rời khỏi bệnh viện, anh đã hơi buồn ngủ, suýt chút nữa đã ngủ gật trên xe. Anh nghe thấy Tạ Hành Dữ nói: "Chú nhỏ đừng ngủ vội, về còn phải nhỏ thuốc cho mắt."
Tạ Hà "Ừm" một tiếng, vì anh đang ở trong tình trạng không nhìn rõ cái gì, cả thế giới đều mờ mịt, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, mơ màng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp mười một giờ." Tạ Hành Dữ dừng xe trước cửa biệt thự, mở cửa xe dìu anh xuống: "Còn đi được không?"
"Có thể... A." Tạ Hà vốn rất tự tin, nhưng vừa xuống xe thì bỗng dưng không quá chắc chắn nữa. Bây giờ tối muộn rồi, cho dù có đèn đường anh cũng không thể trong trạng thái không đeo kính mà nhìn thấy rõ đường.
Tạ Hành Dữ nghe giọng chột dạ của anh, dứt khoát không hỏi nhiều, trực tiếp cõng anh lên: "Chú nhỏ lại mất đi mấy cân rồi? Mỗi lần ôm chú đều nhẹ hơn so với lần trước."
Tạ Hà nhỏ giọng: "Gần đây tôi ăn cơm rất đều đặn."
Sau khi lăn lộn trong bệnh viện, cuối cùng hai người cũng trở về nhà. Mảnh thủy tinh vỡ đã được lão Tần dọn sạch sẽ, không để lại mảnh vỡ nào.
Tạ Hà rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị ngủ, thân thể gặp nhiều tai nạn này thật sự cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Tạ Hành Dữ giúp anh nhỏ thuốc, hỏi: "Đau không?"
"Cũng tạm." Tác dụng của thuốc mê đã qua đi, mắt hơi nhức nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được. Anh nằm xuống giường, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Cậu thật sự không chê tôi phiền phức sao?"
Tạ Hành Dữ không hiểu: "Gì cơ?"
"Tôi nói là, cậu không cảm thấy ở bên tôi sẽ rất phiền phức sao?" Tạ Hà nhắm mắt, vì mệt mỏi nên anh cũng không nghĩ nhiều mà nói "Không ai thích tìm một người yêu cứ hai ba bữa lại phải vào viện, quá phiền phức, ảnh hưởng cậu đi học rồi còn ảnh hưởng đến tâm trạng nữa."
"...Chú nhỏ nói vớ nói vẩn gì vậy?" Tạ Hành Dữ nắm chặt cổ tay anh "Chú không đồng ý với con là vì sợ con sẽ cảm thấy phiền phức sao?"
"Không... Không phải." Tạ Hà bỗng ý thức được mình vừa nói sai, có chút hoảng loạn "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Con không quan tâm chú thuận miệng hay chân thành." Tạ Hành Dữ nói "Chú nghe rõ cho con, con chưa bao giờ nghĩ chú phiền phức. Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có. Mặc dù con thực sự không thích chú cứ hai ba bữa lại phải đến bệnh viện, nhưng đó là vì con không muốn nhìn thấy chú bị bệnh. Con sẽ nuôi chú nhỏ thật tốt, không để chú bị bệnh, không để chú đến bệnh viện thay vì đuổi chú đi vì phiền phức, hiểu không?"
Tạ Hà sững sờ vì câu nói dài này của cậu, thật lâu mới lấy lại tinh thần: "Hiểu... hiểu rồi."
"Hiểu rồi thì ngủ." Tạ Hành Dữ tắt đèn "Con nghĩ rằng chú nhỏ ở với con lâu như vậy đã đủ hiểu biết về con, không ngờ lại có thể hỏi những chuyện như vậy."
"Tôi sai rồi." Tạ Hà dở khóc dở cười "Tôi thật sự chỉ là..."
"Được rồi." Tạ Hành Dữ vươn tay, chạm nhẹ lên môi anh, chặn lại lời nói tiếp theo của anh "Ngủ đi."
____________________
Sâm: Hi mọi người :) Tui đã quay lại rùi đây
Hết chương 55
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
136 chương
91 chương
305 chương
110 chương