Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hành Dữ hơi khựng lại, sau đó nhếch khóe môi lên: "Được."
Tạ Hà: "..."
Sao đồng ý nhanh thế!
Chờ đã, rốt cuộc vì sao anh lại nói muốn để cho Tạ Hành Dữ ngủ lại? Bây giờ mới là buổi chiều, coi như cậu thật sự đau thì đến buổi tối cũng sẽ ổn thôi. Anh thật sự là bị quỷ ám mới có thể để cậu ở lại.
Tạ Hành Dữ thấy anh nói xong hối hận, biểu tình muốn nói lại thôi, đột nhiên ưỡn thắt lưng đau đớn: "A đau quá! Chú nhỏ, có phải con sắp tàn phế rồi không? Chú phải chịu trách nhiệm với con!"
Tạ Hà hờ hững, lẳng lặng nhìn cậu diễn, thầm nói phế thì phế đi, chó thì nên triệt sản kịp thời mới tốt.
Tạ Hành Dữ thấy anh không dao động, biết bản thân làm quá rồi, ho khan một tiếng trở lại bình thường: "Không đùa chú nhỏ nữa, con thật sự không sao. Có điều, chú nhỏ đã nói ra rồi thì không thể đổi ý đâu."
Tạ Hà mặt không đổi sắc đứng dậy, tự mắng mình quá thương người, tật xấu này phải sửa, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày chiều hư cún nhỏ Tạ.
Buổi tối anh uống chút rượu với Tạ Cẩn —— Không biết là do Tạ Cẩn quá đau lòng hay là quá cao hứng, phải uống chút rượu vang đỏ để giúp vui vẻ. Ban đầu y bảo em trai mình không cần uống, nhưng Tạ Hà thấy anh cả uống rượu một mình rất cô đơn, nên vẫn uống cùng với y một ly.
Hơn mười giờ tối, thầy Tạ mang theo men say rửa mặt rồi chuẩn bị ngủ, vừa leo lên giường liền nhìn thấy Tạ Hành Dữ rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh, lông mày dựng lên: "Cậu có thể ngủ ở đây, không được động tay động chân."
Tạ Hành Dữ vẻ mặt ngoan ngoãn: "Đã có lúc nào con động tay động chân với chú nhỏ chưa?"
Tạ Hà thầm nghĩ số lần cậu động tay động chân còn ít sao. Anh không phản ứng cún nhỏ Tạ giả bộ ngoan ngoãn, tắt đèn chui vào chăn, tháo kính đặt trên đầu giường.
Căn phòng yên tĩnh, trong bóng tối, chỉ có một chút ánh trăng mờ ảo lọt qua rèm cửa.
Ngay khi nhắm mắt, anh nghe thấy âm thanh sột soạt phát ra từ bên gối —— Tạ Hành Dữ chạm vào thứ gì đó giữa hai chiếc gối, giọng điệu suy ngẫm: "Chú nhỏ thích khuy măng sét mà con tặng như vậy sao, còn cố ý đặt ở bên gối?"
"...Cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là quên cất đi thôi." Tạ Hà cứng nhắc nói "Tôi mệt rồi, ngủ."
"Được rồi."
Tạ Hành Dữ cuối cùng cũng yên lặng, Tạ Hà đưa lưng về phía cậu, có hơi mơ màng sắp ngủ vì chút men rượu.
Khi sắp gặp Chu Công trong giấc mơ, anh đột nhiên cảm thấy có người chạm vào mình từ phía sau —— Người nào đó trộm đặt cánh tay vào chăn của anh, ôm lấy eo anh.
Tạ Hà bừng tỉnh, nhíu mày khẽ nói: "Không phải đã nói là không được động tay động chân sao?"
Không có trả lời.
"...Tạ Hành Dữ?"
Vẫn không có trả lời như cũ.
Tạ Hà hơi mù mờ, nghĩ tên nhóc này ngủ rồi sao, đã ngủ rồi mà còn có thể qua đây ôm mình. Đây là tật xấu gì, thích ôm người khác ngủ?
Anh định gỡ thử tay đối phương ra nhưng không thành, lại sợ cậu thật sự ngủ rồi, mình động vào thì sẽ đánh thức cậu. Anh do dự một lúc, nhưng vẫn lựa chọn từ bỏ.
Tạ Hành Dữ dựa vào rất gần, mùa hè chăn rất mỏng, anh có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của đối phương mơ hồ truyền đến cơ thể mình, hơi thở ấm áp không ngừng rơi xuống bên cổ anh. Hô hấp đều đặn và dài lâu, tựa hồ như thật sự ngủ rồi.
Tạ Hà cả người không được tự nhiên. Anh chưa bao giờ được người khác ôm như thế này, hoặc phải nói, anh chưa bao giờ ngủ cùng người khác trên một chiếc giường như thế này. Ngoại trừ lần trước Tạ Hành Dữ không nói mà tự ý ngủ lại với anh, còn lần này là do anh chủ động nhắc đến, xem như... xuất phát từ tự nguyện.
Luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó.
Ngủ chung giường với đàn ông thì không sao, nhưng một khi nó phát triển thành "ngủ chung giường với đàn ông và ôm ôm ấp ấp" thì chuyện sẽ trở nên diệu kỳ hơn. Nếu ngẫm kỹ lại thì "ngủ chung giường với cháu trai mình và ôm ôm ấp ấp", thì lại càng thêm mập mờ, thậm chí lộ ra một tia ý vị sâu xa không thể vượt qua kiểm tra.
Tạ Hà cảm thấy khó chịu vô cùng, anh luôn cảm thấy mình sắp vi phạm điều gì đó. Một sợi dây gọi là "đạo đức" trong lòng anh hơi buông lỏng, anh rất muốn đẩy tên đã dụ dỗ mình phạm lỗi này ra. Nhưng anh lại tham lam một chút nhiệt độ ấm áp kia, đấu tranh một hồi mà không thể làm ra bất kỳ hành động nào.
Anh lắng nghe tiếng hít thở của đối phương, sự mệt mỏi cuối cùng cũng đánh gục lý trí, mê man chìm vào giấc ngủ.
*
Có lẽ nhờ chút rượu vang đỏ, Tạ Hà buổi tối ngủ rất sâu, sáng hôm sau bị tiếng động kỳ lạ đánh thức.
Tiếng động từ ngoài cửa sổ truyền vào, như thể ai đó đang gõ liên tục vào khung cửa sổ bên ngoài —— nói là gõ cũng không chính xác lắm, đúng hơn là tiếng "cào", vì anh có thể nghe được tiếng móng cào vào cửa kính.
Xuyên qua rèm cửa, anh không nhìn rõ bên ngoài là gì, chỉ có âm thanh khiến anh sởn tóc gáy, anh vội vàng đẩy Tạ Hành Dữ bên cạnh: "Dậy đi, tỉnh lại đi!"
"Ừm?" Tạ Hành Dữ mở mắt, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ "Có chuyện gì vậy chú nhỏ?"
Tạ Hà đeo kính ngồi dậy, chỉ chỉ về phía cửa sổ: "Không phải có người vào nhà cướp bóc chứ?"
Tạ Hà sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Sức tưởng tượng của chú nhỏ thật là phong phú, ban ngày ban mặt vào nhà cướp bóc?"
Cậu vừa nói vừa xuống giường, kéo rèm cửa ra: "À, là con mèo ngày hôm qua."
Ngoài cửa sổ không có ai, chỉ có một con mèo đen quen thuộc đang ngồi xổm, dùng chân cào lên khung cửa sổ, như muốn đi vào.
Tạ Hành Dữ mở cửa sổ ra: "Con mèo này sao lại thành thục như vậy? Hình như nó rất quen thuộc với nhà chúng ta."
Mèo đen linh hoạt nhảy từ cửa sổ vào, Tạ Hà chú ý tới con mèo đang ngậm thứ gì đó trong miệng nên không mới không kêu, anh bình tĩnh lại: "Nó đang ngậm thứ gì vậy?"
"À." Sắc mặt Tạ Hành Dữ phức tạp "Hình như là con chuột chết."
"...Con chuột?!" Tạ Hà sợ tới mức nhảy dựng lên ở trên giường, không quan tâm đến việc đi dép vào, đi chân trần lùi lại mấy bước "Đừng đừng đừng, đừng để nó lại đây!"
Nhưng mà mèo không hiểu tiếng người, anh càng không muốn mèo lại đây, mèo càng đi đến trước mặt anh. Lông tơ trên người Tạ Hà đã dựng thẳng đứng, liều mạng chạy trốn: "Tạ Hành Dữ cậu mau ngăn nó lại!"
Tạ Hành Dữ bị phản ứng dữ dội này của anh chọc cười, một bên đi ngăn mèo lại, một bên nói: "Hóa ra chú nhỏ sợ chuột sao? Đã chết rồi, có gì mà phải sợ?"
"Chính vì chết rồi nên mới càng đáng sợ!" Tạ Hà lui vào góc phòng "Sao lại có chuột ở gần biệt thự này vậy? Nó bắt được ở chỗ nào thế?"
Mèo đen dường như cảm nhận được sự sợ hãi của anh, cuối cùng nó dừng lại và không đến gần nữa. Nó đặt con chuột chết trên mặt đất và nhỏ giọng kêu với anh: "Meo."
Tạ Hà và con mèo nhìn nhau, vậy mà anh thực sự nhìn thấy một cảm xúc nào đó gọi là "đau lòng trong mắt mèo.
"Quanh biệt thự chắc chắn không có chuột, có thể bị bắt từ nơi khác đến." Tạ Hành Dữ ngồi xổm xuống, muốn chạm vào đầu mèo nhưng bị nó tránh đi "Có vẻ như nó đang xin lỗi chú, chuột là thức ăn của nó, khó khăn lắm mới bắt được mà đều đưa cho chú. Vậy mà chú lại phản ứng thế này, làm người ta đau lòng."
"Nhưng tôi không ăn chuột!" Tạ Hà dở khóc dở cười "Cậu vừa nói xin lỗi gì cơ? Mèo? Cho tôi?"
"Nếu không thì tại sao nó lại vô duyên vô cớ ngậm đồ ăn chú làm gì? Rõ ràng là ngày hôm qua nó làm chú vấp ngã nên cảm thấy có lỗi, nên tìm đồ ăn để đền bù cho chú. Vậy mà chú không cảm kích." Tạ Hành Dữ nói như thật "Nhưng mà chú nhỏ thật sự không biết con mèo này sao, sao con cảm thấy nó rất quen thuộc với chú?"
"Tôi thật sự không..."
Tạ Hà nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy thái dương đau như bị kim châm, có hình ảnh gì đó vụt qua mắt anh, rồi anh cau mày, bước đến tủ TV, mở ngăn tủ dưới cùng ra ——
Bên trong có đựng mấy hộp thức ăn cho mèo.
Có vẻ như Tạ Hành Dữ đã đoán đúng.
Nguyên chủ từng cho con mèo này ăn.
Tạ Hành Dữ cũng thấy được mấy hộp thức ăn cho mèo, hơi ngạc nhiên hỏi: "Chú từng cho nó ăn? Trước kia con vẫn luôn cho rằng chú nhỏ không thích động vật nhỏ."
Tạ Hà ha ha một tiếng: "Hình như đã từng cho ăn, nhưng đó là chuyện của hai ba năm trước rồi. Sau đó nó không đến nữa nên tôi quên mất."
Anh nói và liếc nhìn ngày sản xuất trên hộp thức ăn cho mèo: "A, hết hạn rồi."
Mèo đen nhìn chằm chằm vào đồ hộp trong tay anh, như thể rất muốn ăn.
Tạ Hà không thể cho nó ăn đồ hết hạn được, nhưng nhìn đến ánh mắt mong ngóng của nó, không hiểu sao anh cảm thấy hơi chua xót. Rõ ràng con mèo này đã rất đói bụng rồi nhưng vẫn ngậm chắc đồ ăn đến chua sẻ cho anh, quả thực là có cảm tình với nguyên chủ.
Môi trường quanh loại khu biệt thự này thường được quét dọn rất sạch sẽ, chó mèo hoang muốn tìm đồ trong thùng rác cũng không dễ dàng, con chuột này rõ ràng được bắt từ một chỗ rất xa. Mèo đen một đường ngậm chuột trong miệng, chịu đựng đói khát mang đến cho anh mà còn bị anh từ chối.
Tạ Hành Dữ có chút áy náy, hỏi Tạ Hành Dữ: "Trong nhà có thức ăn cho mèo không?"
"Nhà không nuôi mèo, sao có loại thức ăn này được." Tạ Hành Dữ nói "Để con đi nấu ức gà cho nó, chú nhỏ trông nó đừng để chạy mất."
Lão Tần đến giúp thu dọn xác chuột, Tạ Hà ngồi xổm xuống vươn tay muốn chạm vào mèo, nhưng mèo đen cảnh giác tránh né. Nó ngửi ngửi mùi trên tay anh, dường như muốn xác nhận xem anh có phải người mà nó quen biết hay không.
Tạ Hà nhìn phản ứng của nó, thầm nghĩ không phải mèo sẽ phát hiện mình không phải là nguyên chủ chứ? Theo lý thuyết thì cơ thể này là của nguyên chủ, mùi sẽ giống hệt như trước đây mới đúng. Không lẽ mèo đen còn có linh tính, có thể phát hiện khác biệt rất nhỏ giữa bọn họ?
Vậy ban đầu lúc anh muốn bắt nó, nó mới kinh hãi chạy trốn sao?
Mèo đen ngửi tay anh một lúc lâu, đôi mắt vàng lộ ra vẻ nghi hoặc, cuối cùng buông lỏng cảnh giác, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay, kêu lên tiếng meo lấy lòng anh.
Tạ Hà gãi gãi cằm con mèo, cảm thấy rất phức tạp. Hiện tại anh có thể chắc chắn ký ức mà nguyên chủ để lại quả thực không đầy đủ, anh chỉ có nội dung liên quan đến cốt truyện của nguyên tác. Còn những thứ khác, bao gồm cả nhật ký, bao gồm cả con mèo này nữa, toàn bộ những "chi tiết không đáng kể" đều bị loại trừ.
Mà hiện tại, dường như vì cuốn sổ nhật ký kia, những ký ức "không đáng kể" cũng dần dần được đánh thức.
Anh đột nhiên có chút bất bình thay nguyên chủ. Rõ ràng là một người sống, rõ ràng cũng từng cố gắng tồn tại, hắn sẽ cho mèo ăn, cũng không phải máu lạnh vô tình. Vậy mà lại bởi vì sắp đặt của tiểu thuyết, bị gán cho nhãn "nhân vật phản diện xấu xa" nông cạn.
Tạ Hà yên lặng thở dài.
Hai mươi phút sau, Tạ Hành Dữ bưng ức gà đã nấu chín trở lại. Cậu đã cắt miếng ức gà để nguội, cho vào đĩa, đặt trước mặt mèo đen.
Một đĩa thịt này rất nhiều, mèo đen cũng đủ ăn một bữa. Dù bên trong không nêm gia vị gì cả, người ta ngửi thấy mùi khó chịu nhưng mèo thì rất thích.
Mèo đen cảnh giác nhìn Tạ Hành Dữ, không dễ dàng đụng vào đĩa thịt. Tạ Hà lại đẩy đĩa về phía nó, nhỏ giọng nói: "Ăn đi."
Đĩa được anh chạm qua, lúc này mèo đen mới buông đề phòng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tạ Hành Dữ ở bên cạnh nhìn, thấy mình đưa thì mèo không ăn, Tạ Hà vừa đưa mèo liền ăn. Đột nhiên cảm thấy mình có lòng tốt cho mèo ăn vậy mà bị từ chối: "Vì sao mới vài phút mà nó đã thân mật với chú rồi, sao lại không thân mật với con?"
"Không phải rất bình thường sao?" Tạ Hà không ngẩng đầu "Mèo đương nhiên thích ở với mèo, mèo mà ở với chó là sẽ đánh nhau."
Tạ Hành Dữ: "...Hả?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Hành Dữ: Cha nói mình là chó, chú nhỏ cũng nói mình là chó...
Lâm Vãn: Con đúng là vậy.
Khụ, nghe nói nếu có chất dinh dưỡng, tác giả sẽ càng thêm...
*
Phần dưới tác giả giới thiệu truyện khác, mình edit lại văn án dưới nì, ai có hứng thú thì có thể đọc nha
Giới thiệu "Sau khi kết hôn cùng nhân vật phản diện tàn tật":
Thẩm Từ vô tình xuyên sách, xuyên thành nhân vật chính thụ có số phận bị thảm trong tiểu thuyết đam mỹ máu chó.
Nguyên chủ vốn là cậu chủ nhỏ sống trong nhung lụa của nhà họ Thẩm, nhưng vì một tai nạn mà gia đình lâm vào cảnh túng quẫn, cậu bị người cha tàn nhẫn đưa đi hôn nhân thương mại.
Mà đối tượng của cuộc hôn nhân, là người trong sách mà mọi người nhắc đến đều phải biến sắc, nhân vật phản diện Tần Ức.
Tần Ức, còn trẻ đã thành danh, là một thiên tài âm nhạc. Nhưng vì tai nạn xe "ngoài ý muốn" mà khiến đôi chân của anh bị tàn tật, quãng đời còn lại chỉ có thể bầu bạn cùng xe lăn. Từ lúc đó anh trở nên u ám cố chấp, vui buồn thất thường, trong hay ngoài giới đều không người nào dám chọc đến.
Sau khi tin tức cậu chủ nhỏ muốn kết hôn với Tần Ức bị lan truyền, tất cả mọi người đều chờ xem chuyện cười của cậu.
Chờ xem cậu bị kẻ điên hung ác nham hiểm bất thường này bắt nạt đến khóc.
Nhưng mà...
Một tháng trôi qua, ba tháng trôi qua, nửa năm trôi qua... Cậu chủ nhỏ không những không bị bắt nạt đến khóc, mà còn trèo lên đầu nhân vật phản diện làm mưa làm gió. Tiếng đàn lại được vang lên trong biệt thự như một ngôi nhà ma kia, còn kẻ điên vốn nên giam cầm và tra tấn cậu chủ nhỏ đến chết, không chỉ mỉm cười với cậu mà còn tự tay đút bánh cho cậu!
–
Tần Ức, một nghệ sĩ thiên tài dương cầm mai danh ẩn tích ba năm, đã trở lại mạnh mẽ với ca khúc "Theo đuổi ánh sáng". Tại hội trường biểu diễn, anh từ từ đứng dậy với sự trợ giúp của thiếu niên, trước mặt mọi người, nhìn về phía người thiếu niên với ánh mắt thâm tình: "Giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi."
–
Sau này, Thẩm Từ cuối cùng vẫn bị "bắt nạt" đến khóc ngồi trên đùi Tần Ức, thút tha thút thít nói: "Nếu ca ca còn như vậy, em sẽ... em sẽ chạy trốn khỏi nhà!"
Người đàn ông ôm chặt cậu vào lòng, siết những ngón tay mảnh khảnh sau gáy cậu, thì thầm vào tai cậu: "Anh sẽ không để em chạy mất."
Dùng hết toàn lực mới bắt được ánh sáng, làm sao có thể để chạy mất được.
Hoạt bát lạc quan – gan lớn tâm lớn – mặt trời nhỏ thụ x
Cố chấp bất thường – độc sủng một người – nhân vật phản diện tàn tật công
Hướng dẫn lọt hố:
- Bìa truyện là thụ1v1, chủ thụ, HE
- Niên thượng, công thụ cách nhau tám tuổi
- Cưới trước yêu sau, song hướng cứu rỗi, bối cảnh đồng tính có thể kết hôn
- Công có bệnh, là thật sự có bệnh. Sau này thân thể và tâm lý sẽ tốt hơn
Tag: Hào môn thế gia, hợp đồng yêu đương, ngọt văn, xuyên thư
Nhân vật chính: Thẩm Từ, Tần Ức
Một câu tóm tắt: Cưới trước yêu sau, văn chữa lành
Dàn ý: Là ánh sáng của nhau
Hết chương 27
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
136 chương
91 chương
305 chương
110 chương