Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 91
“Anh đã quyết?”
“… Ách…”
“Sao lại còn do dự?”
“Tôi…”
“Anh có thể nói chia tay.”
“Cái này…”
“Đồng ý?”
“Được rồi.” Người thỏa hiệp mặt đầy ủ rũ: “Chỉ là thử thôi nha.”
“Đương nhiên.”
Trong rất nhiều thời điểm, Tần Khai Dịch vẫn luôn không hiểu vì sao sự tình lại phát triển theo quỹ đạo quỷ dị như vậy.
Hắn biết Thẩm Phi Tiếu đối với mình rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức độ này. Thế nên khi Thẩm Phi Tiếu đột nhiên mất tích, cuộc sống của Tần Khai Dịch có thể nói bèo nhèo còn hơn cái bánh xèo.
Không có người nấu cơm cho hắn, không có người giặt quần áo cho hắn. Sáng không có người kêu hắn dậy, tối không có người chúc hắn ngủ ngon. Vẫn là cuộc sống như thế, ngày thường ngươi không coi trọng hắn, cho đến khi hắn biến mất, người hít thở không thông lại chính là ngươi.
Cuộc sống ngày thường hỗn loạn, Tần Khai Dịch quyết định phải hành động.
Nhưng khi hắn bắt đầu nếm thử tự mình làm những công việc nhà nhỏ nhặt, liền phát hiện… Việc nhà không hề giống như hắn tưởng tượng, đơn giản như vậy.
Quần áo dính phải dầu mỡ giặt thế nào cũng không sạch. Lúc lau nhà thì thấy đau lưng, nấu cơm thì khó ăn, ga giường giặt nửa ngày cũng không khô.
Một đêm nào đó, Tần Khai Dịch gặm một cái bánh mì khô khốc rơi lệ. Hắn lấy di động bấm số điện thoại người kia, rối rắm thật lâu mới dám bắt đầu đối thoại với bạn học Thẩm Phi Tiếu.
Được rồi, chân tướng chính là hắn chỉ muốn quan tâm một chút Thẩm Phi Tiếu khi nào thì về. Kết quả lại mạc danh kỳ diệu bị Thẩm Phi Tiếu tha đi.
Thẩm Phi Tiếu cúp điện thoại lộ nụ cười mỹ mãn.
“Nha, xem ra cậu thành công?” Chị gái Thẩm Phi Tiếu – Thẩm Nghiên ngồi cạnh hắn, nhìn nụ cười hồ ly của em trai nhướng mày nói.
“Một nửa đi.” Thẩm Phi Tiếu dùng khăn lau miệng: “Tôi đi trước.”
“Vội vã vậy sao.” Thẩm Nghiên nhìn Thẩm Phi Tiếu, ngược lại thấy rất buồn cười: “Aiz, không nghĩ tới cậu em trai thân mến của tôi lại có một ngày này.”
Thẩm Phi Tiếu không trả lời, mặt không đổi sắc nhìn Thẩm Nghiên một cái, biểu tình kia dù không nói Thẩm Nghiên cũng hiểu.
“Được rồi.” Thẩm Nghiên không thú vị, khoát tay: “Chị không phiền cậu nữa, chị còn muốn thấy mặt em dâu a.”
Sau đó Thẩm Phi Tiếu rời đi.
Lái xe về đến nhà đã là chuyện hai giờ sau, hắn đẩy cửa ra thấy trong phòng hỗn loạn. Tần Khai Dịch lại cuộn mình trên sa lông, buồn bã ỉu xìu ngồi đó.
“Chưa ăn cơm?” Vươn tay nới lỏng cà vạt, Thẩm Phi Tiếu biểu hiện hoàn toàn không giống người đã lâu không về nhà.
“Chưa.” Tần Khai Dịch than thở một câu, ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái.
Thẩm Phi Tiếu làm bộ như không thấy biểu tình quỷ dị của Tần Khai Dịch.
“Cái kia… Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch chớp chớp mắt nhìn Thẩm Phi Tiếu vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
“Sao?” Kéo ống tay áo lên, Thẩm Phi Tiếu quay đầu lại nhìn Tần Khai Dịch một cái.
“Cậu… cậu rốt cuộc thích tôi chỗ nào a?” Tần Khai Dịch xấu hổ sờ sờ mũi.
“…” Thẩm Phi Tiếu dừng động tác lại, hắn xoay người, nhìn Tần Khai Dịch đang mặt đỏ, sau đó hướng về phía Tần Khai Dịch đi tới.
“Tôi thật sự cũng muốn biết tôi thích anh chỗ nào.” Thẩm Phi Tiếu lộ ra một tia cười khổ: “Nếu biết tôi cũng không cần làm việc này.”
“…” Tần Khai Dịch không biết nói gì cho phải. Hắn cảm thấy Thẩm Phi Tiếu cười làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Ân… Nếu lúc trước anh không viết cuốn tiểu thuyết kia, chúng ta sẽ không như hiện tại.” Dùng tay ôm lấy mặt Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nhìn chuyên chú vào ánh mắt Tần Khai Dịch: “Nhưng, Tần Khai Dịch… Trên thế giới này không có từ nếu. Hiện tại tôi thật sự rất thích anh, Tần Khai Dịch. Anh có bao giờ tự hỏi, anh thật sự chưa bao giờ có hảo cảm với tôi chưa?”
Câu hỏi của Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch không đáp lại được. Tâm tình của bản thân, hắn đương nhiên rõ ràng. Tình cảm hắn đối với Thẩm Phi Tiếu thật sự rất phức tạp.
Hắn từng chán ghét Thẩm Phi Tiếu, vì Thẩm Phi Tiếu từng làm nhiều việc quá phận với hắn. Hắn cũng có hảo cảm với Thẩm Phi Tiếu, vì Thẩm Phi Tiếu hai năm như một, ngày nào cũng chiếu cố hắn. Hắn biết tình cảm Thẩm Phi Tiếu đối với hắn là gì. Nhưng khi hắn không thể đáp lại tình cảm của Thẩm Phi Tiếu lại lo lắng Thẩm Phi Tiếu có thể thương tâm hay không.
Thẳng cho đến hiện tại, Tần Khai Dịch đã không biết tình cảm giữa mình và Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc là gì nữa.
“Tần Khai Dịch.” Giọng Thẩm Phi Tiếu trầm thấp bên tai, bên trong bao hàm vô số loại cảm xúc. Hắn hơi cúi đầu, in một nụ hôn tràn đầy ôn nhu lên môi Tần Khai Dịch: “Có thấy chán ghét không?”
“… Vẫn… ổn…” Tần Khai Dịch lắp bắp.
“Thế thì thế này?” Nụ hôn dần dần dời xuống cổ Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu khẽ áp Tần Khai Dịch lên tường, tay duỗi vào áo sơ mi Tần Khai Dịch.
“Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch có chút luống cuống, nhưng vừa nghĩ tới mình mới vừa đáp ứng thử làm người yêu với Thẩm Phi Tiếu, động tác cự tuyệt liền trở nên có chút chần chờ.
“Có phản ứng sao.” Thẩm Phi Tiếu cười ôn nhu: “Thoải mái không?”
“Cậu… Ngô.” Tần Khai Dịch còn muốn nói điều gì đã bị Thẩm Phi Tiếu chặn miệng.
Nụ hôn này hoàn toàn bất đồng với nụ hôn ôn nhu hồi nãy, nó tràn ngập hương vị chiếm hữu. Đầu lưỡi Thẩm Phi Tiếu chiếm lấy khoang miệng Tần Khai Dịch, không chút chần chừ tấn công tới tấp.
“Ngô, ngô…” Bị Thẩm Phi Tiếu hôn đến say xe, chân Tần Khai Dịch mềm nhũn.
“Ngoan.” Bế Tần Khai Dịch lên, Thẩm Phi Tiếu mang Tần Khai Dịch đi đến phòng ngủ.
“Thẩm Phi Tiếu…” Tần Khai Dịch đỏ mặt.
“Sẽ làm anh thoải mái.” Động tác Thẩm Phi Tiếu thực ôn nhu, ôn nhu đến nổi Tần Khai Dịch cũng không nhẫn tâm cự tuyệt. Hắn nhìn bộ dạng chuyên chú của Thẩm Phi Tiếu, không hiểu sao lại có cảm giác tâm động.
Thẩm Phi Tiếu rất điển trai, lúc nghiêm túc, lại càng đẹp mắt.
“Nghiêm túc.” Thoải mái cởi quần Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu cắn khẽ lên bả vai Tần Khai Dịch.
“Ngô.” Cả người Tần Khai Dịch đều mơ mơ màng màng, trạng thái này thẳng cho đến khi bị tiến vào mới ngừng lại một chút.
Khi đau đớn từ bộ vị nào đó truyền đến, Tần Khai Dịch lúc này mới thấy rõ mình rốt cuộc đang ở tư thế gì. Hắn lại mở rộng chân, kẹp lấy thắt lưng Thẩm Phi Tiếu, sau đó tay còn ôm cổ Thẩm Phi Tiếu.
“… Này, Thẩm Phi Tiếu, cậu nhẹ một chút, đau…” Âm thanh Tần Khai Dịch mang theo tiếng khóc nức nở. Nói thật ra những lúc làm tình trong ký ức, hắn không hề thấy thoải mái, mà hiện tại thân thể này lại càng là lần đầu tiên.
“Ân.” Trán Thẩm Phi Tiếu nhỏ một giọt lại thêm một giọt mồ hôi. Hắn nhìn nơi kết hợp giữa hai người, trong ánh mắt tràn ngập nồng đậm tình cảm, gục đầu xuống, khẽ thốt bên tai Tần Khai Dịch: “Sư huynh, ngươi là của ta, ngươi chỗ nào cũng… không đi được.”
Vào giờ khắc này, Tần Khai Dịch mới rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ — Dù là thế giới này, Thẩm Phi Tiếu… vẫn là Thẩm Phi Tiếu ở cái thế giới kia. Hắn cuối cùng cũng không thể trốn thoát khỏi ngũ hành sơn của bọn họ.
Cũng giống như khi Thẩm Phi Tiếu quyết tâm hạ Phong thần lên người hắn — nếu là không thể cùng sống, vậy thì cùng chết đi.
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch cắn một hơi lên cổ Thẩm Phi Tiếu, mơ hồ nói: “Nếu cậu dám đối xử không tốt với tôi, tôi liền tự tay giết cậu.”
Thẩm Phi Tiếu vừa nghe lời này liền nở nụ cười, động tác cũng càng thêm kịch liệt.
Tốt lắm, thật sự rất tốt. Thứ mà Thẩm Phi Tiếu ở thế giới kia cầu mà không được, rốt cục cũng bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay.
Thẩm Phi Tiếu, ngươi nên… nhắm mắt xuôi tay đi?
Nếu không nhắm mắt cũng không có cách — sư huynh, là của một mình ta.
Đã hoàn rồi. Thực sự hoàn rồi. Tung bông.
Bảo vệ: |Tà Mị| Chương 92
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
66 chương
53 chương
106 chương
9 chương