Tần Khai Dịch cảm giác mình sắp điên rồi. Kể từ sau ngày đó, *** thần hắn vô cùng bấn loạn. Tuy không còn âm thanh ngày đó ám ảnh nữa nhưng Tần Khai Dịch lại không thể quên đi dụ hoặc mê người khó tả kia. Giết Thẩm Phi Tiếu… giết hắn… là ngươi có thể trở về. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Trước nan đề khó giải, *** thần Tần Khai Dịch lâm vào trạng thái vô cùng nguy hiểm. “Sư huynh, không ăn thêm nữa sao?” Nhìn thức ăn còn thừa rất nhiều trên bàn, Thẩm Phi Tiếu nhíu mày: “Vài ngày nay ngươi đã không ăn cái gì rồi.” “Ân.” Tần Khai Dịch mặt đầy hoảng hốt ừ đại một câu, căn bản không chú ý tới Thẩm Phi Tiếu đang nói cái gì. “… Thân thể ngươi không khỏe?” Từ ngày hạ cổ tới nay đã được hai tháng, Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch càng ngày càng tiều tụy liền có cảm giác không nỡ xuống tay. “Ân, có chút đau đầu.” Tần Khai Dịch liếc nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, sau đó lại không nói thêm gì nữa. “…” Thẩm Phi Tiếu không biết nên an ủi Tần Khai Dịch thế nào. Vì hắn hiểu Tần Khai Dịch đang bị vấn đề gì làm phiền. Trầm mặc một hồi, hắn mới nói: “Ăn thêm chút cháo đi. Ngươi cứ không ăn gì, thân thể ngươi càng ngày càng không xong.” Tần Khai Dịch không để ý đến Thẩm Phi Tiếu. Hiện tại đầu óc hắn giống y như là ếch bị hầm. Ngoại trừ rời bỏ thế giới này, cũng chẳng còn có điều gì làm hắn bận tâm đến nữa. Thấy Tần Khai Dịch không để ý tới mình, Thẩm Phi Tiếu cũng không có cưỡng ép Tần Khai Dịch. Hắn nhìn khuôn mặt Tần Khai Dịch càng lúc càng tiều tụy, trong lòng không có một chút nào dao động — Có thể dao động được sao? Chỉ cần hắn vừa mềm lòng liền định trước lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nằm trên giường nhìn gương mặt Thẩm Phi Tiếu thật lâu, lâu đến mức hắn xuất hiện một loại ảo giác quái dị, thốt lên: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi thực sự yêu ta sao?” “…” Thẩm Phi Tiếu nghe vậy sửng sốt, dường như hoàn toàn không nghĩ đến Tần Khai Dịch lại hỏi hắn vấn đề này. Hằn ngập ngừng hai giây liền trả lời: “Sư huynh hy vọng ta yêu ngươi?” “Nếu ngươi thật sự yêu ta, thì giết ta đi.” Tần Khai Dịch như đang nằm mộng. Hắn hoàn toàn không ý thức được mình đang nói lời kinh thế hãi tục đến mức nào: “Thẩm Phi Tiếu… nếu ngươi thật sự yêu ta… thì giết ta đi.” Thẩm Phi Tiếu khi nghe đến những lời này, khuôn mặt nháy mắt liền vặn vẹo. Hắn nắm chặt đấm tay, môi mím thành một đường, biểu tình kia quả thật như là muốn xông lên đánh Tần Khai Dịch một trận cho thỏa nỗi lòng. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn nhịn được, thở một hơi dài, Thẩm Phi Tiếu bất đắc dĩ cười cười: “Sư huynh… nếu là thế… ta thà không yêu ngươi.” “A.” Chiếm được đáp án từ Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch không nói nữa. Hắn vùi đầu vào chăn, không muốn nói gì với Thẩm Phi Tiếu nữa. Tính trẻ con cùng hành động của Tần Khai Dịch làm Thẩm Phi Tiếu tối sầm lại. Hắn đã buộc vũ lâm linh lên cổ tay Tần Khai Dịch, theo lý thuyết sẽ không có bất cứ ngoại vật nào có thể ảnh hưởng lên suy nghĩ của Tần Khai Dịch… Chỉ là tình hình hiện tại… lại đang xảy ra chuyện gì? Đương nhiên, Thẩm Phi Tiếu vĩnh viễn không có khả năng biết… Trên thế giới còn có một loại bệnh tâm lý tên là — trầm cảm. Theo lý thuyết người không đầu không đuôi, tính cách ngốc nghếch như Tần Khai Dịch không có khả năng xuất hiện căn bệnh văn nghệ này. Nhưng Tần Khai Dịch lại gặp phải Thẩm Phi Tiếu, bị bức vào đường cùng lại bị giam vào căn phòng này cho nên… Gặp phải tình cảnh này, ai mà lại không điên lên cho được… Đáng tiếc chính là Thẩm Phi Tiếu không có thường thức về bệnh lý căn bệnh này. Hắn nhìn biểu hiện của Tần Khai Dịch rất là không bình thường nhưng nhất thời lại không tìm thấy cách giải quyết — Từ những biểu hiện gần đây cho thấy, cách duy nhất để Tần Khai Dịch vui vẻ trở lại chính là giết chết hắn. “Ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát.” Cuộn người trong chăn, Tần Khai Dịch sa sút nói. “…” Thẩm Phi Tiếu không nói gì, đứng lên. Hắn biết lúc này không thể gấp, vả lại nếu muốn Tần Khai Dịch đưa ra lựa chọn, sợ là phải cần một ít thời gian nữa. Nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Phi Tiếu đi xa dần, Tần Khai Dịch mới ló đầu từ trong chăn ra. Mái tóc trắng trải dài trên giường, phối hợp với biểu tình sầu thảm của hắn hiện lên một loại yếu ớt lẫn đau lòng làm người thương xót. “… A, chẳng lẽ cả đời này ta cứ sống như thế này sao.” Tần Khai Dịch lại cuộc lảm nhảm, lẩm nhẩm ngày thường: “… Nếu cứ như thế này… ta thà… chết đi còn hơn.” Người bị trầm cảm nặng, bệnh lý biểu hiện không chỉ cảm xúc u buồn mà còn có khuynh hướng chán đời cùng tự sát. “… Lúc này mới bao lâu không gặp a, ngươi đã trở thành bộ dạng này?” Một âm thanh quen tai đột ngột vang lên bên tai, Tần Khai Dịch ngẩn ngơ. Nhưng hắn lại nhanh chóng mất hết hứng thú, nhàm chán nhắm mắt lại — nói không chừng là do mình nghe nhầm. “Uy, Tần Thạch, ngươi điếc à?” Người nọ thấy Tần Khai Dịch không có phản ứng, bất đắc dĩ nói: “Mệt cho Vệ Hòa ta đây đặc biệt đến thăm ngươi, ngươi liền có thái độ này với ta?” “Có thể im mồm đi được không?” Tần Khai Dịch chán nản bịt tai: “Không nói thì ngươi chết à!” “…” Người nọ hết chỗ nói. “Này, đừng nói là ngươi bị Thẩm Phi Tiếu nhốt đến điên đi?” Kéo tay Tần Khai Dịch ra, khi nhìn thấy gương mặt Tần Khai Dịch, Vệ Hòa dở khóc dở cười: “… Vậy ngươi có đi theo ta không?” “Vệ Hòa?” Đến khi nhìn thấy Vệ Hòa, ánh mắt Tần Khai Dịch bừng sáng lên nhưng lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng ảm đạm: “Ngươi tới làm gì? Không sợ… Thẩm Phi Tiếu sao?” “… A, ta a, ngược lại không sợ. Ngươi biết đó, đạo của Hợp Hoan Tông ta cơ bản đều rất kiên định.” Vệ Hòa vô cùng tự tin với công phu ẩn nấp của mình: “… Tóc của ngươi làm sao vậy?” “…” Tần Khai Dịch cúi đầu nhìn mái tóc màu trắng của mình, lười nhác nói: “Ăn nhiều rau.” “…?” Vệ Hòa giật giật khóe miệng. “Chẳng lẽ Viêm Cốt không nói cho ngươi biết ta bị người hạ Phong Thần cổ sao?” Tần Khai Dịch thấy phiền khi nói chuyện với người khác. Hắn kéo chăn: “Ngươi đi đi, ta không theo ngươi đâu.” “Vì cái gì?” Vệ Hòa cảm thấy Tần Khai Dịch hiện giờ rất kỳ lạ: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” “Ta sẽ không đi.” Tần Khai Dịch không đáp lại câu hỏi của Vệ Hòa. Hắn cảm giác ngực mình như bị cái gì đó siết chặt, bóp nghẹt đến hít thở không thông: “Đi rồi thì ngươi không cần phải đến nữa.” “… Tần Thạch? Ngươi rốt cuộc là?” Vệ Hòa nhìn Tần Khai Dịch, đáy mắt tràn đầy vẻ mê man. “Cút mie nó đi chứ Tần Thạch, ai tên là Tần Thạch!! Ta không gọi là Tần Thạch!!!” Cũng không biết Vệ Hòa đâm phải chỗ đau nào của Tần Khai Dịch. Hắn giống như bị điên mà đập giường đứng dậy muốn đánh nhau với Vệ Hòa. Chẳng qua công lực toàn thân bị phong ấn, nên dễ dàng bị Vệ Hòa ngăn lại. “Ta không phải là Tần Thạch. Ai là Tần Thạch… ai là Tần Thạch… Ta không phải Tần Thạch…” Tần Khai Dịch điên cuồng cắn một hơi lên vai Vệ Hòa, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm. “Được rồi… được rồi… Ngoan… ngươi không phải Tần Thạch.” Vệ Hòa tuy bị Tần Khai Dịch cắn nhưng không tỏ thái độ hoài nghi như trước nữa. Hắn vừa vuốt lưng để Tần Khai Dịch tỉnh táo lại, vừa an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ dẫn ngươi đi …” “Mei nó, mei nó.” Nước mắt Tần Khai Dịch chảy xuôi thấm đẫm vai Vệ Hòa. Tần Khai Dịch thả lỏng cơ miệng, nức nở khóc: “Ta phải làm sao đây… Vệ Hòa… Ta phải làm như thế nào đây…” Thẩm Phi Tiếu… Rốt cuộc đã làm gì ngươi? Vệ Hòa nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Tần Khai Dịch, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Hắn biết Thẩm Phi Tiếu mang chấp niệm với Tần Khai Dịch, nhưng lại không biết loại chấp niệm này lại làm Tần Khai Dịch tổn thương đến thế này. “… Ta muốn về nhà, rất muốn về nhà.” Miệng thì thầm than thở, Tần Khai Dịch nhắm mắt thiếp đi, lưu lại Vệ Hòa một người mặt đầy đau khổ. “Ta nói này, Thẩm Phi Tiếu không phải là thật sự không cho ngươi ăn thịt đúng không.” Quay đầu nhìn thoáng qua qua miệng vết thương trên vai mình, Vệ Hòa hít một hơi thật sâu: “… Lại có thể ngoan tâm cắn đến mức này. Ta nói này Thẩm Phi Tiếu, ngươi rốt cuộc đã làm gì sư huynh mình?” “Không cần ngươi quản.” Giọng Thẩm Phi Tiếu từ ngoài cửa truyền vào: “Xem ra ngươi thật sự rất tự tin với bản thân ngươi?” “Ha…” Vệ Hòa cười trừ. Tần Khai Dịch làm ra động tĩnh lớn đến vậy, cho dù công phu ẩn nấp của hắn có cao đến đâu cũng sẽ bị Thẩm Phi Tiếu phát hiện a. “Ngươi đúng là muốn chết.” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng bỏ đi. “Đáng ra ngươi nên cảm ơn ta thì đúng hơn.” Vệ Hòa đương nhiên nói: “Nếu không nhờ ta, sợ là Tần Khai Dịch khóc còn không nổi.” “Ta nên cám ơn ngươi?” Thẩm Phi Tiếu cười lạnh: “Cám ơn ngươi giúp ta an ủi hắn?” “Không cần cảm tạ.” Da mặt Vệ Hòa thật sự rất dầy. “…” Thẩm Phi Tiếu không nói gì. “Ta nói, ngươi như vậy không được a, vừa thấy là biết ngươi chưa từng tán người khác.” Làm một hái hoa tặc chuyên nghiệp, đồng chí Vệ Hòa tỏ vẻ rất chán ghét thủ pháp cường bạo cộng không có hàm lượng kỹ thuật này: “Yêu, tất nhiên cần phải ngươi tình ta nguyện. Theo ta thấy, dạng người ngốc nghếch như Tần Thạch cũng không quá khó theo đuổi… Tại sao ngươi còn để xảy ra tình trạng này?” … Bởi vì EQ —Chỉ số cảm xúc quá thấp sao? Ngoài cửa, Thẩm Phi Tiếu không nói gì. “Không thì thế này đi, ngươi cứ để ta mang Tần Thạch đi, qua một thời gian lại đến thăm hắn… Ta cam đoan lúc đó hắn nhất định vẫn vô cùng bình thường.” Vệ Hòa quyết định đối Thẩm Phi Tiếu động chi lấy tình hiểu chi lấy để ý: “Ngươi giác đâu?” “Cho ngươi mang hắn đi?” Giọng Thẩm Phi Tiếu vô cùng bình tĩnh. “Đúng vậy.” Vệ Hòa nháy nháy mắt. “Nằm mơ.” Giọng Thẩm Phi Tiếu tràn ngập mỉa mai: “Ta sẽ giao sư huynh cho một tên hái hoa tặc lúc nào cũng mơ ước hắn sao? Trừ khi ta chết!!!” “… Hiện tại đứa trẻ thật sự rất là nóng nảy.” Vệ Hòa nhìn thoáng qua Tần Khai Dịch còn đang mê man, bất đắc dĩ nói: “Không phải là ta không giúp ngươi… mà là địch nhân quá hung tàn …” Ngay khi Vệ Hòa vừa nói xong, Thẩm Phi Tiếu từ bên ngoài tiến vào. Hắn mang nụ cười vặn vẹo Vệ Hòa: “Ngươi nói, nếu ta ở trước mặt sư huynh giết chết ngươi. Hắn có thể nguyện ý nói chuyện với ta hay không?” “…” Vệ Hòa tỏ vẻ đột nhiên cảm giác có áp lực quá nhiều. |Tà Mị| Chương 82