Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị
Chương 88
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); CHƯƠNG 91: BẮT VỢ VỀ NHÀ.
Có nhiều lúc mạnh miệng không phải là chuyện gì tốt. Giống như Tần Khai Dịch kiên trì mạnh miệng một lần liền hận không thể lấy kim may miệng mình lại.
Hắn đề xuất ra chủ ý ngu ngốc đó với Thẩm Phi Tiếu chính là muốn làm khó Thẩm Phi Tiếu. Nhưng không ngờ, Thẩm Phi Tiếu lại có thể bình tĩnh không kiêng kị vô cùng sảng khoái đồng ý, làm Tần Khai Dịch muốn nói cái gì cũng không biết nên nói cái gì.
Vì thế chuyện ở chung quái dị cứ thế mà quyết định. Tần Khai Dịch rất muốn kiếm cớ đuổi Thẩm Phi Tiếu ra ngoài, nhưng…
“Hôm nay muốn ăn cái gì?” Người nào đó mặc tạp dề bình tĩnh hỏi.
“… Sao cũng được.” Tần Khai Dịch nhìn TV, miệng còn muốn giãy dụa: “Cậu không cần nấu, tôi không… đói.”
“A.” Thẩm Phi Tiếu không thèm để ý đến Tần Khai Dịch. Hắn cùng Tần Khai Dịch sống chung cũng hơn một tháng, sao không biết rõ trong lòng người này đang nghĩ thứ gì?
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch cứ luôn cảm giác cứ mãi thế này không hề ổn. Hắn tuy không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cục muốn làm cái gì, nhưng dự cảm mơ hồ trong lòng nói cho hắn biết. Hắn mà không làm cái gì đó, liền xong phim.
“Sao vậy?” Thẩm Phi Tiếu đang xào rau, nghe tiếng Tần Khai Dịch liền dừng lại.
“Tôi…” Tần Khai Dịch do dự một chút, cắn chặt răng quyết tâm, vẫn đem câu nói luôn nghẹn trong lòng thốt ra miệng: “Tôi không thích cậu.”
“Ờ.” Thẩm Phi Tiếu không có phản ứng gì, hắn chỉ dừng tay lại, dừng khăn lau tay: “Tôi biết a.”
“Tôi thích phụ nữ.” Đau dài không bằng đau ngắn, Tần Khai Dịch quyết định ném chuột vỡ bình: “Hơn nữa… tôi rất sợ cậu.”
“…” Thẩm Phi Tiếu xoay người nhìn Tần Khai Dịch, chờ hắn nói tiếp.
“Tôi biết tôi có lỗi với cậu.” Giọng Tần Khai Dịch khàn khàn. Hắn biết những lời hắn nói lúc này có bao nhiêu tàn khốc với Thẩm Phi Tiếu: “Nhưng tôi thật sự không thể tiếp thu cậu. Tôi sợ cậu… Mỗi lần thấy cậu, tôi lại nhớ đến những chuyện từng xảy ra trên người tôi. Thế nên… Thẩm Phi Tiếu… chúng ta… không có khả năng.”
“Tôi cũng có ký ức của thế giới kia.” Thẩm Phi Tiếu đối với việc Tần Khai Dịch cự tuyệt mình tỏ vẻ rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được sẽ có ngày này đến: “Cho nên tôi sẽ không cố chấp như ‘tôi’ ở thế giới kia.”
“Nên…?” Tần Khai Dịch nhíu mày không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn nói gì.
“Nhưng việc này không có nghĩa là tôi buông anh ra.” Thẩm Phi Tiếu tự giễu cười cười: “Sau mấy tháng trong bệnh viện trị liệu, tôi đều suy nghĩ đến vấn đề này… Nghĩ rằng tôi có thể cho những chuyện từng xảy ra chỉ là một giấc mơ, sau đó tiếp tục cuộc sống của mình.”
“…” Tần Khai Dịch không biết sao lại cảm thấy có chút khổ sở.
“Nhưng lại không được.” Biểu tình Thẩm Phi Tiếu thản nhiên không nhìn ra hiện giờ trong lòng hắn đang nghĩ gì: “Nói là mộng, nhưng lại giống như một kiếp. Tôi nhớ rõ từng sự kiện một, lại không có cách quên đi, rồi sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra. Thẩm Phi Tiếu kia, chưa bao giờ có người dạy hắn cách yêu, làm tác giả anh cũng rõ. Sự hiện hữu của hắn cùng yêu không hề có liên quan với nhau.”
“Đúng vậy, nếu lúc trước tôi không viết thì tốt rồi.” Tần Khai Dịch miễn cưỡng cười.
“Không có nếu.” Thẩm Phi Tiếu thực kiên quyết đánh nát ảo tưởng của Tần Khai Dịch: “Tần Khai Dịch, 26 tuổi, tốt nghiệp đại học ngoại ngữ A. Cha tên Tần Trác, làm cảnh sát nhân dân ở thành phố C, hiện tại đã về hưu. Mẹ tên Niên Hoa là viên chức bình thường, làm ở…”
Tần Khai Dịch nghe Thẩm Phi Tiếu nói lý lịch nhà mình, há miệng thở dốc không biết nên nói cái gì.
“Tần Khai Dịch, ở thế giới này tôi không hề vô lực như thế giới kia.” Lúc này Thẩm Phi Tiếu rốt cục lộ ra bản chất mà Tần Khai Dịch quen thuộc cùng e ngại. Hắn cởi tạp dề, hướng đến phòng khách: “Anh cũng không giống như thế giới kia có thể bỏ mặc tất cả. Anh có cha mẹ, thân thích, người thương yêu anh cùng người anh thương yêu. Mà tôi — “
Khí thế toàn bộ khai hỏa, nam nhân quả thực giống như tu la từ địa ngục bước ra: “Nếu thật sự không từ thủ đoạn để có anh. Quả thật chỉ là chuyện đơn giản, không thể đơn giản hơn.”
“Ý cậu là gì? Cậu đã nói sẽ không ép buộc tôi!” Tần Khai Dịch biết Thẩm Phi Tiếu nói đều là thật sự. Ở thế giới này, hắn ngay cả chạy trốn cũng không có tư cách.
“Tôi nói được nhất định làm được.” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch, mở ra tay làm biểu tình bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ hiện tại tôi đang ép buộc anh làm chuyện gì sao? Hoặc là nói — tôi nên làm cái gì đó trên người anh để biểu thị một chút cái gọi là ép buộc?”
Lưu manh không sợ, đáng sợ chính là tên lưu manh này lại giống như ăn cướp.
“Cậu đây là đang chơi xấu!” Tần Khai Dịch nổi nóng: “Cậu cho là lấy người thân tôi uy hiếp, tôi sẽ thỏa hiệp sao?”
“Chẳng lẽ không?” Thẩm Phi Tiếu cố ý làm ra biểu tình kinh ngạc.
“…” Được rồi, hắn quả thực sẽ thỏa hiệp, Tần Khai Dịch lại vô cùng không có cốt khí yên lặng. Thấy hắn không nói lời nào sau, Thẩm Phi Tiếu đi tới rất là ‘thiện giải nhân ý’ sờ sờ đầu hắn, sau đó trở lại phòng bếp nấu cơm.
“Thật ra thế cũng ổn nha.” Tinh thần AQ tự mình an ủi: “Ngươi thấy đó, không cần tự mình nấu cơm, không cần kêu thức ăn nhanh… cứ vậy… cũng tốt nha?” Đương nhiên, lúc này Tần Khai Dịch tuyệt đối sẽ không thừa nhận, trong thâm tâm hắn còn có rất nhiều tiểu nhân ở chỉ vào mũi hắn gào thét: Tốt… tốt cái em gái ngươi… Cúc hoa ngươi sắp bị thông rồi… Ngươi còn bộ dạng thế này, chỉ hai bữa cơm liền tự mình bán cho người? Đồ không có tiền đồ!
“Hai bữa sao đủ.” Tần Khai Dịch lau lệ một phen: “Ít nhất phải ba a.”
“…” Tiểu nhân gào thét quyết định an tĩnh.
Sự thật chứng minh, thủ đoạn mà Thẩm Phi Tiếu trị Tần Khai Dịch quả thực chính là một bữa ăn sáng.
Hắn vốn không muốn dùng bạo lực với Tần Khai Dịch, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ Tần Khai Dịch thoát ly phạm vi khống chế của hắn. Có đôi khi dục vọng khống chế thật sự là một thứ vô cùng khủng bố.
Cũng may ở thế giới này, Thẩm Phi Tiếu thực hiện đúng những gì mình đã nói. Không giống như ở thế giới kia, cố chấp cùng tối tăm, hắn dùng thủ đoạn hoàn mỹ hơn nắm chặt Tần Khai Dịch trong lòng bàn tay.
Trên bàn ăn, Tần Khai Dịch ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ lo ăn thức ăn trước mặt mình — Được rồi, đối với động vật ăn tạp Tần Khai Dịch mà nói, tay nghề của Thẩm Phi Tiếu quả thật quá tốt.
Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại đối với thái độ này của Tần Khai Dịch vô cùng — bất mãn. Nhưng hắn cũng không nói gì, hai người cứ như vậy trầm mặc ăn cơm trưa.
“Tôi muốn về nhà một chuyến.” Đây là Tần Khai Dịch đã suy nghĩ thật lâu mới tìm ra biện pháp. Hắn nghĩ Thẩm Phi Tiếu có lẽ cũng chỉ là muốn níu kéo quá khứ, thời gian này không biết chừng sẽ có biến chuyển gì cũng nên.
“Về nhà? Công việc của anh thì sao?” Thẩm Phi Tiếu sao lại không thấu tính toán nhỏ nhặt của Tần Khai Dịch. Hắn bất động thanh sắc ăn cơm, bình tĩnh hỏi.
“Ừm… tôi… muốn… từ chức.” Thật ra ngay khi biết công ty mình làm việc là của gia dình nhà Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch đã có ý nghĩ này. Hiện tại mặc dù có chút ấp a ấp úng, nhưng rốt cuộc cũng nói ra miệng.
“Để ba mẹ anh nuôi anh cả đời?” Thấy Tần Khai Dịch lùi bước, Thẩm Phi Tiếu không chút lưu tình ép sát: “Hay anh muốn trở lại nghề cũ?”
“Sao có thể.” Tần Khai Dịch than thở. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu đang trêu hắn. Đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy, là một người bình thường ai lại có ý tưởng sẽ đi viết tiểu thuyết nữa. Lỡ như xuyên vào thì làm thế nào.
“Vậy được rồi.” Thẩm Phi Tiếu lộ ra tươi cười trong sáng: “Tùy anh.”
“… Thật sự?” Không ngờ Thẩm Phi Tiếu lại có thể nhanh chóng đáp ứng. Tần Khai Dịch ngược lại có chút chột dạ. Hắn hồ nghi nhìn Thẩm Phi Tiếu, nghĩ thế nào cũng thấy có hương vị âm mưu: “Cậu… thật sự đồng ý?”
“Vì cái gì không đồng ý.” Thẩm Phi Tiếu ăn xong, dùng khăn tay tao nhã lau miệng: “Tôi no rồi.”
“A…” Tần Khai Dịch càng ngày càng thấy chột dạ. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu tỏ vẻ thờ ơ, thậm chí có chút mạc danh kỳ diệu sợ hãi.
“Yên tâm.” Thẩm Phi Tiếu buồn cười nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch do do dự dự: “Tôi sẽ không làm gì anh.” — Đương nhiên, chỉ giới hạn với anh mà thôi.
Tần Khai Dịch rất muốn hối hận, nhưng nước đã hắt đi, lại không dễ dàng hốt lại. Hắn chỉ có thể vùi đầu nhét thức ăn vào miệng, bởi vậy mà xem nhẹ ánh mắt lạnh băng của Thẩm Phi Tiếu.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Phi Tiếu ở thế giới này và thế giới kia chính là sự che giấu. Thế giới này, từ nhỏ Thẩm Phi Tiếu đã có người dạy hắn phải dùng bộ dạng tao nhã tranh thủ lòng tin người khác. Mà thế giới kia, Thẩm Phi Tiếu lại chưa bao giờ làm việc này.
Có thể nói, thế giới kia, Thẩm Phi Tiếu mới chân chính là Thẩm Phi Tiếu.
Đáng tiếc, Tần Khai Dịch chưa bao giờ hiểu được đạo lý này. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu bình tĩnh, còn thật sự cho rằng Thẩm Phi Tiếu tính toán làm hắn. Vì thế trong lòng mừng thầm, vội vội vàng vàng gói gém hành lý, nộp đơn từ chức, ngay cả cơm trưa Thẩm Phi Tiếu cũng không ăn, vội vã chạy về nhà.
Nhìn Tần Khai Dịch ra cửa, Thẩm Phi Tiếu ngồi trong phòng khách cầm thìa ăn canh, có vẻ đối với sự ra đi của Tần Khai Dịch không hề có ý kiến.
“Hẹn gặp lại.” Tần Khai Dịch nhỏ giọng chào, lại không hiểu sao có chút xấu hổ: “Tôi… đi trước?”
“Ân.” Thẩm Phi Tiếu không để ý đến Tần Khai Dịch.
“… Vậy thì tạm biệt.” Xách va li, Tần Khai Dịch y như bị chó rượt chạy lẹ.
“Thẩm Phi Tiếu a Thẩm Phi Tiếu.” Cho đến khi Tần Khai Dịch đóng cửa, Thẩm Phi Tiếu mới nở nụ cười. Cười càng lúc càng lớn, lại mang theo một chút hương vị vặn vẹo, giống hệt như lúc Thẩm Phi Tiếu nhập ma. Hắn hất hết mọi thứ trên bàn xuống sàn: “Ngươi đúng là càng sống càng ngốc. Chìu hắn… yêu hắn… đến khi hắn đi mới biết —” Nhường nhịn… đối với hắn mà nói… quá dư thừa?
Sự thật ở trên thế giới này luôn luôn có những người ăn cứng không ăn mềm.
Thẩm Phi Tiếu đứng lên, không quan tâm đến một đống hỗn độn dưới sàn, cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
|Tà Mị| Chương 89 (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
66 chương
53 chương
106 chương
9 chương